Editor: Cà Rốt Hồng
Lâm Kha nhìn thấy Doãn Manh và Hậu Nghiêu Sở ở bên cạnh cô sửng sốt một chút: “Cậu. . . . . .”
Doãn Manh chớp mắt: “Tôi đi học lớp ngoại khóa á.”
Lâm Kha mặt không chút thay đổi, liếc nhìn Hậu Nghiêu Sở, nhưng không để ý tới Doãn Manh: “Vu huấn luyện viên nói rằng gia tăng huấn luyện, đội trưởng kiểm tra người.” Đội bóng rỗ trường cuối tuần sau có một trận so tài hữu nghị với trường trung học phụ thuộc A, coi như Xã Liên Doãn Manh này cái gì cũng không rõ ràng lắm loại chuyện như vậy khá rõ ràng.
Hậu Nghiêu Sở nói: “Ừ. Tôi sẽ đi.”
Lâm Kha nói xong đứng im không đi, bình tĩnh nhìn về phía Doãn Manh. Doãn Manh có chút kỳ quái: “Làm sao vậy?” Chân mày Lâm Kha có chút nhíu chặt: “Cậu đi học lớp ngoại khóa đi á. Đứng đây làm gì?”
Doãn Manh còn chưa lên tiếng, Hậu Nghiêu Sở chen miệng nói: “Hai chúng tôi học chung một lớp ngoại khóa, cùng đi ăn cơm.”
Lâm Kha nghe xong lời này, thậm chí ngay cả tạm biệt cũng không nói với Doãn Manh, uống miếng nước lên lầu. Doãn Manh thật chẳng hiểu ra sao, chỉ có điều cô đã quen với tính kỳ quặc của cậu ta từ lâu, trong lòng thở dài nói đứa trẻ tới thời kỳ dậy thì á . . . . . Nhún vai một cái, cô xoay người nói với Hậu Nghiêu Sở: “Rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Hàm răng trắng của Hậu Nghiêu Sở sáng lên: “Cũng không phải là chuyện lớn gì, tiết học hôm nay tạm thời lùi lại một tiếng. Cũng chính là 7 giờ mới vào học, lão Ngô biết hai đứa mình học chung một trường, liền bảo tôi báo cho cậu. Kết quả không ngờ cậu một mực không hồi âm tin nhắn của tôi, ngay cả điện thoại cũng không nhận. Rốt cuộc có phải cậu đã cho tôi vào danh sách đen rồi hay không.”
Doãn Manh cười ha hả: “Ô không ngờ là lùi lại. Lão Ngô thật là. . . . . . Thật sự là tối hôm qua tôi và ba mẹ tôi xem TV cả buổi tối, không có xem điện thoại di động, buổi sáng không mang điện thoại.”
Hậu Nghiêu Sở không nói gì, vẻ mặt lại trở nên thờ ơ, nhưng lời nói ra lại là oán trách Doãn Manh: “Tôi vốn đang định đi sân bóng rỗ, kết quả sợ cậu đi, chỉ có thể sau giờ học tới đây ngăn cậu.”
Doãn Manh nghĩ thầm thằng nhóc này vẫn còn có trách nhiệm, thử nghĩ nếu hai người bọn cô đảo lại nhân vật, có lẽ cô cũng chỉ gởi một cái tin nhắn, quản cậu ta có nhìn thấy hay không: “Được rồi được rồi, là tôi không nhìn thấy á. Cám ơn cậu báo cho tôi biết, mời cậu ăn cơm.”
Hậu Nghiêu Sở không chút khách khí nào: “Được ah. Dù sao thời gian ở giữa trống dài như vậy, tin tưởng ví tiền của cậu.”
Doãn Manh: . . . . . . Mẹ nó ví tiền của cô không thể không chà đạp lần nữa!
Thật ra thì Doãn Manh cũng không quen một mình ăn cơm với nam sinh, nhất là Hậu Nghiêu Sở này cô cũng không quen thuộc lắm. Chẳng qua là sau hai tiết học vật lý liên tiếp học cùng cậu ấy, hai tiếng ở giữa không về nhà được cũng không còn chỗ đi, cũng chỉ có thể thích hợp ăn bữa cơm.
Hai người đi tới tòa nhà Triêu Việt, Doãn Manh vẫn chọn hướng đi ít người. Chủ yếu từ trước đến nay cô không phải là loại nữ sinh hay chơi đùa, đi ở phía sau ra bên cạnh không khỏi có chút cảm giác chột dạ.
Nhưng càng không muốn gặp cái gì thì lại càng gặp phải cái đó, chiều thứ sáu học sinh cao trung vùng phụ cận kết bạn ra ngoài hóng mát không thể bảo là không nhiều. Huống chi vào bên trong Triêu Việt đi dạo, rạp chiếu phim luôn có thể nhìn thấy học sinh cao trung tụm năm tụm ba, rất dễ đụng phải mấy bạn học nào đó.
Chứ đừng nói đến Doãn Manh vận khí luôn tốt từ trước đến nay này, vừa vào Triêu Việt liền đụng phải Lý Lộ và Trịnh Gia Thạc. Mỗi người cầm một ly DQ (*), anh đút em em đút anh cái này được gọi là chàng chàng thiếp thiếp.
(*) Dairy Queen, thường được viết tắt DQ, là một chuỗi phục vụ món ăn ngọt và nhà hàng thức ăn nhanh sở hữu bởi International Dairy Queen.
Kết quả Doãn Manh còn chưa lên tiếng, Lý Lộ người ta phản ứng còn kịch liệt hơn Doãn Manh. Mặt tiểu cô nương đỏ lên: “Tớ, tớ 6 giờ mới bắt đầu huấn luyện. . . . .. Trịnh Giac Thạc đi ngang qua bên này. . . . . .”
Doãn Manh: “. . . . . . Thật ra thì chúng tớ đều biết hai ngươi ở chung một chỗ.”
Lý Lộ: “Ưmh. . . . . . Ô! Cậu đây là. . . . . .” Ánh mắt Lý Lộ dừng lại ở trên mặt Hậu Nghiêu Sở, trên mặt trong nháy mắt xuất hiện hai chữ: “Đã hiểu” .
Trên mặt Trịnh Gia Thạc cũng thể hiện vẻ “Đồng bệnh tương liên“.
Các cậu đã hiểu cái quỷ gì! Ai cùng đường với các cậu chứ! Tôi tới là để học tập biết chưa!
Doãn Manh không kiên nhẫn giải thích: “Hai chúng tôi cùng đến học lớp ngoại khóa vật lý, hiện tại muốn đi ăn cơm, các cậu có muốn đi chung hay không?”
Lý Lộ từ chối cho ý kiến: “Được đó, vậy chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Đoàn người đi bên cạnh ăn mì sợi, một bữa cơm xong, tán gẫu lảm nhảm một lát. Lý Lộ hữu ý vô ý ra sức thăm dò Doãn Manh và Hậu Nghiêu Sở quan hệ thế nào, loại nhân vật thần tiên Hậu Nghiêu Sở này không phải người như Lý Lộ có thể hỏi ra. Đương nhiên cả buổi cũng không có kết quả gì, đều bị thình lình ngăn cản trở về.
Kể từ khi kết giao bạn trai, Lý Lộ đã sớm đối với loại truy đuổi danh xưng “Hot boy” xa xôi không thiết thực này không còn gì cả, nhìn lại Hậu Nghiêu Sở câu được câu không rõ ràng không có hứng thú gì, cô ấy cũng lười phải tự tìm mất mặt như vậy, liền móc hai tờ vé xem phim từ trong túi ra: “6 giờ chúng tớ xem phim á~ biết một lát nữa các cậu phải đi học, tớ sẽ không quấy rầy các cậu nữa.”
Nói xong cũng không tạm biệt Doãn Manh phủi mông bỏ đi.
Này, vũ đoàn của cậu phải huấn luyện đấy! Doãn Manh yên lặng châm chọc trong lòng, bình thường rốt cuộc Lý Lộ có bao nhiêu lần báo “Vũ đoàn huấn luyện” kết quả đục nước béo cò đi hẹn hò cùng Trịnh Gia Thạc ah!
“A đúng rồi, nhớ đừng nói với Trần Tư Dĩnh. Cậu ấy mới vừa chia tay, tớ ngày ngày lắc lư ở trước mặt cậu ấy như vậy sợ kích thích cậu ấy.” Lý Lộ bổ sung.
Doãn Manh kinh ngạc: “Cậu ấy chia tay? Không nhìn ra á. Mới vừa rồi cậu ấy còn rất vui vẻ đấy.” Lần trước Trần Tư Dĩnh vẫn còn oán trách chuyện này, không nghĩ tới chia tay nhanh như vậy.
Lý Lộ suy nghĩ: “Ha, ngày hôm trước cậu ấy nói với tớ. Không chừng lại hòa hảo rồi?”
Doãn Manh: . . . . . . Lúc này cô mới nhớ tới mấy vị nam sinh nữ sinh cao trung này từ trước đến giờ đều là phân phân hợp hợp bất định, cần gì phải xem giống như lui tới bình thường chứ ~
Lý Lộ và Trịnh Gia Thạc rời đi. Chỉ còn sót lại Hậu Nghiêu Sở, cậu ta quen cầm nước trái cây, lười biếng dựa vào phía sau cái ghế.
Doãn Manh vẫn bài xích một mình chung đụng với Hậu Nghiêu Sở, cũng không phải bởi vì sợ xì căng đan gì, mà là cảm thấy Hậu Nghiêu Sở làm một học sinh cao trung tâm trí hơi bị thành thục quá mức, từ trước đến nay nói chuyện đều luôn kéo cô đi, dẫn đến một “Người trưởng thành” như cô ở trước mặt cậu ta ngược lại lại rơi xuống hạ phong, ít nhiều trong lòng không thoải mái lắm.
Doãn Manh múc lấy món điểm tâm ngọt, Hậu Nghiêu Sở uống nước trái cây, hai người đối diện nhau không nói gì.
Một hồi lâu, Hậu Nghiêu Sở nói chuyện: “Cậu là Xã Liên?”
“Phụt!” Doãn Manh phun cái muỗng trong miệng ra ngoài. Mấy ngày nay cô nghe nhiều nhất chính là câu này, mỗi một lần những lời này vừa bắt đầu liền tuyên bố cô có việc mới phải làm.
Doãn Manh khóc không ra nước mắt: “Tôi có thể nói không phải không?”
Hậu Nghiêu Sở nở nụ cười uy hiếp: “Cậu cứ nói đi?”
“Chuyện gì?” Doãn Manh cam chịu, dùng cái muỗng quậy bánh pudding thành bột nhão.
Hậu Nghiêu Sở: “Có thể giúp tôi mượn danh nghĩa Xã Liên, tuyên truyền cuộc tranh tài của đội bóng rỗ và trường trung học phụ thuộc A không?”
Doãn Manh kỳ quái nói: “Chuyện này không phải các cậu tự mình tuyên truyền sao?” Thật ra cô chỉ giả bộ ngu thôi, lúc trước hàng loạt chuyện, dẫn đến lực ảnh hưởng của Xã Liên ở trong xã đoàn gia tăng mãnh liệt. Trên căn bản chỉ cần bạn học hoạt động ở trong xã đoàn đều biết có một tổ chức nhân số cực ít nhưng hiệu suất cực cao, càng có thể chứng minh tính tự chủ hoạt động của học sinh Thất Trung, không cần giáo viên cũng có thể sắp xếp tất cả ngay ngắn rõ ràng.
Bởi vì thời gian tranh tài xác định vào cuối tuần, người có thể nguyện ý hy sinh ngày nghĩ cuối tuần đến xem cuộc tranh tài cũng không nhiều. Hậu Nghiêu Sở đơn giản chẳng qua là muốn mượn lực ảnh hưởng của Xã Liên tạo thế thôi.
Hậu Nghiêu Sở nâng má: “Cậu giả bộ ngu với tôi cái gì. Cần cái gì ra điều kiện là được ~”
Doãn Manh thở ra một hơi, cùng người thông minh nói chuyện đầu óc nhẹ nhõm tâm mệt mỏi: “Rõ ràng là cầu xin tôi giúp cậu, thế nào lại giống như tôi van xin cậu vậy. Tôi muốn điều kiện gì cậu đều đáp ứng nổi sao? Cho rằng mình là tổng giám đốc bá đạo sao? Quy tắc ngầm cậu cũng nhận? Nói mạnh miệng không sợ đau đầu lưỡi.”
Hậu Nghiêu Sở híp mắt: “Aiz ~ coi như là tôi nhìn lầm cậu, tôi vẫn cho rằng cậu không phải là loại nữ sinh có thể dùng sắc đẹp thu mua kia.”
Doãn Manh: “Theo tôi một đêm tôi giúp cậu làm.” Cô thô bạo đập một tay ở trên bàn, muốn dọa nam sinh nhỏ này một chút.
Hậu Nghiêu Sở liếc mắt xem thường: “Chưa đủ lông đủ cánh đâu. Tôi sợ ba mẹ cậu kiện tôi, không ngại nói cho cậu biết, tôi định nửa học kỳ sau của cao nhất tranh cử chức hội trưởng hội học sinh.”
Doãn Manh vẻ mặt nghiêm túc: “Hội trưởng hội học sinh cao nhất cho tới bây giờ đúng là cũng chưa có.” Cô cũng không ngờ Hậu Nghiêu Sở nghĩ đến xa xôi như vậy, nói như vậy bây giờ cậu ta tạo thế trước, thông qua một số hoạt động khiến người cả khối đều biết cậu ta, đến lúc đó mới có cơ sở quần chúng, mà không phải một hot boy hư danh.
Hậu Nghiêu Sở cười tự tin: “Đó là bởi vì tôi mới vào trường này á.”
Thật là nói khoác không sợ đau đầu lưỡi. . . . . .
“Tôi muốn làm Hội trưởng hội học sinh, đối với cậu mà nói cũng là chuyện tốt. Bây giờ kết đồng minh với tôi, đến lúc đó Xã Liên các cậu cũng có thể chính danh, sẽ không ở thời khắc mấu chốt đều bị hội học sinh và đoàn ủy chèn ép.” Đôi mắt bình tĩnh của Hậu Nghiêu Sở nhìn Doãn Manh, giống như là đang đoán suy nghĩ trong lòng của Doãn Manh.
Mặc dù Xã Liên là tổ chức mới thành lập, tích cực ở trong xã đoàn, nhưng một khi dính đến bất kỳ trao đổi đối ngoại, hoặc là hoạt động cở lớn (diễn xuất văn nghệ, đại hội thể dục thể thao, giao lưu quốc tế vân vân), đều bị gạt bỏ bên ngoài, giống như là nông dân chỉ có thể trồng trọt ở trên ba phần mẫu đất của mình, thêm một tấc cũng không được.
Nhưng hiện tại Hậu Nghiêu Sở sạch bóng không có một cái gốc như cô, vậy mà vừa lên tiếng liền cam kết cho cô một tương lai. Thế nào cũng là khoe khoang khoác lác làm cho người ta buồn cười, mà dáng sợ nhất vâng, Hậu Nghiêu Sở lại khiến cho Doãn Manh cảm thấy chuyện này gần như là ván đã đóng thuyền rồi, căn bản là vấn đề thời gian, mà không phải đầm rồng hang hổ gì.
Doãn Manh cười. Cô tin tưởng Hậu Nghiêu Sở có thể lên làm Hội trưởng hội học sinh, bởi vì loại người này chấp nhất cực kỳ đáng sợ, một khi nhận định một chuyện, đen cũng có thể chuyển thành trắng.
Cho dù hôm nay cô cự tuyệt, tương lai cậu ta cũng chẳng qua chỉ tốn nhiều thêm một chút thời gian thôi.
Chỉ là Hậu Nghiêu Sở đoán sai một chuyện, Doãn Manh cũng không trọng danh lợi giống như cậu ta: “Cậu cảm thấy tôi muốn chấn hưng Xã Liên?” Cho tới nay cô chỉ bỏ vốn đầu tư 100% kinh nghiệm vào học tập mà thôi.
Doãn Manh hứng thú nhìn phản ứng của Hậu Nghiêu Sở.
Trong mắt Hậu Nghiêu Sở lóe lên kinh ngạc, rất nhanh cười nhạt che đậy: “Thế nào? Chẳng lẽ cậu phí sức lớn như vậy chỉ là vì thi đứng đầu khối? Tốt nghiệp để lại cũng chỉ là cận thị 500 độ cùng ngòi bút có thể lượn quanh địa cầu? Ý nghĩa cậu lên cao trung chính là ở đây?”
Doãn Manh sáng tỏ. Rất tốt, sách lược của cậu ta là cho dù cô không muốn, cũng phải chuốc cháo gà cho cô chuốc đến ngất luôn cũng phải muốn.
Chỉ là Doãn Manh cô không dễ lung lay như vậy, Hậu Nghiêu Sở vừa mới nói một câu thấy được phản ứng của Doãn Manh liền dừng câu chuyện lại, cậu ta có chút ngoài ý muốn cười cười: “Chỉ có điều nếu cậu không muốn, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cậu. Chút chuyện mới bây lớn á, tôi cũng không biết cậu đồng ý chuyện này có thể khó như vậy, rõ ràng cũng bị người khác nhờ làm vô số lần.”
Hậu Nghiêu Sở quơ quơ nước trái cây còn dư lại, nghiêng đầu kề lại Doãn Manh, mí mắt khép hờ, dưới ánh đèn lờ mờ, sống mũi cao ngất, bóng mờ gò má khuất sáng, lông mi thon dài mà mềm mại, con ngươi thâm thúy của thiếu niên chuyên chú nhìn cô.
Doãn Manh phì cười: “Tôi đã nói với cậu ah ~ thật ra thì vừa bắt đầu cậu dùng một chiêu này, cũng không cần phí nhiều lời như thế rồi.”
Hậu Nghiêu Sở chu mỏ: “Cô gái nhỏ quá thông minh không tốt.”
Trái lại Doãn Manh tâm tình vui vẻ: “Được ~ tôi thu đồng minh cậu, hi vọng cậu tới ngày phát đạt cũng đừng quên tôi nhá.”
Hậu Nghiêu Sở mở to hai mắt: “Cậu thật đúng là không dễ dụ.”