Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 30: Chương 30




Editor: Cà Rốt Hồng

Trong lớp đột nhiên phát sinh loại chuyện hùng hổ này, thực ra cũng không hiếm thấy. Chuyện này cũng không thể trách con côn trùng này, đoán là nó vẫn còn đang thấy quái lạ tại sao lại bị một đám nhân loại kỳ quái vây xem mình đấy.

Nói là chuyện nhỏ, nhưng ngay lúc ấy, cảnh tượng cả lớp đều kinh hô lên, dưới tình huống các bạn nữ đều biểu thị sự sợ hãi, “Người trưởng thành” Doãn Manh cũng cương cứng rồi. Từ lẽ thường mà nói thật ra thì cô có thể dùng động tác im ắng nhảy ra, nhưng cô thật sự sợ con bọ rùa mơ màng kia đột nhiên nổi điên. Nghe nói đánh chết loại côn trùng này có thể lưu lại mùi thúi, cô cũng không muốn mùi đó lưu lại trên đùi của mình.

Cô Vương thấy chiêu ổn định lòng người này không dùng được, quyết định tự mình ra trận: “Đừng sợ, đừng sợ, để cô đuổi con côn trùng này ra ngoài ~” một loại cường điệu đặc hữu mềm mại của người phương nam, khiến cho bạn học cả lớp cũng không có tin phục.

Trên thực tế, quả thật đây cũng không phải là sở trường của cô ấy. Chỉ thấy cô ấy thò tay vụng về muốn kéo quả bóng rỗ đi, bóng rỗ đung đưa trái phải, làm Doãn Manh phát hoảng vội vàng nói: “Cô ơi để em làm để em làm!”

Lâm Kha sau lưng cô bĩu môi một cái, nén cười: “Xem? Gặp báo ứng rồi đó?”

Doãn Manh đột nhiên cảm thấy thằng nhãi này cười đáng ghét làm sao: “Ha ha, đây có nghĩa là quả bóng của cậu đã từng bị côn trùng nằm bò lên.”

Lâm Kha lắc lắc đầu, có thể là không hài lòng lắm đối với phản ứng của Doãn Manh, nhưng nhìn giáo viên đầu đầy mồ hôi muốn dùng thước eke kẽ bảng đen gạt con bọ rùa ra, con bọ rùa bám chắt vô cùng, quả bóng quay vòng mấy lần đều bám quay vòng theo, Doãn Manh bị dọa sợ run run.

Cố nén nụ cười xấu: “Cần tôi giúp cậu không?”

Cái điệu bộ “Muốn tôi cứu cậu thì cầu xin tôi đi” này là cái quỷ gì, cô có phải là cô bé chơi nghịch đâu? ! Σ(;°д°)! ! !

Lòng dạ chỉ nhỏ như đầu kim như vậy sao? Doãn manh kiên quyết chống lại hành vi tiếp tay cho giặc kia, khinh bỉ nhìn Lâm Kha một cái, vẻ mặt hy sinh vì việc nghĩa, dùng bút đâm xuống.

Lâm Kha chậc một tiếng, bộ dạng giống như là cảm thấy không còn thú vị, hơi ngửa cơ thể ra, chân đá một phát, quả bóng rỗ lăn ra ngoài. Chị bọ rùa lạch bạch lộn đầu rơi xuống bên cạnh, vừa mới lồm cồm bò dậy. Cậu ta nhanh tay lẹ mắt cầm nắp sữa chua của Doãn Manh đi lên đập một cái, một sự kiện cả lớp rối rắm cả buổi trời cứ như vậy nhẹ nhàng kết thúc.

“Kha thần! Qủa nhiên không hổ là thần.” Thằng nhóc nhát gan Hàn Siêu vào thời khắc mấu chốt tìm đường chạy mất, vẻ mặt kính ngưỡng nhìn Lâm Kha, vuốt mông ngựa xong quay về chỗ ngồi, hình dáng vốn cao ráo lại co đầu rúc cổ sợ hãi ở trong một đám nữ sinh như hạc đứng trong bầy gà.

Doãn Manh đỡ trán, như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Kha một cái. Cô vẫn cho là Lâm Kha từ trước đến giờ thích trêu cô, ngoài miệng nói như thế nhưng rốt cuộc cũng không tính toán với cô. Không ngờ có thời điểm cũng làm việc nghĩa!

Cô quyết định thưởng cho cậu ta một bông hoa hồng nhỏ!

Buổi trưa, Doãn Manh đặt “bông hoa nhồng nhỏ” được vẽ khá hoàn mỹ lên trên bàn Lâm Kha.

Lâm Kha ăn cơm xong trở về lớp, liếc mắt một cái: “Cậu vẽ con bọ rùa này lên sữa bò của tôi làm cái gì? Làm cho tôi không muốn uống nữa rồi.”

Doãn Manh: trợn mắt (╯‵□′)╯︵┻━┻. Xem như cô chưa từng nói gì đi!

Sự kiện con bọ rùa trừ làm bạn học nữ cả lớp ( cùng Hàn Siêu ) kinh sợ ra, vẫn có một chút tác dụng tốt, ví dụ như: không khí căng thẳng chờ đợi họp phụ huynh của cả lớp bị tiêu tan hầu như không còn.

Nhưng nghỉ trưa vừa qua, căng thẳng chạy đi đều quay trở lại. Ngược lại Doãn Manh không có cảm giác gì quá lớn, thật ra thì sau thi họp phụ huynh xong, coi như thi kém đi nữa, trên thực tế phụ huynh cũng sẽ không làm gì đối với bọn họ. Căng thẳng nhất là do tự mình gây áp lực cho mình.

Cô Lý đạp giày cao gót đi vào lớp, kinh ngạc phát hiện các học sinh lớp 7 luôn luôn ồn ào hôm nay đều nề nếp ngồi tại chỗ: “Ồ! Các em cũng biết học tập? Hiện tại làm ra bộ dạng này đã vô dụng, còn có một tiếng nữa phụ huynh của các em sẽ tới. Nhanh thu dọn đồ đạc xong rồi rời đi~ hoặc là đi thư viện tự học, không cần ở trong lớp chiếm chỗ ngồi. Đến lúc đó phụ huynh của các em sẽ ngồi ở chỗ của các em.”

Cũng không biết từ lúc nào, chị Lý đơn thuần khả ái càng ngày càng trở nên thích đùa giỡn như vậy TvT. . . . . .

Lúc này, lấy Hàn Siêu cầm đầu một vài thiếu niên bịt tay trộm chuông lớp 7 đã sớm hành động làm cho cái bàn đổi mới hoàn toàn, hoàn toàn khác biệt với bộ dạng lười nhát trong ngày thường, cái ghế cũng lau sáng loáng.

Khá nhiều học sinh lưu luyến nhìn lớp học, lầu bầu cò kè mặc cả với giáo viên: “Cô ơi, chúng em có thể dự thính hay không?”

“Đúng vậy cô ~ ở lại bên ngoài căng thẳng nhiều hơn.”

“Đúng ah! Chị Lý không cho chúng em nghe, đây là muốn nói chuyện bí mật gì á!”

“Haiz ~ các em thi tốt như vậy, tôi nhất định sẽ khen ngợi các em ở trước mặt phụ huynh của các em, yên tâm đi.”

Một tràng tiếng “À?” vang lên, hiển nhiên là không ai tin tưởng.

Cô Lý thoạt nhìn trẻ tuổi dễ gạt gẫm, kì thực nói một không hai, còn lâu mới quan tâm chuyện như vậy. Cô ấy phất tay một cái: “Các em để lại phiếu điểm đạt được ở trên mặt bàn, rồi có thể đi.”

Tròng mắt cô ấy xoay động, nhìn chằm chằm Hàn Siêu nói: “Tuyệt đối đừng giở trò khôn vặt ~ trên mặt bàn ai không có tôi sẽ gặp riêng phụ huynh người đó một chút.”

Suy nghĩ hoàn mỹ trong lòng Hàn Siêu bị đoán được, làm mặt quỷ le lưỡi một cái.

Cô Lý bổ sung: “Lớp trưởng đến phòng làm việc của tôi lấy tài liệu họp phụ huynh cần dùng. Ban cán bộ ở lại phát tài liệu, những người khác làm xong trực nhật, là có thể đi.”

Trái lại Lâm Kha cái gì cũng không sợ, ( đứng đầu lớp sợ cái quỷ gì ) người ta xoay quả bóng rỗ xách cặp sách lên chạy đến cửa lớp: “Ai tới? 5v5 chơi một trận đi?”

“Tớ tớ tớ!” Lúc này Hàn Siêu đã hoàn toàn quên giơ tay lên, cả đám nam sinh viết qua loa mấy giây rồi thu dọn cặp sách chạy như điên ra ngoài.

Doãn Manh lắc đầu một cái, nghĩ thầm các anh muốn dùng vui chơi thỏa thích để làm tê liệt mình thôi.

Mấy ban cán bộ phát xong tài liệu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh ngồi ở trên bàn kế cận trò chuyện, Trần Tư Dĩnh là bởi vì mẹ của cô ấy gởi tin nhắn nói cô ấy đợi bà cùng nhau về nhà.

Còn Doãn Manh có lẽ là vì dù sao mới vừa thi xong cũng không có chuyện gì, đã nói trước với giáo viên phụ huynh xin phép vắng mặt, cô thay mặt nghe họp, cho nên theo Trần Tư Dĩnh ngồi một chút.

Kết quả lại không ngờ mẹ Doãn luôn luôn bận rộn lại là người đầu tiên đến, 1 giờ rưỡi đã vào phòng học của Doãn Manh ngó dáo dác: “Mẹ?”

Hôm trước cô nói trường mở cuộc họp phụ huynh, mẹ Doãn nói trúng vào ngày nhà hàng bà đón tiếp thuế vụ, cho nên không chắc chắn có thể tới.

Cô bày tỏ rất hiểu, để mẹ Doãn làm việc, dù sao đây là thời điểm chạy nước rút của chuỗi nhà hàng bà đang kinh doanh, không thể phân tâm, lại không nghĩ rằng hôm nay bà lại đến!

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Doãn Manh vui sướng chạy tới.

Mẹ Doãn kéo Doãn Manh: “Mẹ để cho ba con và cô nhỏ con đi, lần đầu họp phụ huynh cao trung cho Manh Manh chúng ta tại sao có thể không tham gia được?”

Trần Tư Dĩnh rất lễ phép chào hỏi: “Con chào dì.”

Mẹ Doãn nghe Doãn Manh đề cập tới Trần Tư Dĩnh, trong ấn tượng là một đứa trẻ gia cảnh rất tốt, vừa thấy mặt quả nhiên có cảm giác quý khí. Nhưng cũng không làm người chán ghét, ngược lại rất làm người khác ưa thích.

Mẹ Doãn không keo kiệt chút nào tán thưởng một phen, cuối cùng tổng kết lại mà nói: “Manh Manh có thể kết giao với bạn tốt như con, dì thật sự yên tâm.”

Mẹ Doãn đến không lâu, phụ huynh những nhà khác cũng lục tục đến. Mẹ Doãn nhấn mạnh với Doãn Manh: “Cùng Tư Dĩnh chờ mẹ ra rồi chúng ta cùng về!”

Doãn Manh đồng ý: “Dạ!” Cô Lý đi vào, cô ấy phất phất tay để cho hai cô tránh đi. Trần Tư Dĩnh và Doãn Manh nghe lời nhón chân lên chạy ra khỏi cửa, hai người chiếm lĩnh cửa sổ tốt nhất ở cửa sau, nhìn một cái không sót gì quan sát phụ huynh cả lớp.

Trần Tư Dĩnh thở dài nói: “Không trách được mỗi lần tự học Hàn Siêu chơi điện thoại di động đều bị phát hiện, thì ra là từ cửa sau nhìn hành động của cậu ta thật là quá rõ ràng!”

Doãn Manh châm chọc: “Cậu xem ba cậu ta cũng đang chơi điện thoại di động kìa.” Ba Hàn Siêu tuổi nhìn không lớn, nghe nói là phi công, da có chút đen, lông mày thô to vừa nhìn liền biết cùng Hàn Siêu từ một cái khuôn đúc ra, nhưng vừa ngẩng đầu cái loại hiên ngang mạnh mẽ khốc đẹp trai nhiệt tình đó, Hàn Siêu hoàn toàn không thể sánh được.

Trần Tư Dĩnh có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nếu Hàn Siêu đẹp trai như ba cậu ta, tớ đã sớm tiếp cận rồi!”

Doãn Manh nhướng mày, cảm thấy nhóc Trần Tư Dĩnh này chỉ nói suông. Lại nói Tô Hàng kia còn chưa có được hội nhà gái bọn họ đánh giá đâu đó! Cũng là thời điểm nên đăng lên nhật báo rồi. Nhưng mà chuyện đó để sau, hiện tại cô nhìn trộm, thì cả lớp chỉ còn cái chỗ ngồi trống không phía sau mẹ Doãn kia.

“Phụ huynh Kha thần cũng xin vắng à?” Doãn Manh hỏi Trần Tư Dĩnh.

Trần Tư Dĩnh lắc đầu một cái: “Không biết nữa ~ nhưng nếu con tớ mà thi nhất lớp, tớ tuyệt đối sẽ đến.”

“Hì hì!” Doãn Manh nhịn không được, “Cậu mới mấy tuổi lại nghĩ đến chuyện con cái rồi.”

Trần Tư Dĩnh nghiêm mặt nói: “Chuyện này cùng số tuổi không có quan hệ! Đây là vấn đề giác ngộ, Doãn Manh bộ dạng lớn lên như vách đá dựng đứng của cậu vậy chỉ có thể là gái ế thôi. . . . . .”

Một câu xuyên tim,vẻ mặt Doãn Manh rạn nứt, đời trước của cô chính là gái ế thì sao!

Đang lúc cô muốn phản kích, bên cạnh một giọng nữ hơi khàn khàn vang lên, thong dong thanh nhàn, không nhanh không chậm: “Xin hỏi, nơi này là lớp 7 cao nhất phải không?”

Doãn Manh quay đầu lại, nhìn thấy một người ăn mặc già giặn, trang sức trang điểm thanh lịch nữ tính, thoạt nhìn cũng không giống như ba mẹ học sinh, ngược lại có chút giống chị gái. Lúc người phụ huynh kia hỏi rất lễ độ, lại có một loại cảm giác cao lãnh, cũng không thể hiện bà ấy đang xem thường bạn, mà là một loại thái độ thờ ơ.

Doãn Manh gật đầu: “Dạ, mời dì đi từ cửa chính vào.” Nói xong đưa tay, ra hiệu.

Người phụ huynh kia gật đầu một cái, tháo mắt kiếng xuống nói cám ơn với cô, mắt kiếng vừa lấy xuống, Doãn Manh giật mình! Mắt người phụ huynh kia màu lam, hốc mắt sâu, không trách được cô cảm thấy giọng nói của bà ấy kỳ quái.

“Không cần cám ơn, dì mau vào đi thôi.”

Người phụ huynh kia tỏ ý đã hiểu, cất bước, đi tới trước cửa chính vào phòng học.

Chỉ thấy người phụ huynh kia nhìn quanh cả lớp một chút, rồi dừng lại ở bảng tên của Lâm Kha, kéo ghế ra ngồi xuống.

Mẹ nó! Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh đều trợn tròn cặp mắt, đây là mẹ của Lâm Kha? ?

Cậu đừng có trêu tôi! Lâm Kha là con lai? Quỷ mới nhìn ra á! Σ(;°д°)! ! !

Trong lớp mẹ Lâm cũng không biết hai tiểu cô nương bên ngoài khiếp sợ thành cái dạng gì, thản nhiên ngồi ở vị trí chọt chọt mẹ Doãn, xem ra đang hỏi thăm trước đó giáo viên nói cái gì.

Mẹ Doãn quay đầu lại nói gì đó với mẹ Lâm, thấy thế Doãn Manh đều có chút không kềm chế được rồi.

“Tư Dĩnh, đi theo tớ đi Trêu Việt đối diện ăn một bữa cho tỉnh táo một chút.” Doãn Manh vịn bả vai Tư Dĩnh.

Trần Tư Dĩnh khinh bỉ nói: “Đói bụng thì nói đi, còn nói dễ nghe như vậy làm gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.