Không ngờ nghe xong lời này, thế mà mặt Trần Tư Dĩnh liền biến sắc: “Gần đây hay là thôi đi.”
Doãn Manh giật mình, chẳng lẽ thật sự bị miệng quạ đen của cô nói trúng? Mới thi giữa kỳ xong liền chia tay? Lúc này cô thật sự có chút chột dạ, miệng mình cũng thật sự quá tiện rồi. Nếu Trần Tư Dĩnh cũng tính toán so đo như Mạnh Thi Nguyệt, vậy hiện tại chẳng phải là cô phải chết rất thảm rồi sao.
Nhưng cũng may mặc dù tính tình Trần Tư Dĩnh đúng là so với nữ sinh bình thường có chút tiểu thư tùy hứng hơn rất nhiều, nhưng bình thường cũng chưa bao giờ là người trục tính. Doãn Manh suy nghĩ một chút vẫn hỏi: “Các cậu gần đây cãi nhau à?”
Trần Tư Dĩnh liếc mắt: “Gần đây không muốn để ý đến anh ta. Nhưng cuối tháng này câu lạc bộ Chính kịch sẽ phải biểu diễn, mỗi ngày tập luyện cũng có thể gặp, làm cho tớ muốn trực tiếp rời khỏi câu lạc bộ luôn.”
Doãn Manh vội vàng nói: “Đừng á. Trực tiếp rời khỏi câu lạc bộ có chút không tốt lắm, lại nói cậu cũng không phải hoàn toàn vì anh ta mới tham gia câu lạc bộ Chính kịch.”
Trần Tư Dĩnh bộ dạng tốt, biểu diễn càng thêm có dáng có vẻ, vừa vào câu lạc bộ liền được cất nhắc biểu diễn vai diễn nữ chính ở trong vở kịch năm nay. Cô ấy buông mắt xuống: “Tớ chỉ nói một chút mà thôi. Cho dù tớ không muốn đi nữa, cũng sẽ chờ vỡ kịch mới tháng này diễn xuất xong rồi lại nói. Đến lúc đó cậu nhớ đến xem nhe ~”
Doãn Manh điên cuồng gật đầu: “Chuyện này thì nhất định rồi. Đến lúc đó tớ dẫn theo một đám người lớp chúng ta tiếp thêm lửa cho cậu ~”
Trần Tư Dĩnh phì cười: “Cũng không phải là chạy thi, thêm lửa cọng lông á.”
Một khoản thời gian sau, thời gian Trần Tư Dĩnh và Doãn Manh ăn cơm càng ít đi. Gần như mỗi ngày đều bận rộn chuyện diễn xuất, mà lớp tự học căn bản đều là xin phép nghỉ.
Vũ đoàn gần đây có mùa dự thi, kết quả là sau khi thi giữa kỳ Doãn Manh lại một lần nữa bị lưu vong.
Cuối cùng cô chỉ còn cách nương nhờ đại thần Lâm Kha, phòng hoạt động câu lạc bộ hoàn toàn là chỗ tốt, mặc dù Vương Linh Khiết thoạt nhìn cẩu thả, nhưng trên thực tế chính cô ấy là người kết nối thành viên hoạt động chủ yếu của ba câu lạc bộ lớn cao nhị.
Bởi vì mấy câu lạc bộ cùng nhau hoạt động trong một phòng, lâu dài liền thân quen, ăn cơm chơi đùa làm bài tập hoàn toàn đều ầm vang, chưa từng có tốp năm tốp ba kéo bè kết phái, có lúc học trưởng học tỷ cao nhị còn có thể để lại sách hướng dẫn ôn tập đã từng thi qua cho đám đàn em, một đám ở chung hòa thuận vui vẻ phồn thịnh.
Còn đối với Doãn Manh mà nói, cô thích chính là loại không khí ở chung với nhau này. Cho dù không phải là học tập, nhưng không khí sinh hoạt vô cùng sống động. Thời gian cùng bọn họ ở chung một chỗ trôi qua cực nhanh, Doãn Manh chưa từng có đồng đội vui chơi giải trí, lần đầu tiên học được uno, tam quốc sát. Chơi vui không biết trời nam đất bắc. Tuy nhiên có một điểm không tốt duy nhất chính là, kể từ khi những người trong phòng câu lạc bộ kia biết Doãn Manh là người duy nhất của Xã Liên, liền liên tục không ngừng lại gần làm quen, từ học trưởng học tỷ cao nhị, cho tới học sinh mới cao nhất mới thành lập câu lạc bộ, cả đám đều đứng xếp hàng cầu xin phê duyệt phòng học phê duyệt kinh phí.
Cũng không phải Doãn Manh không phê cho, mà là thật sự người tìm đến cô quá nhiều!
Kể từ sau khi Vũ Tục xác minh bày tỏ chuyện này giao cho Doãn Manh quản, thì cô hoàn toàn sống ở trong nước sôi lửa bỏng. Tất cả hội đoàn phối hợp không làm được, hay hoặc là bởi vì kinh phí cả năm ban đầu trường cho có hạn, số tiền chi trả không thể quá nhiều. Quan trọng nhất chính là, trong này có quá nhiều chuyện lặt vặt, hoàn toàn không thể một mình có thể hoàn thành!
Nếu không phải Hoa Bội và Vương Khiết Linh chủ động giúp Doãn Manh một tay, thì cô bận rộn đến nổi ngay cả thời gian học tập cũng không có. Chấm dứt về sau, Doãn Manh không chỉ một lần oán niệm ban đầu chiêu tân chỉ tuyển được một mình cô chịu khổ, hận không thể lúc trước mình gia nhập câu lạc bộ đọc sách gì kia ( hôm nay tất cả đều trở thành nhân viên quản lý thư viện ).
Cũng may công việc này chỉ bận rộn lúc mới tựu trường, sau đó cũng chỉ cần duy trì thôi. Doãn Manh âm u tính toán đợi đợt tựu trường sau nhất định phải chiêu tân tăng gấp bội, tuyệt đối không thể thành một quan tư lệnh nữa !
Doãn Manh xoay quanh bận rộn, thật không dễ được rảnh rỗi, giáo viên lại tìm cho cô một việc tính thành tích bình quân các môn cả lớp.
Bởi vì tiết cuối cùng của buổi sáng giáo viên xin nghỉ không có tới, lớp tự học liền tan sớm, Doãn Manh đã đi tới phòng câu lạc bộ sớm bắt đầu tính phân số. Đây không phải là chuyện tốn hao trí óc, nhưng là công việc phí thời gian.
Đáng giận nhất chính là rõ ràng Lâm Kha và cô đều là đại biểu môn, nhưng Lâm Kha người ta đã tiêu sái đi chơi bóng rổ vung vẫy mồ hôi tân xuân rồi. Mà cô lại phải ở chỗ này tính thành tích vật lý thi giữa kỳ!
Thật vất vả chép toàn bộ thành tích bài thi vào sổ, cô bắt đầu lấy điện thoại di động ra từng bước từng bước bắt đầu tính.
Suy cho cùng cả lớp hơn 40 người thế này, nếu như chỉ dùng miệng tính nhẩm rất khó không xảy ra lỗi.
Nhưng gõ máy tính cũng là hoạt động nhàm chán, đợi Doãn Manh gõ đến một nửa, phía sau đột nhiên xuất hiện một giọng nói: “77, 35. Cái này cả buổi cũng tính không ra, cậu cũng quá đần rồi.”
Doãn Manh bị dọa giật mình quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Lâm Kha ôm bóng rỗ: “Làm tôi sợ muốn chết! Cậu đi không phát ra tiếng sao?”
“Rõ ràng tôi còn kêu cậu một tiếng, là cậu đeo tai phone không trả lời còn trách tôi.” Lâm Kha nói giống như cậu ta rất oan ức.
Khóe miệng Doãn Manh giựt giựt: “Ha, nếu không phải cậu chạy mất tôi có thể liều mạng như vậy sao?” Lâm Kha này thật đúng là chạy khá nhanh, từ trước đến giờ bàn chân như bôi dầu vừa đến lúc mấu chốt cần dùng tới cậu ta là đều không trông thấy bóng dáng. Không giống như trước khi họp phụ huynh không được tự nhiên chẳng hiểu ra sao, vào lúc này cậu ta lại chủ động tới bắt chuyện với cô. Đây là chứng tỏ bà dì cả của cậu ta đã qua nên tâm tình bất định sao? Nếu là như vậy Doãn Manh quyết định tha thứ cho cậu ta ~┑( ̄Д ̄)┍
Cậu ta đuối lý sờ lỗ mũi: “Cái này mới có bao nhiêu công việc, lại còn dùng máy tính, cậu học tiểu học vô ích sao?”
Thiếu chút nữa Doãn Manh phun ra một ngụm máu cho cậu ta xem, đúng là cậu ta đứng nói chuyện không đau thắt lưng!
“Cậu làm được thì cậu tính nhẩm cho bà đây xem á!”
Lâm Kha chậc chậc khinh bỉ nhìn cô, một cái tay chấm phiếu điểm, không tới một phút tính ra thành tích bình quân tất cả các môn.
Chỉ có điều. . . . . .”Đây rõ ràng chính là cậu thuận miệng nói bừa!” Doãn Manh vỗ bàn một cái.
Lâm Kha bắt chéo chân, ánh mắt càng thêm khinh bỉ: “Mình tính không ra còn ghen tỵ người khác thông minh hơn mình. Ăn không được nho nói nho chua.”
Doãn Manh cảm thấy tim mình bị Lâm Kha rèn luyện càng ngày càng tốt rồi, lúc này trên máy tính của cô đã hiện ra thành tích bình quân của môn vật lý: “77, 352. . . . . .”
Σ(;д)! ! ! ? ! Tên nhóc này là vạn năng sao? ! Thần tính toán!
Doãn Manh không tin quỷ quái, tính toán toàn bộ các môn lại một lần, mấy số liên tiếp đều đúng. . . . . . Trước đó cô chú ý tới Lâm Kha tính toán rất là nhanh, chuyện này dẫn đến tốc độ mạch suy nghĩ vượt xa người thường, quá trình cần rất nhiều chín cong mười tám quẹo tự ngẫm toàn bộ đều được cậu ta tính ra rồi.Vượt ra khỏi phạm vi “ Thông thường” rồi. Nhưng cô chưa bao giờ biết năng lực nhẩm tính trong đầu của cậu ta có thể đạt đến nước này. . . . . .
Nếu quả thật là hoàn toàn đúng, vậy cô thật sự không biết lấy cái gì tới phản bác Lâm Kha, cũng may thời gian bỏ ra công sức không phụ lòng người, hàng đơn vị và số lẻ nằm sau dấu phẩy môn ngữ văn tính sai rồi. Mặc dù trong lòng Doãn Manh rất khiếp sợ, thậm chí đã phục sát đất, nhưng ngoài mặt xem như rốt cuộc có lý do hạ uy phong của Lâm Kha: “Ngữ văn làm sai rồi nhá ~ cậu nổ cái gì.”
Lâm Kha nhướng mày, hai ngón tay cầm cuốn sổ thành tích vì bị Doãn Manh chà đạp lên xem lại một lượt, khóe miệng nhếch lên: “Tôi không có tính sai, là cậu tính sai rồi.”
Cậu ta cầm lấy máy tính ngay trước mặt Doãn Manh cộng lại toàn bộ con số, cuối cùng mấy con số kia thiếu chút nữa làm cho Doãn Manh xấu hổ tới chết.
Cô vậy mà dùng máy tính tính cũng không bằng Kha thần! Đúng là người so với người tức chết người! Có để cho người ta sống hay không hay không? Mặt Doãn Manh đỏ lên, cũng may Lâm Kha mới vừa bị giáo dục qua, ra sức kìm nén không muốn làm cho Doãn Manh nhìn ra cậu ta muốn cười chết rồi.
Đang lúc lúng túng, Hoa Bội đẩy cửa đi vào: “Ồ ~ các cậu tan lớp sớm như vậy à? Doãn Manh sao mặt của cậu lại đỏ như vậy?”
Doãn Manh: “. . . . . .” Bà cô nhỏ của tôi, cô tới thật là đúng lúc.
Đoạn nhạc đệm nhỏ này rất nhanh trôi qua, sau khi thi giữa kỳ đi qua từ trước đến giờ phòng hoạt động của câu lạc bộ chính là nơi náo nhiệt. Không khí hoàn toàn không giống như trong phòng tự học trước đó, học sinh lục tục xuất hiện ở phòng câu lạc bộ, theo một tiếng rống to: “Ông đây đã trở về!” Lộ Triết Phi xuất hiện.
Quây quần ăn cơm trưa tiết tấu lại vang dội. Vương Khiết Linh vỗ tay một cái: “Chúng ta đi nơi nào càn quét một bữa thôi ~ hiếm có lúc nhiều người đều tề tựu như vậy.”
“Được đó!” Phía dưới liên tiếp hưởng ứng thành một mảnh, một nhóm mấy chục người tương đương một đội ngũ nhỏ chạy tới quán Tiểu Phì Dương gần nhất, ăn thoải mái.
Xa xa nhìn lên, gần như nửa đại sảnh đều bị nhóm của Doãn Manh đặt bao hết = ̄w ̄=.
Nồi lẩu uyên ương nóng hổi, mới vừa chần thịt dê mùi thơm bay ra, rưới tương vừng hoặc nước hải sản lên, mùi gây mũi tỏa ra, nghĩ đến mùi cay của ớt vừng cùng thịt tươi mới hòa chung, thật là ăn thế nào cũng không đủ.
Dù cho Doãn Manh không am hiểu ăn cay lắm, vẫn cứ hút hít chịu đựng cay ăn thật nhiều, mặc dù buồn cười đến mức bị Lâm Kha cười nhạo cả buổi, cô cũng không cảm thấy có cái gì.
Đương nhiên, ăn lẩu quan trọng nhất không phải là ăn ở đâu, mà là không khí náo nhiệt nhiều người cùng ăn. Cho dù khắp người đều dính đầy mùi lẩu cũng đáng ~
Trên đời này chưa bao giờ thiếu kẻ dở hơi. Người càng nhiều, thì vĩnh viễn sẽ có mấy trò buồn cười. Doãn Manh và Hoa Bội muốn thêm một chén nấm, nhìn lên tấm bảng vip trước mặt rất nhiều người cùng gọi, cười nói liên tục, chỉ hận không có cái loa.
Giằng co hai tiếng, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, một người một cây bánh pudding nhỏ, một đợt sóng học sinh lại quay trở về đi học.
Doãn Manh nghĩ thầm, bọn họ thật đúng là làm tăng thu nhập cho Tiểu Phì Dương. Có lẽ Tiểu Phì Dương làm việc từ thứ hai đến thứ sáu chưa từng có nhiều khách như vậy.
Buổi tối Doãn Manh về đến nhà, tắm xong dừng lại ở trước gương quan sát mình một chút. Da dẻ còn trẻ vừa bằng phẳng rộng rãi, ánh mắt rõ nét sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, mấy chấm tàn nhan nhàn nhạt, càm xinh xắn, chiều cao hình như cao thêm một chút, có vẻ đầu không lớn bao nhiêu.
Lại nói chính cô cảm thấy đầu lớn cũng không phải là vấn đề, mà bởi vì tóc vừa dầy vừa dài, ít hoặc nhiều sẽ có vẻ chiếm nhiều diện tích. Có thể là bởi vì liên quan đến ăn ngon ngủ ngon cuộc sống phong phú, hiện tại Doãn Manh khoảng 1mét 6 rồi, mặc dù không thể nói cao, nhưng cũng không phải là thấp nhất cả lớp.
Doãn Manh ghì ghì áo ngực nhỏ, cảm thấy có chút thít chặt, dùng tay sờ, bánh bao nhỏ đã sớm lớn thành cở trung. Trong lòng cô vui mừng, đầu cao trung đời trước bởi vì không có kinh nghiệm, lúc bộ ngực trổ mã thật sự làm cho cô hết sức lúng túng. Cứ mặc áo ngực số nhỏ siết chặt, trong lòng ngày ngày cầu nguyện đừng lớn đừng lớn, dẫn đến sau đó hối hận cũng không kịp.
Hiện tại cô cũng sẽ không tìm chết như vậy, thế nào cũng không thể ah ah!
Mới vừa bọc khăn tắm ra khỏi phòng tắm, Doãn Manh đã nhìn thấy trên điện thoại di động nhắc nhở có tin nhắn. Hiện tại còn chưa tới thời kỳ tin nhắn quảng cáo khắp nơi, Doãn Manh suy nghĩ một chút gần đây câu lạc bộ cũng không có chuyện gì, cũng không biết ai gửi tới.
Cô lau thân thể, quyết định vẫn cứ chờ cô thoa sữa dưỡng thể xong rồi tính tiếp. Không ngờ đang thoa được một nửa, điện thoại di động lại rung. Doãn Manh mặc kệ, xử lí trên người xong rồi bắt đầu thoa chân.
Cô giơ đùi đặt ngang trên giường, mới vừa bóp chút sữa dưỡng ra, điện thoại di động lại rung lên.
Ai vậy chứ! Thật phiền. Có việc gấp không biết gọi điện thoại tới sao?
Cô mở ra nhìn lên, phía trên tên người gửi hiện lên ba chữ “Hậu Nghiêu Sở“.
Lại nói, vậy mà sau khi thi giữa kỳ xong cô chưa từng gặp qua cậu ta á. Tiết ngoại khóa vật lý sau cuộc thi đã chuyển sang học trước cuộc thi một tiết rồi, cho nên nghỉ một tuần không có học. Do đó trừ lúc thi cậu ta ngồi phía sau cô ra, đã gần hai tuần lễ chưa từng gặp qua.
Lại nói tiếp thứ sáu tuần này lại phải đi học ~ Doãn Manh khẽ đếm trên đầu ngón tay, đột nhiên phát hiện hôm nay đã là thứ năm rồi ! Nói cách khác ngày mai sẽ phải đi học vật lý ngoại khóa rồi.
Màn hình điện thoại di động trên tay tối sầm lại, nhắc nhở Doãn Manh chuyện còn có người đang chờ. Cô nhấn nút home một cái, mở màn hình ra.