Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 55: Chương 55




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Lại thức dậy trong một ngày nắng sớm vàng rực rỡ, Doãn Manh xoa đôi mắt mờ mịch, theo thói quen lật lịch treo tường.

Ừhm, cách ngày tựu trường còn 15 ngày.

Bởi vì mùa xuân năm nay đến khá trễ, cho nên nghỉ đông vốn ngắn ngủi lại kéo dài gần hai tháng.

Lại nói kể từ sau khi hòa hảo vào hôm tết, kỹ năng”Lắm mồm” này của Lâm Kha đã tăng lên từng chút, tu luyện đến trình độ sắp công phá tới trời, cũng không biết là hoạt động giải trí ở Đức quá ít, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác. Cậu ta gần như không có ngày nào không nhắn tin bắt bí cô, nói nhảm một vài chuyện không liên quan không quan trọng.

Vì thế mà cô đã học xong kỹ năng thường dùng: chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, đủ loại chào hỏi...

Chủ yếu là Lâm Kha vốn là người rất khinh thường ( lười phải) dùng Chat Messenger tầm xa, trên cơ bản tin nhắn đều không thường hồi âm, cho nên tình trạng gần đây khiến cho Doãn Manh rất ngạc nhiên. Cô cũng hoài nghi đối diện cùng bb với cô đến cùng có phải là Lâm Kha hay không.

Quả nhiên, Doãn Manh cầm điện thoại di động lên phát hiện một đêm cậu ta nhắn cho cô 11 tin. Điều chỉnh thành chế độ im lặng thật sự là lựa chọn sáng suốt. Bản thân Doãn Manh cũng bởi vì đi học, luôn có tật xấu là theo thói quen điều chỉnh di động thành chế độ im lặng. Kết quả có một lần cô thả điện thoại đâu mất, tìm thế nào cũng không tìm được. Sau này cô đã từ bỏ thói quen điều chỉnh chế độ im lặng, đổi thành chế độ rung.

Kết quả liên tục ba ngày tết, buổi tối nào cũng bị tin nhắn qq của Lâm Kha đánh thức, cô liền khôi phục lại trạng thái im lặng. Thật là cám ơn cậu ta.

Lâm Kha: Này!!! Thức chưa? Sao cậu còn chưa dậy? Hiện tại bên kia của các cậu cũng đã 7 giờ thì phải!

Sao cậu ta lại thích gầm thét như thế!!! Doãn Manh không thể tưởng tượng được Lâm Kha lười biếng bình thường lại nói ra câu này...... Phong cách không hợp nghiêm trọng.

Tại sao có người ngay cả văn phong và phong cách không thống nhất ah!

Doãn Manh nhìn nhìn đồng hồ một cái: nơi đó của các cậu 12 giờ rồi nhỉ...... Còn chưa ngủ......

Lâm Kha trước sau như một trả lời sau một giây: rốt cuộc cậu cũng thức á. Thật là lười, tôi còn tưởng rằng cậu lại muốn ngủ đến hơn 9 giờ.

Khóe miệng Doãn Manh rụt rụt, ngày nghỉ không phải hẳn là ngủ đến hơn 9 giờ sao!!! Chính là thằng nhóc cậu mỗi ngày ngủ trễ dậy sớm mới lớn lên không cao đó!!!

Thật vất vả lớp học của Lô Thiên Hào mở khóa trước, không ai thúc giục cô, thì không thể để cho cô ở lì trên giường hai ngày sao?

Ở một phía xa xăm khác của quả địa cầu Lâm Kha còn muốn quản cô! Không có cửa đâu!

Doãn Manh: thì cậu buổi tối không ngủ được đi học ngủ đấy thôi!

Sau đó cô liền chỉnh điện thoại về chế độ lái máy bay ︿( ̄︶ ̄)︿, ngã xuống chiếc giường mềm mại, bổ sung thêm một giấc. Cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng phát điên của Lâm Kha ở bên đó.

Một giấc này cô được ngủ trọn vẹn, mặt trời lên cao đến 2 giờ, bụng réo lên mới dậy.

Mới vừa mở điện thoại di động ra một cú điện thoại đã tới rồi, Doãn Manh đánh răng bắt máy: “A lô?”

Đối diện truyền đến giọng nữ gào thét: “Nè! Sao điện thoại của cậu vẫn luôn tắt máy á. 4 giờ chiều hôm nay học phát họa, cậu muốn đi chung với tớ ăn đồ ăn Trung Quốc không?”

“Hả?” Doãn Manh vội nghẹn câu nói kế tiếp trở về, hôm nay học phát họa?!?!? Σ(;°д°)!!!

Cô đã quên vứt luôn chuyện này đến nhà bà ngoại rồi!!!

Thật may là Hoa Bội nhớ gọi cho cô một cú điện thoại nhắc nhở, nếu 4 giờ hôm nay cô chưa có rời giường chẳng phải là nhức cả trứng rồi sao. Gài bẫy Lâm Kha không ngờ thiếu chút nữa gài bẫy luôn mình.

Hoa Bội hiển nhiên nghe được động tĩnh bên này của Doãn Manh, đã dự liệu trước nở nụ cười: “Cậu quên phải không ~ tớ biết ngay mà!”

Doãn Manh thở dài một cái, nhổ bàn chải đánh răng ra: “Cậu ăn trước đi, đừng chờ tớ. Nói cho tớ biết chỗ ăn cơm, tớ lập tức qua.”

Hoa Bội nói địa chỉ, chỗ ở gần sát bên lớp học mỹ thuật.

Cô ấy lại bổ sung: “Cậu nhanh một chút nhé, chúng ta cơm nước xong còn phải mua dụng cụ vẽ tranh đó!” Doãn Manh gật đầu một cái đáp lời, cúp điện thoại nhanh chóng súc miệng.

Mặc quần áo vào thu dọn cặp sách một chút, giống như là đạp Phong Hỏa Luân xông ra ngoài.

Trong lúc xuống còn đụng phải bà Lưu thường cho bọn họ điểm tâm ở lầu 5.

Bà Lưu chống gậy, đeo kính lão, nhìn thấy Doãn Manh chậm rãi nói: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, cô gái nhỏ không nên gấp gáp, từ từ đi, từ từ đi.”

Doãn Manh vẫn rất thích bà lão này, mặc dù ở goá, nhưng tính khí hiền hòa, mỗi ngày nhìn thấy trong lòng liền bình thản. Nhưng hôm nay cô thật sự không có thời gian trò chuyện với bà ấy.

Cửa thang máy khép lại, bà Lưu cười nhìn Doãn Manh khen ngợi: “Cô gái nhỏ dáng dấp thật là thanh tú ah!”

Doãn Manh được khen ngợi da mặt đỏ lên, cửa thang máy mở ra, tín hiệu vốn không tốt đã trở nên tốt hơn, “Tinh tinh tinh” mấy tiếng, mấy cái tin nhắn bay tới.

Doãn Manh cúi đầu nhìn, quả nhiên là Lâm Kha lắm mồm trứng thối kia. Mới vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt bát quái của bà Lưu: “Bạn trai hả?”

Doãn Manh điên cuồng lắc đầu, lúng túng cười: “Không có không có, bạn học nữ.”

Bị gắn mác là “Bạn học nữ” – bạn Lâm Kha không quên mò tìm cảm giác tồn tại, “Tinh tinh” lại tới một tin nữa.

Bà Lưu vẻ mặt không tin, bộ dạng cười nhạo: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, bà không nói cho mẹ con đâu.”

Doãn Manh đi ra ngoài thiếu chút nữa bị kinh sợ ngã nhào, không thể làm gì khác hơn là gượng gạo gật đầu: “Cám ơn bà, bà ơi bà đi trước đi.”

Bà Lưu bước từng bước nhỏ ra khỏi cửa lầu, trong lúc đó còn quay đầu lại khen: “Cô bé này thật tốt!”

Có thể dỗ bà ấy đi rồi, Doãn Manh gạt mồ hôi đầy đầu vội vàng chạy về phía cửa xe điện ngầm, cũng may nhà Hoa Bội cũng cách nhà Doãn Manh không xa, chỗ lớp vẽ tranh định học chỉ có 3 trạm, không bao lâu sau thì đến.

Hoa Bội ở trong một quán cơm mang hương vị Nam Kinh, bởi vì không phải giờ cơm, cho nên người cũng không nhiều, lúc Doãn Manh đến món ăn mới vừa bưng lên.

Hoa Bội nhai bánh bao tôm hấp: “Đến đây, ăn chung đi, tớ gọi hơi nhiều.”

Buổi sáng sau khi Doãn Manh thức dậy chưa có ăn cơm, bụng đã đói đến mức kêu ọt ọt rồi, ngồi xuống cũng không khách khí, cầm đũa lên bắt đầu ăn: “Còn kịp không? Chúng ta ăn nhanh lên một chút.”

Hoa Bội: “Đừng vội, còn nửa tiếng nữa, sát bên đây, 5 phút đi bộ mà thôi. Từ từ ăn.”

Doãn Manh nghe xong lời này liền buông lỏng: “Cậu ăn cái này là bữa cơm nào?”

Hoa Bội mở trừng hai mắt: “Điểm tâm (cơm sáng) á! Hôm nay tớ còn chưa ăn cơm nữa.”

Doãn Manh ho khan một cái, có thể coi như là gặp được người đồng đạo rồi, cái này cũng là bữa cơm đầu tiên của cô trong ngày hôm nay đó: “Nhân viên phục vụ! Cho thêm hai vĩ tôm hấp nhỏ và hai vĩ cua!”

“Được rồi!”

Hoa Bội ngậm bánh bao, giống như phát hiện ra lục địa mới: “Nè, đây có phải cũng là bữa cơm đầu tiên của cậu không!”

Doãn Manh bị tóm được vẻ mặt vô tội: “Ơ hở, ừm”

Hai người mỗi người một vĩ ăn bụng no căng, tính tiền xong đi ra ngoài mỗi người mua một ly trà sữa nóng hổi, đi về phía cửa hàng đồ dùng mỹ thuật bên cạnh trường học vẽ tranh.

Bên kia Lâm Kha tinh lực dồi dào không ngừng tiếp tục quấy rầy cô, điện thoại di động rung đến sắp hết pin.

Hoa Bội bĩu bĩu môi: “Mẹ cậu sao? Nhận một tý đi.”

Doãn Manh lúng túng: “Không có.” Nói xong cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy một hàng chữ phía trên ——

Lâm Kha: Tôi thức dậy rồi! Chạy bộ đi.

Doãn Manh liếc mắt một cái: Oh.

Lâm Kha: có phải cậu đang ở cùng Hoa Bội không?

Doãn Manh không chút để ý vừa nói chuyện với Hoa Bội, vừa nhìn màn hình, bỗng nhìn thấy những lời này dọa nhảy dựng: tôi nhổ vào, cậu theo dõi tôi à? Làm sao cậu biết?

Doãn Manh thật sự hoảng sợ, nhìn quanh bốn phía một chút, không phải thằng nhãi này lăn từ Đức trở về đây chứ?

Hoa Bội nhìn theo ánh mắt Doãn Manh khoát khoát tay: “Cậu nhìn cái gì vậy?”

Doãn Manh: ╮(╯_╰)╭

Lâm Kha trả lời: cậu ngốc à...... Lúc trước cậu có nói với Trần Tư Dĩnh cậu và Hoa Bội học phác họa á!

Doãn Manh: vậy sao cậu biết?

Lâm Kha gửi qua cái ảnh print screen: đúng lúc Hoa Bội gửi trạng thái trong diễn đàn trường ——

Ngày đầu tiên cùng nữ thần Manh Manh học lớp phác họa! Mọi người lớp phát họa hãy chờ ta đến đây! Rống rống rống ~^(* ̄(oo) ̄)^—— Hoa Bội.

“Xem cái gì vậy! Xem cái gì vậy! Đã lâu không có gặp mặt, còn không chuyên tâm nói chuyện với tớ.” Hoa Bội nói xong cướp điện thoại của Doãn Manh, Doãn Manh cũng cảm thấy cô không làm việc gì trái với lương tâm, liền buông tay cho cô ấy, Hoa Bội đúng lúc nhìn thấy trạng thái của cô ấy: “Ô, không ngờ cậu chú ý đến tớ như vậy!”

Kết quả ấn xuống phím trở về, thế là nhảy tới cửa sổ đối thoại với Lâm Kha: “Đây là...... Kha thần? Ghi chép đối thoại cũng đã 700 tin rồi! Cậu và cậu ta quan hệ tốt tới mức này!!”

Hoa Bội vẻ mặt bát quái, thử dò hỏi: “Hai ngươi ở cùng một chỗ?”

Doãn Manh: “Hả??? Thật sự không có...... ╮(╯_╰)╭”

Hoa Bội hoàn toàn không tin “Oh” một tiếng: “Kha thần chính là cổ phiếu tiềm năng á...... Doãn Manh cậu thật là tinh mắt.”

Tiềm năng con khỉ á! Nháo cả buổi cậu vẫn cảm thấy Lâm Kha với tớ ở chung một chỗ! Doãn Manh vô lực cãi lại: “Ngài làm sao nhìn ra được. Lâm Kha dù học giỏi thế nào, cũng chỉ là nhóc lùn mà thôi, làm sao cũng sẽ không phải là loại hình nữ sinh thích á.”

Hoa Bội vỗ ngực một cái: “Mẹ nó, cậu thật tàn nhẫn, lại nói lên lời đả thương người như vậy!”

(╯‵□′)╯︵┴─┴ người bị thương cũng không phải là cậu! Cậu kích động cái quỷ gì!

Không ngờ Hoa Bội mờ ám nhỏ giọng nói: “Cậu cũng đừng thấy hiện tại Lâm Kha thấp bé, tớ từ hình dáng cơ bắp cùng cách thức lớn lên của cậu ta nhìn ra, cậu ta nhất định sẽ cao to đấy!”

Doãn Manh khiếp sợ nhìn Hoa Bội: “Cậu còn nghiên cứu chuyện này nữa à?”

Hoa Bội vẻ mặt đắc ý, lấy tay mô phỏng cây quạt của phi tần nương nương trong hậu cung quạt quạt: “Đó là đương nhiên, tớ đây gọi là trực giác của nghệ thuật.”

    ┴─┴︵╰(‵□′╰)

Mẹ nó! Mệt cô thiếu chút nữa tin tưởng! Doãn Manh liếc mắt xem thường, nghệ thuật cùng với cái này có quan hệ con khỉ gì á!

Một đường nôn mửa cuối cùng hai người kết thúc đối thoại râu ông này cắm cằm bà nọ, đến cửa hàng dụng cụ mỹ thuật, Hoa Bội như chú chim nhỏ bay vào, gần như gom tất cả các thứ có thể cầm đều cầm lên một lần.

Sau khi gom tất cả các loại bút chì có ở đó mua xong, “Cái này! Manh Manh, cậu phải mua cái này!” Hoa Bội lại cầm bốn năm cái thoạt nhìn giống như là bút chì bấm thông thường gì đó tới.

Doãn Manh: “Mua cái này làm gì? Phác họa dùng bút này?”

Hoa Bội cường điệu: “Phát họa thì không cần! Nhưng nếu cậu học, bình thường không phải cũng phải vẽ tranh sao?”

Doãn Manh nghẹn lời, nhìn thấy Hoa Bội nhét bút vào.

Cô hoài nghi có phải con nhóc này được cửa tiệm này ủy thác hay không...... Kết quả còn không đợi cô kịp phản ứng, không để ý, Hoa Bội đã vác ra cho cô một cái giá vẽ mỹ thuật lớn nhất!

“Trả về! ┴┴︵╰(‵□′)╯︵┴┴!!!”

Hoa Bội vô tội chu mỏ một cái: “Tớ cũng có một cái, cậu không cần sao?”

Doãn Manh thở dốc một hơi: “Tớ muốn cái nhỏ nhất là được.”

Hoa Bội không tình nguyện vác cái nhỏ nhất đi ra: “Được rồi, nghe lời cậu.”

Cậu chắc chắn là nghe tớ à......

“260. 3 đồng” cô thu ngân mỉm cười xinh đẹp.

Doãn Manh lại nghe thấy tiếng tim mình vở nát.

Con nhóc Hoa Bội này mua đồ vẽ tranh cảm thấy có tiền hay không cũng không sao cả, nhưng tiền mừng tuổi Doãn Manh mới vừa thu vào cứ như vậy đi tong mất một phần ba......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.