Doãn Manh cảm thấy mình vẫn nên cải chính đường lối cho cậu thiếu niên này một chút: “Cậu đã chỉ ra cái này, vậy tại sao ban đầu lại đồng ý ở cùng một chỗ với cô ấy?”
Xem ra hình như Hậu Nghiêu Sở cũng thích loại hình thức một hỏi một đáp này: “Bởi vì. . . . . .” Cậu ta nhíu mày một cái, “Xinh đẹp thôi.”
“Phụt, “ Doãn Manh không ngờ cậu nhóc này lại thẳng thắn như vậy, “Vậy đó là lựa chọn của cậu. Có lúc chuyện rất rõ ràng, muốn khuôn mặt hoặc là chỉ số thông minh, cậu muốn khuôn mặt có thể từ bỏ trí thông minh . . . . . Muốn trí thông minh thì phải chịu được khuôn mặt của cô ấy.”
Hậu Nghiêu Sở giả vờ làm ra vẻ khổ sở: “Không thể vừa có khuôn mặt vừa có trí thông minh sao?”
Doãn Manh vui vẻ nói: “Vậy phải xem vận khí của cậu rồi. . . . . .” Không khí hoàn toàn trở nên thoải mái hơn, giống như thảo luận nghiêm chỉnh vừa rồi chưa từng xuất hiện qua.
Lúc này nhân viên phục vụ mặc đồng phục đi tới, tuổi của cô ấy thoạt nhìn cũng không lớn hơn hai người bọn họ lắm, mặt đỏ hây hây nhìn Hậu Nghiêu Sở nói: “Qúy cô bên kia mời rượu ngài.”
Doãn Manh quay đầu nhìn sang, là một phụ nữ cũng tính là xinh đẹp, tuổi khá lớn, tóc quăn trang điểm đậm, lấy góc độ của cô đúng lúc nhìn thấy mỹ nữ kia chớp chớp mắt nhìn Hậu Nghiêu Sở. Vừa làm động tác này xong, bạn trai của cô gái kia đi tới ngồi đối diện cô ta. Mỹ nữ quay đầu lại, không để ý bên này nữa.
Lần này Doãn Manh coi như là phục rồi! Cô còn giúp cậu ta lo lắng vấn đề khuôn mặt với chỉ số thông minh cái quái gì, vẻ ngoài đại khai sát giới của cậu ta cũng đủ rồi! Ngồi đây đã có mỹ nữ đưa lên, cậu ta đau buồn cái con khỉ! Thâm trầm cái rắm đấy! Có sắc đẹp này CMN em gái cậu cũng có thể thượng vị ah! Còn cùng cô kể khổ buộc phải học tập cái gì!
Cô cũng không biết mình đối với Hậu Nghiêu Sở là ghen tỵ hay là cái gì, mặc dù có bề ngoài sẽ không nhất thiết trọn đời đều thuận buồm xuôi gió, nhưng đúng là sẽ thuận tiện hơn không có bề ngoài rất nhiều ah. . . . . .
Hình như Hậu Nghiêu Sở đã quen được như vậy, bưng ly Cocktail lên, quả nhiên phía dưới có một lời ghi chú. Trên đó viết một dãy số, cậu ta cầm lên trực tiếp ném vào trong sọt rác dưới đáy bàn.
“Uống không?” Cậu ta hỏi Doãn Manh.
Doãn Manh vội vàng lắc đầu, cảm thấy tam quan của mình đều bị phá vỡ.
Hậu Nghiêu Sở gật đầu một cái, “Tôi cũng không muốn đồ lạnh. Hôm nay tim bị tổn thương.”
Trọng điểm không phải là lạnh hay không lạnh có được hay không, trọng điểm chính là tại sao biểu tình của cậu lại bình thường như vậy! Đợi một chút, cậu thương tâm cái con khỉ ah nè! Cậu rõ ràng đang rất vui vẻ tố khổ về bạn gái trước của cậu mà.
Doãn Manh vẻ mặt rối rắm. Hậu Nghiêu Sở thật đúng là người lôi kéo quá nhiều thù hận, ngồi đối diện với cậu ta một hồi, cô cảm thấy mình có thể quăng quả đấm lên trên mặt cậu ta rồi. Vì để tránh cho sự cố như vậy xảy ra, Doãn Manh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, phát hiện đã 10 giờ rồi, trực tiếp cầm điện thoại lên gọi về cho mẹ cô.
Mẹ Doãn nhận điện thoại, giọng nói có chút tắc nghẽn: “Manh Manh à, bà ngoại của con còn ở đây. . . . . . Nếu không, nếu không thì con đi tìm khách sạn ở một đêm trước đi.”
Doãn Manh trầm mặc một hồi: “Mẹ, nếu không con về luôn đi.”
Mẹ Doãn vội vàng nói: “Đừng về. Đến lúc đó bệnh con tái phát thì làm sao, bác sĩ đã nói rồi. Nếu không thì con. . . . . .”
Doãn Manh lập tức nói: “Được rồi, con đến nhà bạn học. Trần Tư Dĩnh, mẹ biết chứ, lần trước con có nói với mẹ, nhà của bạn ấy ở gần đây.”
Mẹ Doãn do dự: “Thật sự được không? Trễ như vầy đi tìm người ta, nếu không quên đi, con về đi.”
Doãn Manh: “Không cần, mẹ, thật ra thì con cũng không muốn gặp bà ngoại con. Hơn nữa con đi về cũng không có chỗ ngủ, dám chắc là bà ngoại sẽ ngủ ở phòng con rồi. Mẹ đừng lo lắng, sáng sớm ngày mai con lại về.”
Mẹ Doãn còn muốn nói gì đó, Doãn Manh đã cúp điện thoại trước.
Hậu Nghiêu Sở lấy tay xoay quả anh đào phía trên ly Cocktail, thấy vẻ mặt Doãn Manh nhìn không tốt: “Sao vậy?”
Vẻ mặt Doãn Manh trở lại bình thường: “Không sao cả, hôm nay tôi định ở chỗ này qua đêm.” Nói xong cô lấy sách bài tập số học ra, định bắt đầu càn quét đề bài.
Hậu Nghiêu Sở kinh ngạc nói: “Cậu qua đêm? Mẹ cậu mặc kệ cậu? Một nữ sinh như cậu một mình ngây ngốc cả đêm rất không an toàn.”
Doãn Manh vẻ mặt khó coi. Cô cũng không biết mẹ của cô nghĩ như thế nào, ngay cả Hậu Nghiêu Sở cũng biết một nữ sinh như Doãn Manh qua đêm ở bên ngoài không an toàn, cũng không biết mẹ cô tư tưởng khoáng hay là cảm thấy so với cô thì bà ngoại quan trọng hơn.
Có lẽ là trình độ tin tưởng quyền tự do ở nhà họ Doãn rất lớn, an toàn của bản thân cô thì phải do chính cô tự chịu trách nhiệm. Nói thật loại phương pháp xử lý này là tốt nhất, cô thật sự không muốn trở về gặp bà ngoại cô, nghe bà ta ba hoa cũng như trách mắng.
Qua 10 giờ, người trong quán cà phê dần dần ít đi. Tốp bạn tụm năm tụm ba cũng giải tán. Cũng may là mở cửa 24 giờ giống như MacDonald KFC. Doãn Manh cũng để ý đến.
“Cậu nên về nhà đi. Không cần chờ tôi.”
Hậu Nghiêu Sở nhìn chung quanh, nhân viên phục vụ đều đang ngủ gật ở đằng kia: “Tôi đi đây. Một mình cậu cẩn thận.”
Doãn Manh ừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu.
Hậu Nghiêu Sở sờ lỗ mũi một cái, đeo cặp sách rời đi.
Doãn Manh chuyên tâm viết đề số học, trôi qua không bao lâu, cảm giác có người dừng lại ở trước mặt cô. Lúc Doãn Manh ý thức được sợ hết hồn, nhớ tới mấy vụ án chặt xác vân vân, nắm chặt bút trong tay ngẩng đầu lên ——
Lại là Hậu Nghiêu Sở!
Hù chết cô, thằng nhãi này tại sao lại trở lại: “Cậu quên lấy cái gì rồi à?”
Hậu Nghiêu Sở thở dài một cái: “Hôm nay tôi cũng không muốn về nhà.”
Doãn Manh kỳ quái nhìn cậu ta, khóe miệng giật giật không biết nói gì. Không phải cậu ta thật sự muốn bầm thây cô chứ!
Hậu Nghiêu Sở không được tự nhiên nói: “Phòng ở quá lớn, trống không lạnh lẽo.”
Doãn Manh: “Đây là cậu mời tôi đến nhà của cậu sao?”
Hậu Nghiêu Sở mặt không đỏ tim không đập: “Tôi mời cậu đi không? Ha ha, còn không bằng ở lại chỗ này đấy.” Nói xong cậu ta cũng lấy sách số học ra, “Các cậu cũng được phát bài thi này rồi à? Chúng ta mỗi người làm một nửa còn dư lại thì chép đi, quá đơn giản.”
Doãn Manh: “. . . . . .”
Cùng làm bài thi, hai người liền làm đến 3 giờ đêm. Cà phê trên bàn đã cạn một nửa rồi, cuối cùng làm xong tất cả bài thi được phát. Doãn Manh làm bài làm đến váng đầu hoa mắt, thật ra thì những bài thi này cũng không phải yêu cầu làm xong toàn bộ, mà là chọn làm, nhưng do không có chuyện gì làm, cô liền làm hết toàn bộ, dù sao cơ bản cô kém cho dù làm hết cũng trở thành ôn tập thôi. . . . . .
Hậu Nghiêu Sở làm bài thi nhanh hơn cô, lại bởi vì Doãn Manh không muốn sao chép của cậu ta nên tiết tấu lâu hơn cậu ta. Làm một trang chơi điện thoại một lát, lúc lười làm liền nhét bài thi cho Doãn Manh để cho cô làm.
Doãn Manh chiếu theo tư tưởng cần luyện tập nhiều hơn bèn thu toàn bộ, cái này gọi là thiên hôn địa ám (thần chí không rõ).
Trời ơi thật là buồn ngủ á quq. Doãn Manh mở hai con mắt thâm quầng, nằm úp sấp nhìn Hậu Nghiêu Sở.
“Cậu buồn ngủ sao?” Hậu Nghiêu Sở hỏi cô.
Doãn Manh gật đầu một cái, cả người đã =u= như vậy rồi. . . . . . Uống nhiều cà phê như vậy sao lại không dùng được thế, Hậu Nghiêu Sở hoàn toàn không buồn ngủ á đúng là thần mà. . . . . .
Hậu Nghiêu Sở để điện thoại di động xuống: “Vậy cậu ngủ đi, tôi còn chưa buồn ngủ.”
“Tôi nào dám á, ngộ nhỡ chờ tôi vừa nằm xuống, cậu liền cuốn đồ của tôi chạy thì làm thế nào.”
Hậu Nghiêu Sở: ←_←, ha ha
Doãn Manh kỳ quái nói: “Cậu thật sự không buồn ngủ à?”
Hậu Nghiêu Sở: “Hôm nay lên hai tiết tiếng Anh với hai tiết ngữ văn, ngủ đủ rồi.”
Gíao viên ngữ văn với giáo viên tiếng Anh cùng khóc cho cậu xem ah! Không chơi kỳ thị như vậy. Bây giờ Doãn Manh hoàn toàn làm con gà mổ thóc, cô có chút không có cách nào sắp xếp được lời nói về sau của Hậu Nghiêu Sở.
Mắt nổ đom đóm, nói một câu: “Tôi ngủ đây.” Liền gục đầu xuống.
Lúc mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng rồi. Ở đối diện Hậu Nghiêu Sở đang xoay bút, dưới con mắt có chút thâm xanh, Doãn Manh dụi dụi mắt có chút ngượng ngùng. Dù sao cũng là cô liên lụy người ta ở chỗ này cùng với cô, còn ngủ bất tỉnh nhân sự.
Hơn nữa loại cảm giác phá hủy khuôn mặt đẹp trai của trai đẹp này quả thực là tội ác quq.
Sờ sờ điện thoại vân vân đều vẫn còn, may mắn không có chảy nước miếng, Doãn Manh ngượng ngùng: “Thật thật xin lỗi, ngủ quá say rồi.”
Lúc này Hậu Nghiêu Sở mới ngẩng đầu lên, thấy cô đã dậy: “Sáng choang rồi. Có muốn ăn điểm tâm rồi đi hay không.”
Vừa dứt lời, thì có nhân viên phục vụ bưng bánh quế và trà sữa tới đây. Món điểm tâm nóng hổi kích thích cơn thèm ăn của Doãn Manh, bánh xốp mềm rưới chút sốt, mùi trà sữa bốc hơi nóng lên mặt.
Doãn Manh đưa tay cầm một cái cho vào trong miệng: “Tôi mời cậu, đã giúp tôi trông coi một đêm.”
Hậu Nghiêu Sở lắc đầu một cái: “Tôi có thẻ ở chỗ này, đã tính tiền rồi.”
Doãn Manh cảm động tưởng chừng như muốn khóc. Từng gặp qua nhiều người đàn ông hư hỏng như vậy, thỉnh thoảng gặp được một thân sĩ tri kỷ như Hậu Nghiêu Sở thế này thật sự không thể đòi hỏi gì hơn.
Hai người ăn xong điểm tâm nóng hổi, thu dọn đồ đạc cùng lưu số điện thoại di động của nhau rồi tách ra về nhà.
Một đêm thân quen một người thật sự là chuyện hoàn toàn có khả năng quq. Một loại sưởi ấm lúc hoạn nạn cũng có thể chiếm được cảm tình của một người. . . . . .
Đáng tiếc tâm trạng tốt lúc sáng sớm vào khoảnh khắc cô mở cửa nhà ra kia bị tan biến sạch sẽ, người đứng trong cửa lại chính là bà ngoại mấy năm đều chưa từng gặp mặt của cô. Ở bên ngoài cả đêm cũng không tránh được số kiếp gặp phải bà ngoại Doãn, Doãn Manh tự giễu.
Bà ngoại Doãn hơn 70 tuổi, mập gấp đôi so với mấy năm trước cô gặp mặt, giống như thổi hơi vào vậy vô cùng phúc hậu. Mặt hồng hào, bóng loáng, đương nhiên không thể không phát tướng, người vướng chân duy nhất của bà ta – ông ngoại Doãn đã mất sớm rồi, hiện tại bối phận của bà ta lớn nhất không ai quản được.
Mẹ Doãn chạy tới, kinh hỉ nhìn Doãn Manh: “Manh Manh, con về rồi! Sáng sớm gọi điện thoại cho con không ai nhận.”
Doãn Manh còn chưa lên tiếng, bà ngoại Doãn đã mở miệng, âm dương quái khí: “Nhỏ như vậy mà đêm không về ngủ, nói là ở nhà bạn, ai biết đã làm chuyện gì có lỗi với cha mẹ mày.”
Doãn Manh không có đáp lời, gọi một tiếng bà ngoại liền đi thẳng về phía phòng mình. Bà ngoại Doãn thấy phản ứng này của cô liền tức giận: “Nói mày như thế nào? Kêu một tiếng bà ngoại liền bỏ chạy? Đây chính là phép tắc nhà các người à?”
Mẹ Doãn cũng nghẹn một bụng tức: “Mẹ, mẹ bớt nói một hai câu đi. Là con bảo Manh Manh đi đến nhà bạn học của con bé chơi, vừa trở về để cho con bé nghỉ một lát đi.”
Bà ngoại Doãn liếc mắt xem thường: “Tất cả đều do thói quen nuông chìu không ra gì của cô, con gái không có phép tắc con gái, cả ngày giống như một thằng con trai, cũng không nhìn xem có tư cách đó hay không.”
Doãn Manh mím chặt môi, nghĩ thầm thằng con trai của bà ta – người cậu kia của cô bị nuông chiều đến độ nhảy lên đầu lật ngói cũng không thấy bà ta nói qua một câu.
Không thể cùng trưởng bối gây gỗ, cô cụp mắt xuống, đi vào trong phòng mình. Lại không nghĩ rằng mới vừa đi về phía trước hai bước, lại gặp phải cậu nhỏ của cô.
Cậu nhỏ nhỏ hơn mẹ Doãn ba tuổi, nhưng đến 35 tuổi mới kết hôn, có lẽ là bà ngoại Doãn quá kén chọn, cảm thấy con trai nhà mình chỗ nào cũng tốt, không ai xứng. Thậm chí cho đến trung niên qua loa tìm được người mợ bây giờ, cho dù như thế bà ngoại Doãn chưa bao giờ hài lòng, chính nhà bọn họ còn ba ngày hai bữa đấu nhau kịch liệt đấy.
Cũng bởi vì kết hôn muộn, con trai của cậu nhỏ - Vương Nhất Long còn nhỏ hơn Doãn Manh một tuổi, hiện tại mới sơ tam (cấp 2), đang là thời điểm căng thẳng.
Cậu nhỏ nhìn thấy Doãn Manh cười hì hì lên tiếng chào hỏi: “Manh Manh, lâu rồi không gặp. Học tập như thế nào rồi.”
Cậu nhỏ thì cô đã từng gặp, nhưng chưa từng có tiếp xúc sâu, cho tới bây giờ cũng dừng lại ở mấy câu nói qua loa. Có lẽ bởi vì bà ngoại Doãn, dẫn đến đối với ông ta Doãn Manh cũng không có hảo cảm gì.
Trả lời qua loa lấy lệ một câu: “Cũng tạm con về phòng mình.”