Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Lần bỏ phiếu tranh cử này cũng không biết tại sao thanh thế lại trở nên thật lớn, đến nỗi Vương Khiết Linh nói còn làm to hơn khóa trước của bọn họ nhiều. Sự thật quả thật như thế, hiệu trưởng mới hiển nhiên đối với loại tranh cử này vô cùng coi trọng, lần trước nghe nói là mỗi lớp điền cái tên quăng cái phiếu thì xong rồi; lần này dành ra một buổi chiều thứ sáu, người cả trường tụ tập dưới một hội trường, sau khi nghiêm chỉnh nghe từng người được đề cử đi lên diễn thuyết xong, ngay hiện trường điền phiếu tranh cử.
Doãn Manh là người phụ trách Xã Liên, mấy người tranh cử khác cô coi như không biết, thật ra thì cũng hoặc nhiều hoặc ít đã tiếp xúc qua. Phần lớn đều là nhân sĩ hoạt động tích cực trong xã đoàn, thành tích học tập cũng cầm cờ đi trước.
Sau khi tranh cử các Bộ trưởng phòng ban xong liền đến phiên tranh cử Phó chủ tịch. Trước những bài phát biểu dài dòng làm cho học sinh dưới sân khấu nghe đến mệt mỏi, nam sinh đầu tiên tranh cử chủ tịch nói mấy câu hỗ động nhưng không ai để ý đến cậu ta, sau đó rất nhanh lúng túng kết thúc bài phát biểu đi xuống. Ngay sau đó lại có hai nam ba nữ đi lên diễn thuyết, cũng không có bao nhiêu hiệu quả, tranh cử chủ tịch liền có vẻ lướt qua cho xong chuyện.
Nhưng rất nhanh xuất hiện một người được mọi người chú ý chính là người được đề cử, đếm ngược từ thứ hai đi lên – một nữ sinh vóc người cao gầy, ngoại hình xinh đẹp, lộ ra một vẻ thùy mị không có ở nữ sinh cái tuổi này. Doãn Manh biết cô nữ sinh này, phải nói trong toàn niên cấp có rất ít người không biết cô nữ sinh này.
Giang Mạn Hi của lớp một, có người vừa nghe tên là biết là một mỹ nữ. Giang Mạn Hi chính là một thành viên trong đó, người cũng như tên, học tập lại tốt, còn là hoa khôi lớp một, xưa nay là nữ thần đại chúng.
Nếu không có Trần Tư Dĩnh đối chọi với cô ấy, có lẽ cô ấy đã là hoa khôi của trường rồi.
Nữ sinh này có thể đi vào lớp một cũng không phải là hạng dễ chơi, bài thuyết giảng vô cùng ngắn, nhưng những câu cú trọng điểm, vô cùng đơn giản biểu lộ nếu như cô ấy trúng cử thì đó là những hoạch định cô ấy sẽ làm. Một câu nói nhảm cũng không có, mấy phút đã đi xuống sân khấu rồi, nhưng giành được tiếng vỗ tay vang dội ở dưới sân khấu.
Doãn Manh chống cằm, Giang Mạn Hi này mặc dù dáng dấp xinh đẹp đến quá mức, nhưng hành động lại rất đoan chính khuôn phép, cũng không giống như Hậu Nghiêu Sở loại chuyên môn sài mánh lới, trong đầu nhiều chiêu thức có thể bày ra cả con đường cái kia.
Kế tiếp chính là tiết mục áp chót Hậu Nghiêu Sở, cái thứ tự sắp xếp này nói tốt cũng không tốt, mà nói xấu cũng không xấu. Nói tốt, dĩ nhiên là bởi vì áp chót có ý nghĩa quan trọng, nói xấu, thì là vì thời điểm mọi người đã bị biểu hiện của Giang Mạn Hi làm cho ấn tượng, nếu biểu hiện không đặc biệt xuất sắc, sẽ rất khó vượt qua cô ấy. Chỉ có điều, trái lại Doãn Manh cũng không lo lắng cái này lắm, Hậu Nghiêu Sở vừa lên sân khấu liền dẫn tới rất nhiều tiếng hút khí của Lolita.
Càng khó hơn chính là cậu ta cũng chưa bao giờ là bình hoa, bài thuyết trình vừa mở ra, mặc dù không chặt chẽ bằng Giang Mạn Hi, nhưng có trật tự hài hước dí dỏm, cho dù là nam sinh cũng rất khó không thích.
Người càng nhiều, đương nhiên Lâm Kha cũng buồn ngủ càng nhiều, Trần Tư Dĩnh cầm cái gương nhỏ theo soi suốt buổi, kết quả là hai phiếu bầu của hai “Nhi đồng quá lứa” một trái một phải đều đến trong tay Doãn Manh.
Doãn Manh liền điền thích hợp xong.
Soạt soạt soạt toàn bộ điền vào Hậu Nghiêu Sở, nói giỡn, cô vẫn còn trông cậy vào tên này để phát triển Xã Liên thật tốt đây này! Hiện tại ngay cả một chân chạy cũng không có á!
Thời đại này, phổ biến mỹ thiếu niên được ưa chuộng hơn mỹ thiếu nữ, hài hước vui tính dễ hòa đồng hơn nghiêm cẩn nghiêm túc đấy. Sai kém mười mấy phiếu, như đã đoán trước Hậu Nghiêu Sở trúng cử.
Cho đến khi tiếng vỗ tay vang lên, Lâm Kha mới bị tiếng ồn làm thức dậy: “Cái gì thế? Ồn như vậy?”
Doãn Manh nhào giấy vụn thành một cục: “Xong việc, xong việc rồi. Nói cậu cũng không biết đâu, bây giờ cậu ngủ đủ rồi về nhà làm gì.”
“Bằng chíu.” Hàn Siêu từ phía sau ấn đầu Lâm Kha đáp, ngay sau đó bị Trần Tư Dĩnh trợn mắt gõ đầu.
Lâm Kha ngủ mơ mơ màng màng, gật đầu một cái đứng dậy bước đi.
Doãn Manh:...... Cậu ta thật đúng là lợi hại, chủ tịch hội học sinh là ai với cậu ta một xu quan hệ cũng không có......
Ngược lại Hậu Nghiêu Sở không có làm chủ tịch mà “Quên mẹ”, mặc dù bị rất nhiều người vây quanh, nhưng nhìn thấy bóng dáng Doãn Manh đi ra ngoài cũng chạy tới muốn nói chuyện với cô: “Doãn Manh, nhờ có cậu......” Nhưng mới vừa nói xong câu đó, liền bị sóng người chen đến đằng sau rồi.
Doãn Manh cười cười, ra dấu một cái: “Chúc mừng chúc mừng, cái gì cũng đừng nói, mời khách đi. Đến lúc đó tôi dẫn theo người xã đoàn xơi cậu chết.”
Hậu Nghiêu Sở nhếch miệng cười một tiếng, ra dấu tay ok, ngay sau đó Lâm Kha liền quặm mặt quay lại trở lại: “Sao cậu chậm như vậy? Nói chuyện với ai đấy?”
“Ôm bắp đùi chủ tịch mới, sau này cậu phê kinh phí cho tôi sao?”
Lâm Kha hừ một tiếng, lôi tay áo Doãn Manh đi về phía phòng học. Trần Tư Dĩnh đi nhanh tới: “Nè! Đi nhanh như vậy, đừng ném một mình tớ cho Hàn Siêu á!”
Doãn Manh mặt mày hớn hở: “Đều là Lâm Kha đi quá nhanh.”
Lâm Kha tràn đầy áp suất thấp, cả người đều rất không tốt.
“Tính khí rời giường quá nặng, “ Doãn Manh lắc đầu một cái, “Nhất định là bị nghẹn nước tiểu tỉnh, muốn đi nhà vệ sinh thì đi nhanh đi ah.”
“Phụt.” Trần Tư Dĩnh xem cuộc vui xem rất hào hứng, mắt thấy Lâm Kha sắp đến điểm giới hạn, lập tức thuận theo tự nhiên xen vào: “Được rồi được rồi, mặc dù hôm nay rỗi rãnh rồi. Nhưng ngày mai là ngày nghỉ thanh minh, nếu các cậu không vội về nhà, cùng nhau làm bài tập đi.”
Doãn Manh gật đầu một cái đồng ý nói: “Được, tớ còn muốn sớm làm cho xong để ôn tập lại hóa học gần đây đấy. Công thức cần học thuộc quá nhiều.”
Trần Tư Dĩnh hết sức đồng ý gật đầu một cái: “Kha thần, cậu làm cùng chúng tớ không?”
Lâm Kha nhíu mày một cái vẫn chưa trả lời, Hàn Siêu và Phùng Linh Khải liền từ trong hội trường lao ra ngoài: “Nè, chúng tớ cũng đi á, chạy nhanh như vậy cũng không dẫn chúng tớ theo chơi!”
Doãn Manh dùng ngón tay cái ấn huyệt Thái Dương, hai thần phiền nhất tới rồi.
Sau khi tựu trường, độ khó vật lý hóa học lần lượt sâu hơn, nhưng ngữ văn Anh văn ngược lại không khó nắm bắt hơn học kỳ trước, có lẽ là bởi vì đây chính là thời điểm nhường đường cho điên cuồng bổ sung kiến thức khoa học tự nhiên đây mà.
Chỉ có điều có lẽ trải qua việc luân phiên học bổ túc, ngày nghỉ trừ đi học lớp Vật Lý, còn tự học (or ôn tập) qua nên Doãn Manh không có cảm thấy tốn nhiều sức, có lẽ là đã thích ứng tiết tấu học tập của cao trung, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Mấy người ghép bàn lại bắt đầu làm bài thi của mình, một người làm một bài, còn dư lại thì tham khảo.
Nhưng người càng nhiều, thì không thể tránh khỏi dễ dàng nói chuyện phiếm, giống như Doãn Manh, Trần Tư Dĩnh loại nữ sinh kiên kiên định định thì may, Phùng Linh Khải, Hàn Siêu như vậy chỉ một phút thì ngừng không được, toán học đề điền chỗ trống không làm được mấy đề liền mở miệng nói chuyện: “Lại nói, Kha thần cậu muốn xuất ngoại hả?”
Lâm Kha vốn cũng câu được câu không làm bài tập, nghe xong lời này: “Đúng vậy á. Hẳn là lên Đại học thì đi.”
Hàn Siêu ngạc nhiên: “Ồ? Cậu với mẹ cậu trở về Đức sao?”
Lâm Kha giương mắt nhìn Doãn Manh: “Không có. Đại học hẳn là đi Mĩ.” Nói xong cậu ta nhìn nhìn Doãn Manh, Doãn Manh ra vẻ đang nghe, cũng không có phản ứng khác.
“Aiz...” Hàn Siêu cảm thán, “Các cậu những người khác thì sao?”
Bản thân Hàn Siêu không cần phải nói, nhất định là đi làm phi công. Phùng Linh Khải cắn bút: “Tớ? Tớ chưa quyết định nữa. Hẳn là thi đại học ở trong nước.”
Trần Tư Dĩnh lắc lắc đầu: “Tớ cũng muốn đi Mĩ. Doãn Manh, cậu thì sao? Có muốn đi chung với tớ không?”
Doãn Manh: “Ah? Cả đám các cậu đều muốn xuất ngoại? Vì sao?”
Trần Tư Dĩnh tiếp lời: “Không có sao hết á. Cô tớ và chị họ đều ở Mĩ, họ bảo tớ sang đó. Nói trường học ở Mĩ tốt.”
Doãn Manh gật đầu một cái, có chút khẩn trương đè đầu bút: “Vậy thật tốt á, cậu muốn đi không?”
Trần Tư Dĩnh nghiêng đầu: “Cũng không biết nữa. Chính là không bỏ được cậu, có thể đi cùng nhau thì tốt nhất rồi!”
Doãn Manh phụt cười: “Ý định của tớ là thi đại học.” Thi đại học là chấp niệm của cô, bất kể như thế nào cũng sẽ không gạt ra khỏi danh sách, kế hoạch của cô vốn là xuất ngoại học nghiên cứu, đại học không có ý định xuất ngoại.
Ánh mắt Lâm Kha tối sầm lại, đột nhiên mở miệng: “Doãn Manh cậu nhất định sẽ ở lại trong nước sao?”
Doãn Manh ngẩng đầu, cô có chút không thích ứng Lâm Kha nghiêm túc như vậy: “Phải..... Tôi nói, chúng ta ngay cả văn lý còn chưa chia lớp đây này, gấp gáp bắt đầu hoạch định tương lai như vậy sao?”
Phùng Linh Khải: “Cũng đúng, tại sao các cậu đều khẩn trương như vậy. Bài thi Hóa học nhỏ này tớ làm xong rồi, các cậu nhanh nhanh nhanh, cho tớ mượn chép bài môn khác một tý.”
“Mẹ nó, tớ không tin cậu làm xong bài thi đâu, mỗi lần phát bài thi nhỏ không phải cậu đều làm sai một nửa sao? Ai dám chép của cậu?” Hàn Siêu vẻ mặt khinh bỉ, cầm lấy bài thi của cậu ta liền kêu lên: “Tôi nhổ vào, đề thứ nhất này của cậu hoàn toàn sai rồi, không giống với Doãn Manh.”
Hai cái đầu to chen chúc tới bài thi trước mặt Doãn Manh, làm Doãn Manh tức tới mức mắt trợn trắng.
Chỉ có điều quả thật, hiện tại đều làm bài tập ba ngày nghỉ phép Thanh Minh xong, đúng thật đối với kỳ nghỉ chơi đùa trợ giúp rất lớn.
Ít nhất thời điểm Doãn Manh viếng mồ ông nội không cần gấp gáp về làm bài tập. Doãn Manh nhẹ nhõm rất nhiều cầm ly nước rót nước trái cây, nghe mẹ Doãn hát khẽ Tiểu Khúc từ trong phòng bếp truyền tới, cô cầm ly nước trái cây đi tới: “Ồ? Rang thức ăn cũng hát? Chuyện gì vui vậy ạ?”
Mẹ Doãn ngước lên thấy Doãn Manh, bưng đĩa nhỏ cho cô: “Mau, tới nếm thử một chút cái nào ăn ngon?”
“Lại nghiên cứu ra món ăn mới rồi à?” Doãn Manh cầm lên một viên tròn nhỏ màu trắng, bỏ vào trong miệng, “Không tệ, không tệ.” Chỉ có điều đúng là ăn ngon, cô cũng không dám ăn nhiều.Mẹ Doãn ngày ngày ở nhà nghiên cứu món ăn mới, nếu đều ăn không quá mấy ngày cô có thể sẽ thành một Doãn Manh mập mạp mất.
“Gần đây buôn bán rất tốt.” Mẹ Doãn lắc lư đầu, “Mẹ nghe một vị khách nói, nhìn thấy nhà hàng của chúng ta ở trên một tạp chí. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, chúng ta ngay cả một đồng tiền quảng cáo cũng không xuất ra mà.”
Doãn Manh cầm quyển tạp chí mẹ Doãn nói lên xem, đây là một loại tạp chí mà thành phần tri thức thường xem, ngay sau đó thấy được cái họ ngoại quốc bên trong bài phỏng vấn hình như đã từng quen biết.
“Cái này, đây là......”
“Sau đó con biết không? Emma gọi điện thoại cho mẹ, nói bà ấy dùng nhà hàng chúng ta viết báo cáo trong tạp chí......”
Doãn Manh: ah thật là tiểu thiên sứ.
Ngày nghỉ Thanh Minh thoáng một cái đã qua, trở lại trường học liền đối mặt kỳ thi giữa kỳ căng thẳng.
Doãn Manh luôn cảm thấy chưa làm được gì đã đến giữa kỳ rồi.