Ngày hôm sau đi học, Doãn Manh đã nhìn thấy khuôn mặt 囧 của Hàn Siêu.
“Cậu ra sao rồi?” Doãn Manh hỏi.
Hàn Siêu vuốt mặt một cái, lén lén lút lút lui về phía sau nhìn xem có Mạnh Thi Nguyệt ở đây không một cái, phát hiện cô ta không có ở đây mới thả phanh: “Mẹ kiếp tớ nói cho cậu biết! Chuyện này thật là không có lý lẽ á, tớ biết cô ta theo đuổi Hậu Nghiêu Sở rất điên khùng nên buông tha, nhưng tớ nhìn thấy cô ta liền không thoải mái rất phiền, cho nên vẫn tránh né cô ta. Kết quả ngày hôm qua cũng không biết cô ta bị cái gì kích thích, đột nhiên chạy tới nói với tớ cô ta đối với Hậu Nghiêu Sở không có ý đó, bảo tớ đừng hiểu lầm.”
Doãn Manh cảm thấy mình thật thích hợp làm chị cả tri âm: “Ý là muốn ở cùng một chỗ với cậu à?”
Hàn Siêu làm ra vẻ khinh thường: “Đương nhiên không có. Hình như là muốn tớ vẫn thích cô ta, lão tử tớ theo mẹ tớ xem qua nhiều phim Hàn như vậy cũng không phải là vô ích. Tớ có thể không nhìn ra cô ta lấy tớ làm vỏ xe phòng hờ à?”
Trong nháy mắt Doãn Manh liền bị giác ngộ này của Hàn Siêu dọa shock. Sự thực là, đối với mối tình đầu một cậu nhóc nam sinh có lẽ sẽ không thể hiểu nhiều như Hàn Siêu, coi như hiểu, lúc người trong cuộc bị lừa dối cũng sẽ tự lừa dối mình. Dù là thân kinh bách chiến, chuyện phụ nữ nhìn ra, bình thường thì đàn ông cũng không thấy rõ.
Hàn Siêu nhìn ngốc như vậy, lại không nghĩ rằng hoàn toàn là thiên tài yêu đương. Doãn Manh vẻ mặt bội phục nhìn Hàn Siêu, thật ra thì kể từ khi trải qua gột rửa của đám người Lâm Kha, Hậu Nghiêu Sở, cô đã sớm thu hồi suy nghĩ “Tôi lớn hơn các cậu tôi còn hơn các cậu“. Có lẽ người với người thì không thể so sánh với nhau, người ta sống một năm có thể thay thế anh sống mười năm. Trần Tư Dĩnh thật đúng là nhìn lầm rồi, Hàn Siêu này chơi đùa qua Mạnh Thi Nguyệt hay không, thật đúng là khó nói!
Doãn Manh vẻ mặt tò mò: “Nói về cậu và Hoa Bội. . . . . .”
Hàn Siêu vừa nghe đến cái tên này lỗ tai đều dựng thẳng lên: “Đúng rồi, cậu và Hoa Bội quen lắm sao?”
Doãn Manh gật đầu: “Dĩ nhiên, bọn tôi là bạn thân á. Chơi với nhau đã lâu rồi. Cậu nhìn trúng cậu ấy?” Kỳ thật trong lòng cô đang nghĩ cậu thay đổi người cũng đổi nhanh quá nhỉ. . . . . . Cho dù không biết Hàn Siêu là thần tình ái trời sinh, chỉ dựa vào một điểm này, cô đã không muốn Hoa Bội bị mặt hàng này chấm mút.
Hàn Siêu toét miệng cười cười: “Xem tớ là anh em thì hãy giúp tớ một chút đi ~” nói xong còn như anh trai tốt vỗ bả vai Doãn Manh hai cái, Doãn Manh ngoài miệng đồng ý được được trong lòng thì hoàn toàn ngược lại quyết định chủ ý không can dự vào chuyện này.
Hoa Bội - loại nữ thanh niên văn nghệ đó thoạt nhìn đối với Hàn Siêu hòan toàn không phát ra tí điện nào, không can dự hẳn là cũng không đến nổi là không chân thành.
“Hàiz, nếu không phải là sắp thi giữa kỳ rồi. Tớ sẽ nhờ cậu giúp tớ hẹn Hoa Bội ra ngoài.” Hàn Siêu mất mác nói.
Bước chân Doãn Manh lảo đảo một cái, thầm nghĩ ngài tuyệt đối đừng làm như vậy!
Vở kịch của Trần Tư Dĩnh biểu diễn sau khi thi giữa kỳ, cho nên trước mắt vẫn lấy thi giữa kỳ làm chính. Buổi trưa cũng không chơi biến mất, Lý Lộ còn dùng luận điệu cũ rích tán gẫu chuyện tình yêu cuồng nhiệt của cô ấy thực vui vẻ, không tới một tháng đã trôi qua.
Thi giữa kỳ giống như một cơn gió bay tới, cho dù là Hàn Siêu trước kỳ thi giữa kỳ cũng liều mạng. Thất Trung đặc biệt chính là trong kỳ thi chia xáo trộn thứ tự địa điểm thi, dẫn đến cuối cùng địa điểm thi nào cũng đều có học sinh tất cả các lớp, chỉ có điều trong này nhiều nhất chính là người ở lại lớp mình thi. Thi giữa kỳ phân ra ba ngày thi, một ngày hai môn, rút được lớp nào thì ba ngày đều ở trong lớp đó dự thi.
Doãn Manh nhìn số “lớp 1” thật to trong tay mình, lại nhìn “lớp 10” trong tay Trần Tư Dĩnh một chút, đành phải buộc lòng nói lời từ biệt.
“Kha thần cậu lớp mấy?” Trịnh Gia Thạc ghé đầu nhìn số trong tay Lâm Kha.
Lâm Kha liếc mắt nhìn một cái thở ra một hơi vẻ mặt hồi hộp giản ra: “Thi ở lớp mình. Má ơi lại phải làm trực nhật rồi.”
Cô Lý vừa rồi tới giảng giải cho đám người tay mơ lần đầu tiên tham gia cuộc thi ở Thất Trung một lần, phân công những bạn thi ở lớp mình sau khi thi phải quét dọn vệ sinh.
Lâm Kha liếc mắt nhìn số trong tay Doãn Manh, nhìn Hàn Siêu một chút, phát hiện cậu ta cũng thi ở lớp một: “Hai ta đổi có được không?”
Hàn Siêu vội vàng cầm chặt con số nhỏ trong tay mình, “Còn lâu tớ mới đổi đấy.”
Lâm Kha lui về phía sau chỉ ra: “Mạnh Thi Nguyệt nhà cậu thi ở lớp mình đó nha.”
Hàn Siêu khinh thường: “Ha ha.”
Cô Lý sang đây: “Không thể đổi, đây cũng không phải là phát ngẫu nhiên. Là máy vi tính đã sắp xếp, tất cả các bạn trong các lớp đều có chỗ ngồi của mình, đổi tờ giấy chỗ ngồi cũng đổi không được.”
Hàn Siêu vẻ mặt đắc ý nhìn Lâm Kha.
Doãn Manh toát mồ hôi, Lâm học thần có phải thông tin của cậu đã quá date rồi hay không. . . . . . Hàn Siêu chờ đi lớp một nằm vùng trông giữ Hoa Bội đấy, rõ ràng lúc ấy Hàn Siêu trúng ý Hoa Bội cậu cũng ở đấy mà! EQ làm sao vậy? Bị mẹ đánh hỏng rồi sao?
Lâm Kha ý vị thâm trường nhìn Hàn Siêu, cảm thấy chuyện thoát khỏi phạm vi khống chế của mình.
Sau giờ học, Lý Lộ ở phía sau cũng tới, cô ấy ở lớp 6, sơ lược trong mấy người quen thì Hàn Siêu và Doãn Manh là thi chung lớp, còn lại toàn bộ bị phân tán.
Ngày thi đến, Doãn Manh mới biết thì ra trừ Hàn Siêu và cô, còn có Điền Sảng lúc mới tựu trường đã bắt chuyện qua cũng cùng bọn họ thi ở lớp một. Một lớp Cao nhất ước chừng 50 người, chia đều đến mười lớp ít nhất tầm hai ba người, nhiều nhất năm sáu người đều rất bình thường.
Trước đó Hoa Bội có gửi tin nhắn cho cô, nói cô ấy rút được thi ở lớp mình. Ngày thi đầu Doãn Manh tới tương đối sớm, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Hoa Bội vẩy tay với cô, cô đi thẳng tới.
Hoa Bội này tương đối không thích sống chung, ngẩu nhiên gặp được một người trò chuyện hợp cạ như Doãn Manh đương nhiên rất coi trọng: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé ~”
Doãn Manh rất vui đồng ý, không biết là bởi vì học tập quá đầy đủ hay là bởi vì nhiễm không khí nhẹ nhõm của Hoa Bội, cô không có chút nào khẩn trương. Hai người trò chuyện mấy câu không liên quan đến học tập, Hoa Bội liền nhắc nhở cô: “Cậu đi lên trên bục giảng xem cậu ngồi chỗ nào trước đi. Dán phía trên đấy.”
Doãn Manh chạy lên bục giảng, nhìn danh sách một chút, quả nhiên là ngồi theo bảng sắp xếp.
Đếm chỗ ngồi tìm tới vị trí của mình, áp chót hàng thứ hai ở cạnh cửa sổ. Vị trí tuyệt diệu thế này! Doãn Manh cảm thấy vinh hạnh sâu sắc, cảm thấy mình nhất định hoàn thành cuộc thi tốt, thuận tiện liếc mắt nhìn người trước sau trái phải, không có một người quen. . . . . . Khoan đã, tên Hậu Nghiêu Sở ở phía sau cô á.
Vận khí Hoa Bội không tốt bị sắp xếp vào chính giữa hàng thứ hai, hoàn toàn là vị trí trọng điểm bị giáo viên chú ý. Không riêng gì vì là trọng điểm chú ý, mà là bị giáo viên vây quanh nhìn xem tư vị thật sự như là đứng trên đống lửa.
Cô ấy thấy Doãn Manh kéo ghế dựa ngồi xuống, hâm mộ kinh khủng: “Cậu đây là vận số tốt gì vậy.”
Doãn Manh chỉ chỉ phía sau: “Vận số không tốt ~ phía sau là Hậu Nghiêu Sở.”
Hoa Bội “Oh” một tiếng bày tỏ hiểu, thương hại nhìn Doãn Manh. Có lẽ cũng chỉ có Hoa Bội mới cảm thấy cô không phải đang khoe khoang, hot boy thật sự hấp dẫn quá nhiều chú ý, nhìn lâu sẽ phân tán lực chú ý viết bài thi. . . . . .
Môn thi đầu tiên chính là thi Ngữ văn, hai người đối diện nói chút trọng điểm cổ văn, giáo viên liền ôm bài thi tiến vào. Lúc này gần như cả lớp đều đã đến rồi, Hậu Nghiêu Sở khoan thai tới trễ, không chút khẩn trương nào, đều đâu vào đấy lấy bút ra, đi theo mọi người mang cặp sách đặt ở phía sau.
Cậu ta quay lại nhìn thấy Doãn Manh ngồi trước mặt cậu ta cũng sửng sốt một chút, lập tức cười lên: “Ồ, ôn tập như thế nào rồi?”
Doãn Manh vừa đặt sách ngữ văn ở phía sau, rất không muốn để ý đến cậu ta: “Ôn xong rồi.”
Hậu Nghiêu Sở lại nhìn xem sắc mặt cô: “Đừng căng thẳng, không phải thi giữa kỳ cuối kỳ cao trung nào cũng đều khó.”
Doãn Manh có chút phát điên. Cô hồi hộp căng thẳng, từ lúc vừa rồi giáo viên đi vào ngực giống như đang đánh trống, nhưng thằng nhãi Hậu Nghiêu Sở này mới gặp cô mấy lần? Loại tư vị bị nhìn thấu này thật không dễ chịu.
Chỉ có điều suy đoán này coi như là phân tán một chút lực chú ý của cô, cảm giác áp lực không còn lớn như vậy. Quay đầu lại nhìn lên, Hậu Nghiêu Sở đã ngồi đàng hoàng rũ mắt cười một tiếng.
Trên lưng Doãn Manh run lên, đột nhiên cảm thấy phản ứng bây giờ của cô hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của cậu ta. Đêm hôm đó cậu ta luống cuống, cũng chỉ giới hạn trong ngày đó mà thôi.
Trên bục giáo viên đã bắt đầu xé túi hồ sơ rồi, thấy các học sinh yên lặng liền phát bài thi ra.
Doãn Manh vừa cầm được bài thi toàn bộ tinh thần đều tập trung vào bài thi, bài thi ngữ văn không giống như là bài thi ban khoa học tự nhiên, phần đầu lựa chọn Doãn Manh làm xong trước rồi xem đề mục làm văn, ở trong phạm vi dự đoán của cô, sau khi đã nắm chắc mới bắt đầu làm theo thứ tự cổ văn, đọc hiểu, mặc tả. Đề đọc hiểu là loại đề cô không quá quen thuộc, chỉ có điều suy nghĩ sơ qua một chút liền lồng theo khuôn mẫu làm xong. Rất nhanh làm xong ngữ văn căn bản, Doãn Manh bắt đầu viết văn.
Sơ lược xem như cô làm tương đối mau, ít nhất trong phạm vi tầm mắt của cô cô là người đầu tiên làm xong. Trong lòng có chút đắc ý nho nhỏ, hiện tại ước chừng cô đã nghĩ xong dàn ý viết văn, lần đầu tiên thi vẫn nên chắc chắn một chút, lồng văn nghị luận phân tích ba luận cứ là được.
Văn từ đẹp đẽ nêu vài cái thí dụ hẳn là giáo viên chưa từng gặp qua, Doãn Manh liền kết thúc. Nhìn đồng hồ phía sau một chút, thế mà vẫn còn dư lại gần một tiếng!
Phía trước mặt Hoa Bội vẫn còn đang soàn soạt soàn soạt viết chữ, cô đã làm xong rồi.
Cô quay đầu lại nhìn thấy Hậu Nghiêu Sở đang viết văn, cậu ta đang kết thúc một đoạn.
Thấy cô quay đầu lại nhìn cô một cái, lập tức thức thời lật phần ngữ văn căn bản lên. Cậu ta cho là cô muốn cóp sao. . . . . . Vừa rồi thật sự là mắt cô có chút xót mà thôi, xem ra cậu ta cũng không phải là cái gì cũng thể nhìn ra á. . . . . .Phẫn uất của Doãn Manh đối với cậu ta hoàn toàn quét sạch, làm bộ như biết lắng nghe lúc nhìn xem nhớ kỹ đáp án lựa chọn của cậu ta.
Trên bục giảng giáo viên đang chơi điện thoại di động, cũng không nhìn thấy chuyện lén lút trong góc này của Doãn Manh.
Doãn Manh so bài xong, phát hiện tất cả đều giống như của mình. Trong lòng thỏa mãn, hoàn toàn yên tâm. Nhìn từ đầu tới đuôi qua một lần, chọn mấy chữ sai, đổi lại mấy từ thích hợp hơn. Cuối cùng lúc xem lại phần ngữ văn căn bản lần thứ ba cảm thấy phiền.
Còn nửa tiếng nữa, Doãn Manh không có chuyện làm. Nằm xuống chợp mắt một lát, nhưng không biết có phải là bởi vì hai ngày nay học quá chăm chỉ mệt mỏi hay không, nên thật sự ngủ thiếp đi. Trong mơ mơ màng màng cảm thấy phía sau có người kéo tóc của mình, thật sự cũng không đau chỉ là có chút nhột.
Nhưng từ trước đến giờ Doãn Manh ngủ rất tĩnh, vừa bị kéo một cái liền túm cô từ trong giấc mộng trở về cuộc thi. Doãn Manh quay đầu lại, thấy Hậu Nghiêu Sở nghiêm túc kiểm tra bài thi của cậu ta, liền thuận mắt liếc nhìn đồng hồ phía sau. Vẫn còn lại 15 phút quq.
Doãn Manh nằm ở trên bàn phát ngốc 15 phút, rốt cuộc giáo viên thu bài thi.
Ở trước mặt - giáo viên chưa từng tuần tra phòng thi kia đứng lên: “Các em trước tiên truyền phiếu đáp án lên, sau đó truyền bài thi. Nhất định phải chờ sau khi giáo viên đếm xong bài thi rồi mới có thể rời đi.”
Doãn Manh nhận lấy phiếu đáp án của Hậu Nghiêu Sở sửng sốt một chút, chữ viết phía trên xinh đẹp chỉnh tề hơn cô, kiểu chữ nghiêng, hoàn toàn không giống như là chữ viết heo bò thường thấy của nam sinh viết. Thật là chữ như người.
Bài thi mới vừa thu lên Hậu Nghiêu Sở liền kéo cô: “Tới đây so đáp án?”
Doãn Manh nghĩ thầm người này làm sao lại không yên như vậy, ném tờ giấy nháp giấy về phía sau một cái: “Cóp của cậu.” ( mỗi một môn đều sẽ được phát giấy nháp)
Hậu Nghiêu Sở cầm tờ giấy nháp ngữ văn của cô nhìn một chút, cười: “Cậu không có cóp của tôi á, không phải lúc nãy cậu quay đầu lại muốn so đáp án với tôi sao? Suy cho cùng tôi có quyền biết tôi có làm đúng hay không.”
Doãn Manh liếc mắt khinh thường một cái, quả nhiên, đối phó với loại người này tại sao lại phiền như vậy