Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 39: Chương 39




Editor: Cà Rốt Hồng

Vở kịch của câu lạc bộ Chính Kịch Thất Trung biểu diễn ở trong kịch viện Thượng Nghĩa. Mặc dù Kịch Viện Thượng Nghĩa không tính là kịch viện mang tính chất tiêu chí lớn gì, nhưng đặt ở niên đại nào, kịch viện cũ cũng có uy vọng của kịch viện cũ.

Cho dù là cho học sinh cao trung thuê không phải là diễn xuất chuyên nghiệp, nhưng cũng có không ít người đến xem. Sáng sớm diễn viên cũng đã ở phía sau hậu đài chuẩn bị đợi lên sân khấu rồi.

Doãn Manh ăn cơm trưa xong lúc đến phía sau hậu đài tìm được Trần Tư Dĩnh, Tư Dĩnh đã mặc đồ hóa trang, hóa trang xong hết rồi.

Hóa trang xong đôi mắt Tư Dĩnh rất sáng, cặp mắt nhấp nha nhấp nháy như cánh bướm, áo bào màu xanh lam nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bức người, chỉ có điều trang điểm đậm, vừa dày vừa đậm từng lớp phủ lên mặt, nhìn qua so với tuổi thật lớn hơn nhiều. Nhưng mà điều này cũng là vì hiệu quả sân khấu, trang điểm và đồ trang sức trang nhã nhìn kỹ không có sơ hở, nhưng người ngồi ở xa thính phòng có thể ngay cả mắt mũi miệng của diễn viên cũng đều không thấy rõ.

Tư Dĩnh vừa thấy Doãn Manh tới, ánh mắt sáng lên: “Manh Manh cậu mang cơm tới cho tớ sao? Thật đúng lúc ~” cô nàng len lén kê vào lỗ tai nói, “Phó Hội Trưởng gọi cơm thật là khó ăn muốn chết. . . . . .”

Nói xong cô ấy cầm lấy phần cơm chiên trứng Doãn Manh mang tới, ăn: “Ôi chao, gọi cậu tới thật là quá sáng suốt rồi!”

Doãn Manh: “Sớm như vậy mà các cậu đã chuẩn bị xong rồi hả ?”

Trần Tư Dĩnh vừa ăn vừa đáp: “Bởi vì một lát nữa trước 11 giờ sẽ diễn tập, thời gian sẽ khá lâu.”

Doãn Manh nhìn Trần Tư Dĩnh ăn ngon: “Tớ nói cậu ăn mạnh như vậy, không lo lắng hóa trang bị phai à. . . . . .”

“Không sao, đến lúc đó sữa lại lần nữa cũng còn kịp.”

Hai người hàn huyên một hồi, Trần Tư Dĩnh cười xấu xa nhìn Doãn Manh: “Tớ cướp cậu tới đây, Lâm Kha có thể tức chết hay không?”

“À?” Doãn Manh liếc mắt xem thường, “Sao cậu cảm thấy tớ và cậu ta như có một chân vậy, nhiều người như vậy, cậu ta cũng sẽ không để ý một mình tớ.”

Trần Tư Dĩnh lắc đầu một cái: “Tớ cá với cậu Lâm Kha sẽ tức giận.”

Doãn Manh há miệng thở dốc, cảm thấy mình nuôi con nhỏ trước thời hạn. Bản tính làm cho trong nhận thức cố hữu của Doãn Manh, cô và Trần Tư Dĩnh quen thuộc hơn Lâm Kha nhiều.

Bạn bè khác phái quen thuộc đi nữa cũng so ra kém hơn bạn thân cùng phái, chuyện giữa phụ nữ với nhau, chỉ có phụ nữ mới có thể làm rõ ràng, ngoại trừ gay.

Cho nên ngay cả Trần Tư Dĩnh yêu cầu hay không yêu cầu, Doãn Manh gõ một phát quyết định lựa chọn Trần Tư Dĩnh từ bỏ Lâm Kha. Trong này tất nhiên có một nguyên nhân là không thiếu một mình cô vì trận đấu bóng rổ mà cố gắng trợ trận, nhưng thử nghĩ chuyện Lâm Kha và Trần Tư Dĩnh cùng tới đây, cô có thể sẽ do dự.

Trần Tư Dĩnh nhắc tới như vậy, đột nhiên Doãn Manh cảm thấy mình có chút không đạo nghĩa. Dù sao ngay trước mặt Lâm Kha cô đã đồng ý, không đi quả thật không tốt lắm.

Nghĩ như vậy, Doãn Manh liền lấy điện thoại di động gửi cho Lâm Kha một tin nhắn, kể lại chuyện của Trần Tư Dĩnh một lần, cô có thể cũng không đi xem được trận đấu của cậu ta.

Nửa tiếng trôi qua, như cục đá rơi xuống biển, không chút tin tức.

Trần Tư Dĩnh lo lắng: “Sẽ không giận thật chứ?”

Doãn Manh phất tay một cái: “Cậu ta còn chưa có dễ giận như vậy, có thể là không nhìn thấy ~”

Người điều chỉnh ánh sáng điều chỉnh ánh đèn xong, Phó Hội Trưởng Vinh Oánh thở hổn hển chạy tới gọi: “Trần Tư Dĩnh! Nữ chính vào vị trí! Đừng ở chỗ này nói dông dài nữa!”

“Đi đi đi đi, tớ đi dạo xung quanh.” Doãn Manh phất tay một cái, để Trần Tư Dĩnh đi nhanh.

Doãn Manh nghiên cứu các loại đạo cụ kỳ quái của câu lạc bộ chính kịch hồi lâu, cuối cùng còn ở trong ngăn tủ lật ra Ngân hồn Elizabeth.

Đồ chơi này hẳn là phải ở câu lạc bộ Anime hay câu lạc bộ Cosplay chứ. . . . . .

Đi qua đi lại nửa ngày, cô cũng chơi mệt rồi.

Đi qua ghế ngồi xuống, lại nghe thấy một giọng nam: “Cô cũng là trợ thủ Hội phó tuyển tới sao?”

Doãn Manh ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một nam sinh cao gầy, thoạt nhìn so với mấy nam sinh cùng lớp thành thục hơn một chút. Da rất trắng, tóc màu nâu, tay chân lèo khèo, vừa nhìn đã biết là người phương nam, cô nghĩ một chút, mặc dù mình không phải Hội phó gọi tới, nhưng dù sao cũng không có chuyện gì, quagiúp một tay cũng không sao.

“Tôi có thể giúp một tay.”

Nam sinh gật đầu một cái: “Được, cô đến đây đi.”

Doãn Manh đi theo qua, nam sinh vòng tới vòng lui dẫn cô đến trước sân khấu: “Giúp tôi nhìn ánh đèn phụ trợ số 2 một chút, lúc chiếu không tới mặt người thì điều chỉnh xuống.”

Doãn Manh: “Nhưng tôi không biết lắm á!”

“Không sao, trong này có ghi rõ đấy. Dựa theo làm là được, rất đơn giản, chỉ là diễn tập nhỏ, lúc diễn xuất có người khác tới làm. Cho nên coi như làm sai cũng không sao. Cám ơn cô.”

Nam sinh giải thích xong vội vã đi xuống, đoán chừng là còn có chuyện khác.

Đám người câu lạc bộ Chính kịch kia ai có chức nấy, từ góc độ cao nhất này của Doãn Manh vừa đúng có thể nhìn thấy tình hình nhân viên hậu cần dưới sân khấu.

Đúng như lời nam sinh kia nói, đây chỉ là ánh đèn chiếu một phần, cho nên cũng không khó. Theo người ở dưới sân khấu yêu cầu, người đi qua bên trái thì quay qua phía bên trái sang phía bên phải thì quay qua phía bên phải, trên cơ bản không có vấn đề gì.

Diễn tập đi qua thật nhanh. Một chút lời thoại dài cũng không có đọc, nghe nói trước đó đã tỉ mỉ duyệt qua một lần, lần này kiểm tra lại lần nữa chỉ là xác định vị trí nhân vật chính đi lại.

Trần Tư Dĩnh vừa ra sân, Doãn Manh liền vẫy tay với cô ấy, đáng tiếc cô đứng ở chỗ tối, không có ánh đèn, Trần Tư Dĩnh hoàn toàn không có nhìn thấy.

Có lẽ là bởi vì đi ngang qua sân khấu quá nhanh, Doãn Manh chỉ biết đây là một vở kịch tình yêu cổ trang, ngay cả cụ thể diễn cái gì cũng không rõ lắm.

Diễn tập xong rồi, nhân viên công tác bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

Doãn Manh nghĩ thầm cô đây cũng đã thuận lợi làm xong, đang muốn cầm áo khoác kết thúc công việc, lại đột nhiên nghe Vinh Oánh ở phía dưới quay về phía phía trên kêu lên: “Số 2! Ánh đèn số 2! Mang cái giá quay phim xuống !”

Gía quay phim? Doãn Manh làm sao mà biết là cái gì, có lẽ Vinh Oánh coi cô là người của câu lạc bộ, mới thông giọng kêu như vậy. Cô nhìn chung quanh một chút, phát hiện hộc tủ bên kia có một cái giá màu đen vừa thô vừa dài cao hơn cô vài cái đầu.

Bọn họ nói là cái này nhỉ?

Doãn Manh quay vòng một vòng, bắt được phía dưới, khiêng lên.

Thật là nặng.

Một cô bé như Doãn Manh, mang theo một vật nặng đi một bước dừng lại một bước xuống lầu. Không biết đồ chơi này làm bằng chất liệu gì, thật là nặng muốn chết, cô cảm thấy còn nặng hơn gấp đôi cô.

Đang lúc khó khăn xuống lầu, điện thoại trong túi quần đột nhiên ong ong rung lên, vạch túi quần ra, “Cạch cạch cạch” theo cầu thang lăn xuống dưới.

“Ui da!”

Doãn Manh hoảng sợ, ngừng lại nhẹ buông cái giá giữ ở cửa cầu thang chặn ngang eo cô, đụng xương sườn đau thấu xương.

Động tĩnh này rất lớn, lập tức cả hiện trường mọi người trên dưới sân khấu đều quay sang nhìn cô.

“Doãn Manh?” Trần Tư Dĩnh sợ hết hồn, kéo váy nhảy xuống sân khấu, “Cậu làm gì vậy? Tại sao cậu lại khiêng cái giá này?”

Doãn Manh đau nói không ra lời, mấy nam sinh đi lên giúp đỡ khiêng cái giá ra.

“Ui da, mới rồi có một nam sinh gọi tớ tới giúp một tay, dù sao không có chuyện gì làm. . . . . .”

“Nam sinh nào?” Trần Tư Dĩnh có chút tức giận.

Đúng lúc này, nam sinh có mái tóc xù kia xách theo một đống lớn đạo cụ từ cửa hông chạy vào.

Thật ra Doãn Manh cảm thấy không có gì, nhưng nhìn bộ dạng hùng hổ có chút dọa người của Trần Tư Dĩnh nhìn cô, đành phải chỉ chỉ: “Người đó.”

Bình thường Trần Tư Dĩnh cũng không phải là nữ sinh tính tình hung dữ, lại không nghĩ rằng nhìn thấy người nam sinh Doãn Manh chỉ kia lập tức xông tới: “Tô Hàng anh thật là có khả năng á! Người tôi mang tới cũng dám ức hiếp!”

Doãn Manh vội vàng kéo Trần Tư Dĩnh: “Không có việc gì không có việc gì, là tớ chủ động muốn giúp một tay cậu làm gì thế chứ? Anh ấy cũng không biết tớ tới với cậu.”

Tô Hàng nhướng mày, cười lạnh: “Trần Tư Dĩnh, cô vẫn ngang ngược như vậy, tự cho là đúng, một chút tu dưỡng cũng không có.”

Trần Tư Dĩnh trả lời lại một cách mỉa mai: “Phủi mình thật sạch sẽ đó ah! Mỗi ngày chỉ huy này chỉ huy nọ thẳng nam ung nhọt.”

Người bên cạnh vừa thấy hai người này gây gổ, đồng loạt giải tán, tránh bị liên lụy.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Tô Hàng rốt cuộc yếu thế giận dữ rời sân.

Doãn Manh coi như là biết được mình thọc phải tổ ong vò vẽ gì rồi, đây không phải là chuyện yêu không được quay ngược trở thành thù thì còn gì nữa?

Vinh Oánh vội vàng tới nói xin lỗi: “Tôi không biết số 2 là cô á, không có sao chứ?”

Doãn Manh lắc đầu một cái: “Không có việc gì không có việc gì, nhưng Tư Dĩnh. . . . . .”

Vinh Oánh: “Ôi, không sao, kể từ khi bọn họ chia tay thì chưa từng dừng lại. . . . . . Đừng lo lắng.” Cô ấy nói xong, chỉ huy mấy người khiêng cái giá quay phim rời đi.

Doãn Manh: “Cái đó, Tư Dĩnh. . . . . .”

Cô thật sự không biết quan hệ giữa cô ấy và bạn trai cũ lại căng thẳng như vậy.Mặc dùTrần Tư Dĩnh thẳng tính, nhưng cùng bạn học lui tới vẫn còn có chút kỹ xảo, lúc trước chia tay với bạn trai cũ Doãn Manh cũng đã gặp qua, đều là Trần Tư Dĩnh bỏ rơi người khác, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy nam sinh bỏ rơi cô ấy.

Rất dễ nhận thấy tâm tình Trần Tư Dĩnh không được tốt lắm, thoạt nhìn cô ấy thật ra chỉ là thừa cơ hội này tranh cãi với Tô Hàng một trận mà thôi: “Tớ không sao, Doãn Manh. Thật là đã làm phiền cậu, nhanh đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Hai người ngồi ở khu nghĩ ngơi phía sau sân khấu một lát, liền thấy nhân viên công tác dần dần vào vị trí.

Trần Tư Dĩnh đã điều chỉnh tâm trạng xong: “Manh Manh, một hồi cậu đi lên trước sân khấu, Vinh Oánh sắp xếp chỗ cho cậu.”

“Cố gắng lên!” Doãn Manh cổ động cho Trần Tư Dĩnh, Trần Tư Dĩnh tiêu sái phất phất tay, chạy ra phía sau sân khấu chuẩn bị. Hai người mỗi người đi một ngả.

Người phía trước sân khấu mặc dù không tính là tấp nập, nhưng Doãn Manh cũngchen lấn cả buổi mới nhìn thấy Vinh Oánh vẫy tay về phía cô: “Sao bây giờ mới đến? Lập tức bắt đầu.”

Doãn Manh áy náy cười một tiếng, ngồi ở bên cạnh cô ấy.

Lập tức vở kịch bắt đầu, màn che chậm rãi kéo ra, trong màn hình hiện ra hai chữ bút lông rồng bay phượng múa: Họa tình.

Bối cảnh vở kịch này mặc dù được thiết lập ở cổ đại Trung Quốc, nhưng lại có một loại cảm giác như cuộc phiêu lưu của Alice vào Xứ sở thần tiên. Đại tiểu thư Trình Tế Phù sinh ra trong một gia đình quan lại thế gia, từ nhỏ cầm kỳ thi họa tinh thông mọi thứ, nhưng lại có tâm theo đuổi tự do, một ngày nàng buồn chán, vẽ ra một Tướng quân phóng ngựa dong ruỗi chiến trường.

Thần kỳ nhất chính là tướng quân này sống lại! Bắt đầu từ đó cùng Tướng quân này vẽ ra lộ trình chạy ra khỏi thâm trạch.

Tình tiết vở kịch này nhìn như nghiêm túc, thật ra thì chính là một vở hài kịch, rất nhiều yếu tố khôi hài, hơn nữa Trần Tư Dĩnh sắm vai Trình Tế Phù tinh linh cổ quái, rất có thiên phú gây cười, vừa đi lên liền vẽ khuôn mặt của ma ma giáo dưỡng, chọc cho một tràng tiếng cười.

Doãn Manh đang nhìn say sưa ngon lành, đột nhiên điện thoại di động trong tay rung lên, liền thuận tay mở điện thoại di động ra xem, không ngờ là Lâm Kha hồi âm tin nhắn cho cô.

Ngắn gọn đơn giản chỉ có hai chữ: Không được.

Không được? Cái gì không được?

Doãn Manh trợn mắt, ý là cô không thể không đi xem trận đấu của cậu ta sao? Cô ngẩng đầu nhìn Trần Tư Dĩnh biểu diễn sinh động, cái mông giống như là mọc ở trên ghế, thôi kệ (⊙_⊙)?

Nếu không thì cô làm bộ như không nhìn thấy như trước đó là được, đến lúc đó Trần Tư Dĩnh diễn xuất xong rồi lại đi cũng không muộn, tiền trảm hậu tấu cậu ta còn có thể nói gì ~

Hẳn là Lâm Kha cũng không có dễ giận như vậy ~ Doãn Manh le lưỡi một cái, lấy điện thoại di động ra chụp cho Trần Tư Dĩnh mấy tấm hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.