Editor: Cà Rốt Hồng
(*) Cao trung: cấp 3
(*) Sơ trung: cấp 2
(*) Học Bá: là một từ trên mạng, dùng để chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc.
Doãn Manh mở mắt, bên tai truyền tới tiếng giày cao gót đạp trên đất “Lộc cộc”, ngước mắt lên nhìn, phía trên có một người phụ nữ đeo mắt kính nhoài người trên bục giảng, phân bài thi, thỉnh thoảng đẩy mắt kính trên sống mũi một cái.
Cô ngủ hoàn toàn mông lung, ý thức vẫn còn dây dưa cùng Chu công, mơ hồ thấy rõ sự vật trước mặt, để ý nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Ai đây?
Đợi một chút, tại sao lại quen thuộc như vậy? Đây, đây là phòng học! Đây hẳn là phòng học?
Người phụ nữ kia nhìn thấy bộ dạng Doãn Manh vốn đang ngây ngốc, bỗng trợn to hai mắt. Liền nhếch miệng lên nói: “Nhanh viết đi.” Nói xong nhìn đồng hồ phía sau phòng học một chút, quay về phía bạn học cả lớp lớn tiếng nói: “Còn năm phút nữa thu bài thi! Gia tăng tốc độ lên!”
Bên tai cô truyền đến một loạt tiếng động rì rầm, tiếng kéo đẩy bàn học lộn xộn.
Bài thi? Đây là cuộc thi? Doãn Manh thẳng đờ cúi đầu xuống, nhìn về phía đồ vật trước mặt cô, một tờ bài thi vật lý.
“ Bài thi trắc nghiệm vật lý đợt 1 năm nhất Trường Cao trung Thất Trung thành phố B “
Phần tên họ kia đã được điền hai chữ xinh đẹp: Doãn Manh.
Đây là bài thi của cô! Cuộc thi Cao trung? Đầu óc của cô bỗng nhiên mông lung, nhìn quanh bốn phía, nghiễm nhiên là trường hợp học sinh đang nghiêm chỉnh dự thi, học sinh cao thấp, cầm viết viết loạt xoạt, tạo thành đối lập hoàn toàn với Doãn Manh đang ngây ngẩn.
“Cộc cộc”
Doãn Manh run lên, ngẩng đầu nhìn thấy cô giáo cầm bút bi màu đỏ đứng trước mặt gõ bàn của cô, trên mặt cũng không nghiêm túc, cười nói: “Ngẩn người cũng không có chúa cứu thế tới đây làm bài thi giúp em đâu.”
Cô cúi đầu nhìn, phần lớn bài thi vật lý kia đã sớm được chữ viết chỉnh tề lắp đầy. Không sai, đây là chữ viết thời cao trung của cô.
Cô giáo vừa nói dứt lời với cô xong, lại đạp giày cao gót đi về phía bục giảng.
Lúc này Doãn Manh mới cẩn thận nhìn trang bài thi. Khắp trang bài thi đã được cô điền xong rồi, cũng không biết có đúng hay không, chỉ còn lại một câu cuối cùng:
16. Cái nào dưới đây là bộ dạng giáo viên vật lý:
a. (●” ●)
b. (w`)
c. =_=
d. (灬)
Ặc! Đề quái quỷ gì đây! Bỗng nhiên, nét mặt này =_= bỗng gợi đến ký ức đã đóng băng của cô, đây, đây thật sự là trường cao trung của cô!
Giáo viên vật lý chẳng phân biệt được bằng trắc giảng bài vĩnh viễn làm cho người ta buồn ngủ, vẻ mặt như thế này =_= , nhưng nội tâm lại thích làm ra vẻ dễ thương, đề ra cuối cùng bao giờ cũng liên quan đến cuộc sống của bọn họ không liên quan chút nào đến đề vật lý.
Doãn Manh cười không nói, quả quyết viết lên chữ C rồng bay phượng múa.
Tiếng chuông vang lên, cô giáo thản nhiên đi xuống bục giảng, chỉ huy mọi người có trật tự truyền bài thi từng người ra. Tiếng bàn xô đẩy, tiếng nói chuyện rì rầm của các bạn học, tạo thành tiếng ồn ào nhưng hòa âm đầy sức sống. Cô nghĩ, cô giám thị này chính là cô chủ nhiệm của cô —— cô Lý.
Bàn phía sau cầm một sấp bài thi vỗ vào bả vai Doãn Manh. Cô vội vàng đưa tay cầm lấy bài thi, nộp cho giáo viên.
Không sai, thấp lùn như cô, ngay từ đầu cao trung đã ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Bên cạnh tất cả đều là tiếng các bạn thảo luận về đề thi: “Nè? Cậu nói câu đó như thế nào! Xong rồi tớ và cậu không giống nhau ah, thi rớt xong đời!”
“Cái gì? Chọn b? Làm sao có thể cậu xem nè ba la ba la.”
“Ôi trời bài thi lần này tại sao ra khó như vậy ah! Thầy Đoạn bình thường nhìn dễ nói chuyện thế nào lại ra đề như vậy ah!”
“Ha ha! Đúng rồi cậu điền câu cuối cùng sao? Tớ nghĩ là có thể chọn c không biết thầy có thể không chia cho a hay không ah 23333333.”
. . . . . .
Toàn thân Doãn Manh run lên, đây là, đây đúng là thời cao trung của cô! Cô trở lại?
Sẽ không sai, đây là tuần đâu tiên cô vào cao trung. Cô trở lại thời cao trung của mình.
Sơ trung cô chỉ học ở trường học bình thường, bởi vì trong kỳ thi lên cao trung cô thi trên 50 điểm, lập tức vào được trường cao trung tốt nhất thành phố B ——Thất Trung.
Từ đó, cô liền tiến vào một cái thế giới hoàn toàn xa lạ. Học bá đi khắp nơi, học thần nhiều như chó. Giáo viên cũng đều là người đứng đầu ngành tới dạy, dẫn đến lúc đầu Doãn Manh cũng không thích ứng với môi trường, sau ba năm xem các loại sách dung tục lại trở về cái thế giới bản thân mình quen thuộc kia.
“Đùng!” Sau bàn từ phía dưới cái ghế, dùng sức đá cô một cái.
Doãn Manh sợ hết hồn, tức giận quay đầu lại vừa muốn mắng mấy câu, lại thấy một cái mặt vô tội, chỉ chỉ phía dưới: “Bút rớt rồi, nhặt dùm.”
Lâm Kha. Cô có chút ngây ngẩn.
Người này đời trước làm bạn ngồi phía sau cô một năm, lại chỉ nói với cô một câu duy nhất, đó chính là: “Bút rớt rồi, nhặt dùm.”
Lúc ấy tính tình cô âm trầm, bước vào một trường cao trung xa lạ, càng thêm đắm chìm vào trongthế giới của bản thân không thể thoát ra được, đối với bên ngoài hoàn toàn vô biểu cảm, đương nhiên sẽ không có ai giao thiệp nhiều với cô.
Mà cô lại nhớ tới Lâm Kha, đó cũng bởi là vì, sau khi cậu ta tốt nghiệp quá nổi danh.
Hiện nay, Lâm Kha vẫn là chú lùn dậy thì muộn.
Có muốn ôm bắp đùi hay không? (●`●)
Trong lòng Doãn Manh còn chưa có tính toán xong, phía dưới cái ghế lại bị đạp một đạp: “Nhặt giúp á?”
Cái ghế Doãn Manh bị đá rung lên một cái, đứng lên khỏi ghế phẫn nộ trừng cậu ta một cái, ôm bắp đùi cái con quỷ, thằng nhóc thối!
Cầm bút lên tức giận đùng đùng ném cho Lâm Kha. Bên kia Lâm Kha nhận bút qua quýt nói một câu: “Cảm ơn.” Một đám nam sinh phía sau vọt tới, tiếng cười nói vui vẻ, ôm trái bóng rổ kề vai sát cánh rủ nhau đi chơi.
Giờ ra chơi. Chung quanh trống rỗng, chỉ có Doãn Manh và một nữ sinh ngồi chếch phía sau cô, nữ sinh soi vào gương, không ngừng hý hoái tóc hai bên đầu.
Doãn Manh tiến lên bắt chuyện, câu đáp lại cũng là câu có ích: “Cái đó, xin hỏi tiết sau là tiết gì?”
Cô bé kia quay đầu lại, mặt mày cong cong, một cô bé khá đáng yêu: “Hóa học.”
Giọng nói cũng mềm dẻo, làm cho Doãn Manh bỗng dưng tràn đầy hảo cảm với cô bé: “Cám ơn nhé. Nghỉ giải lao rồi, cậu không đi ra ngoài tản bộ một chút sao?”
Trải qua xã hội, Doãn Manh không còn là học sinh ngây thơ thuần chất, đã sớm học được làm thế nào thích ứng hoàn cảnh, nhìn người làm việc, khôn khéo chu toàn, thủ đoạn khơi chuyện bậc này đã luyện được đến trình độ thuần thục. Thế giới này bất luận là nơi nào, chân thành đối đãi với người, lại thêm chút kỷ xảo, dưới tình huống đối tượng không phải là người khôn ngoan không lường được, thì luôn có thể được đáp lại bằng lễ nghĩa.
Huống chi, hiện tại cũng chỉ mới vừa tựu trường lớp mười, phần lớn mọi người đều còn chưa quen thuộc, trả lời cũng là hành động bình thường.
Qủa nhiên cô bé kia mắc câu, nói cười trò chuyện ríu rít, trên căn bản đều là cô ấy nói, Doãn Manh lại châm thêm lửa, mấy câu qua lại hai người liền quen thuộc, cô biết cô bé này gọi là Trần Tư Dĩnh.
Tiểu mỹ nữ Trần Tư Dĩnh là từ sơ trung Thất Trung lên, biết rất nhiều bạn học, nhưng nữ sinh quan hệ tốt đều không phân đến lớp một, dẫn đến hiện tại lạc đàn rồi. Trong lời nói của em gái này tiết lộ ra rất nhiều tin tức, chẳng hạn như sắp tới vị hiệu trưởng già không có chí tiến thủ trong trường về hưu, hiệu trưởng mới là một người du học về, đang định mạnh mẽ dứt khoát chuẩn bị cải cách, hệ thống lại đường lối giáo dục.
Cái này thì cô biết, sau khi vị hiệu trưởng kia đến cải cách lung tung một chặp, ban hành chính này cũng không kéo dài bao lâu, năm lớp 11 vui tai vui mắt nó đã trở thành ban quy chế.
“Sao thế, cậu từ trường nào thi lên vậy?” Trần Tư Dĩnh răng rắc một tiếng khép lại cái gương nhỏ, bỏ vào trong hộc bàn, chuyên tâm trò chuyện với Doãn Manh.
“Không nổi danh lắm, trường sơ trung Bích Thủy.” Doãn Manh nói.
Trần Tư Dĩnh cười một tiếng: “Vậy nhất định là cậu học rất giỏi á! Từ bên ngoài thi vào Thất Trung điểm số rất cao!”
“Không có đâu, chỉ là vận khí tốt thôi.” Doãn Manh giả vờ không nhận, thật ra thì trong lòng mình biết, cô cũng không chỉ là vận khí tốt ah! Mà là tốt đến bất ngờ!
Mới gặp đã thân trò chuyện cùng Trần Tư Dĩnh một hồi lâu, lưu lại số điện thoại, chuông vào học vang lên, cửa rầm rầm ồn ào bạn học chen chút đi tới, hai người ngồi về chỗ của mình.
Tiết Hóa học thầy Liêu ôm sách Hóa học đi vào, mở hình chiếu ppt ra, hình ngoài màn hình là ngọn núi: “Mở sách trang 31.”
Hóa học cao trung của cô vốn không tốt, hiện tại càng quên hết sạch. Cao trung kiếp trước, cô hoàn toàn là học vụn đi nhầm vào địa bàn của học bá, lớp 11 chọn ban khoa văn mới vớt vát tốt nghiệp được, thi lên một trường đại học không có danh tiếng gì.
Doãn Manh lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên, việc cấp bách nhất bây giờ của cô không phải là nghe giảng, mà là hiểu rõ ràng rốt cuộc như thế nào lại trở về thời cao trung, cảnh trong mơ cũng không thể chân thực như thế.
Thật sự là vừa quen thuộc vừa xa lạ, học sinh mới vừa thi cấp ba xong được thả lỏng, chơi một kỳ nghỉ hè tính tình còn chưa định thần lại, trong lớp học không bao lâu liền ngồi không yên. Trước phòng học bởi vì có giáo viên trấn giữ, nên vẫn yên lặng nghe giảng, hàng sau đã vô cùng xao động, thậm chí Doãn Manh đã nghe thấy tiếng các nam sinh lướt psp (máy chơi game cầm tay) bùm bùm.
Thầy Liêu dạy Hóa cũng không phải là giáo viên dễ tính, cảm thấy chung quanh ồn ào, biết hôm nay cần phải chấn chỉnh lại, cầm cục phấn xoay đầu nhìn bốn phía để xem thử nên lấy người nào khai đao.
Một đám nhóc con vẫn không biết đại họa lâm đầu, còn đang co đầu rụt cổ trên ba phần mẫu đất của mình ra sức bấm. Doãn Manh thấy giáo viên híp mắt quan sát, lập tức ngồi thẳng lên, ra vẻ “Em đang nghiêm túc nghe giảng“. Quả nhiên tầm mắt của thầy Liêu sược qua từ trên đỉnh đầu của cô, rơi vào trên mặt Lâm Kha ngồi ở phía sau cô.
Lâm Kha cũng không phải là học bá.
Nhưng cậu ta là học thần.
Học bá và học thần tuy nói chỉ sai một chữ, nhưng ý nghĩa sai lệch quá nhiều. Học bá còn có thể xưng là người, là bởi vì học bá vẫn là người phàm, biết rõ một nguyên tắc, cần phải nắm vững một lượng bài tập lớn mới có thể thi được điểm cao, ghép lại là chăm chỉ.
Mà học thần, có một chữ thần, dĩ nhiên là bởi vì đầu óc không phải là người thường. Luôn có một số người, chỉ cần biết rằng có một nguyên lý được công nhiên bày tỏ, một đề bài đều không cần làm cũng biết như thế nào suy một ra ba, loại người như vậy. Tục xưng là: thiên tài.
Mà Lâm Kha, lại là một người trong chủng tộc hiếm thấy đó.
Mà cậu bé Lâm Kha kia đang hý hoái chơi trò chơi lái máy bay còn đang muốn cho máy bay cất cánh nên ra sức bấm psp ở hàng ghế sau, bị cục phấn của thầy Hóa phan trúng ót.
Ngay lập tức cả lớp rơi vào yên lặng:(⊙o⊙)!
Thầy Liêu phát uy rồi! Một trận tiếng động lột xột cất máy chơi game vào mở sách ra vang lên.
Lâm Kha khạc vỏ đậu phộng trong miệng ra, rút tai nghe ra. Lảo đảo đứng lên, cố gắng nâng bản mặt nghiêm trang nhìn về phía thầy giáo.
Thầy Liêu thấy hiệu quả không tệ, dùng thước gõ gõ tấm bảng đen, hài lòng ngẩng đầu, cao giọng nói:“Trả lời câu hỏi trên bảng đen!”
Molybdenite (MoS2) là quặng Molypden nặng nhất, nó ở 130c, áp suất 202650pa, phản ứng cùng dung dịch có tính chất kiềm thì:
- Molypden đi vào dung dịch như molybdate (moo42).
(1) Lưu huỳnh cũng bị oxy hóa trong dung dịch trong phản ứng trên. Ghi lại phương trình bình phương tương ứng với phản ứng trên.
Dù là thiên tài, sinh ra là có thể biết 1+1=2, đương nhiên anh ta cũng không thể nào biết sau câu ngan ngỗng là cái gì, trừ phi anh ta được chuyển kiếp. Cũng giống như vậy, Lâm Kha không có xem sách không có học bài còn không nghe giảng, biết phương trình bình phương tương ứng với cái này thì có quỷ!
Huống chi trước đó học thần Lâm Kha vừa mới chịu đựng thức cả một đêm ôn bài thi, trong ngày thường học cái gì hai mắt hoàn toàn mù tịt. Dù trâu bò thế nào, cũng không thể ngay tại chỗ hóa thân thành Lavoisier.
Bộ dạng học hành cà lơ phất phơ như thế, cũng là nguyên nhân vì sao cậu ta không vào ban thực nghiệm, mà vào ban phổ thông giống Doãn Manh. Không sai, sau khi cậu ta thi cấp ba xong liền đi ra ngoài chơi, không có tham gia cuộc thi phân ban ╮(╯▽╰)╭.
Thật ra thì vận số của cậu ta thật là quá kém, từ trước đến giờ giáo viên Thất Trung đều cởi mở, chính sách quen thuộc từ trước tới nay luôn là chỉ cần người có điểm số cao, hành vi không quá phận, quản anh đi học có nghe giảng hay không. Mà mới vừa tựu trường một tuần lễ, giáo viên kể cả bạn học cũng chưa thăm dò rõ ràng, tổng cộng chỉ có một bài thi nhỏ môn vật lý mới vừa rồi kia, làm sao mà biết người nào học giỏi người nào học kém.
Hành động ngông cuồng của Lâm Kha bị bắt ngay tại chỗ. Lập tức chỉ có thể sững sờ đứng tại chỗ, mặt dày suy nghĩ làm thế nào tránh thoát một kiếp này.
Doãn Manh thấy Lâm Kha mặt ủ mày ê, trong lòng thầm dễ chịu, cho cậu đắc chí, thấy ngu chưa?
Một lát sau, thấy cậu ta ấp a ấp úng, trong lòng không khỏi có chút ưu tư, cô và một đứa nhóc so đo cái gì ah? Quên đi, giúp cậu ta một chút cũng không sao, nhưng tuy là nói như vậy, Doãn Manh lật một đống công thức trong sách xong cũng không biết cái nào. Có lòng không đủ lực, chó khoa văn làm sao có thể thuộc công thức. . . . . . Lâm Kha tự mình bảo trọng đi!
Lật sách rào rào, đột nhiên Doãn Manh phát hiện ra trong “Sách giáo khoa bài giải và các tài liệu giảng dạy toàn tập Vương Hậu Hùng biên soạn” của mình vừa khéo có ví dụ mẫu này!
Bài giải:2mos2+9o2+12oh-=2moo42-+4so42-+6h2o
Hoặc 2mos2+9o2+12naoh=4+4na2so4+6h2o
Doãn Manh:Σ(;°д°)! ! ! Tuyệt vời!
Cô vội vàng cấp tốc viết công thức xuống, dựng đứng lên phía trước hộp đựng bút, làm bộ như lơ đãng nghiêng người sang một bên.
Lâm Kha cũng không phải là kẻ ngu, thị lực của mắt là 2. 0, lập tức liếc tới tờ giấy phía trước hộp bút của Doãn Manh. Cậu ta lập tức khí định thần nhàn, nắm chắc phần thắng đi tới, cầm phấn lên “Xoạt xoạt xoạt” âm vang có lực viết ở trên bảng đen.
Thầy Liêu nhướng mày: “Về chỗ đi, Lâm Kha viết rất đúng.” Nói xong trong lúc Lâm Kha trở lại chỗ ngồi, hồ nghi lướt một vòng bên cạnh cậu ta, đáng tiếc Doãn Manh đã sớm có dự kiến trước thủ tiêu chứng cớ rồi.