Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
“Cái gì? Ba mẹ không về? Hôm nay sao?” Doãn Manh cau mày, khóe mắt nhìn lướt qua Lâm Kha cùng Ích Tà dính ở chung một chỗ xem quảng cáo bạch kim.
“Oh. Được rồi. Ừhm ừhm. Con sẽ ở nhà. Ừhm, có một bạn học tới đây muốn xem mèo.”
“Nam hay nữ à? Đương nhiên là nữ. Bạn mới quen ở lớp mới.”
“Ừhm, không có việc gì, bạn ấy lát nữa về. Ở đây? Oh không cần á, làm sao con không an toàn á, lúc con ở một mình còn ít sao? Ba cứ yên tâm đi ╮(╯▽╰)╭~”
“Dạ dạ dạ.” Doãn Manh thật vất vả ứng phó ba Doãn lắm lời xong, vừa cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Kha dựa vào khung cửa nhà cô, dưới chân con mèo cũng cùng một tư thế với cậu ta.
“Hôm nay nhà cậu không có ai?”
Doãn Manh dự cảm không tốt, lập tức trả lời: “Có á. Một lát nữa có thể cô nhỏ tôi về.”
“Ừ ╭(╯^╰)╮” Lâm Kha hoài nghi nheo mắt lại, ngay sau đó đổi đề tài, “Cho nên cậu nói tôi là nữ sinh?”
“Meo meo meo meo!” Ích Tà bày ra khuôn mặt mèo thoạt nhìn không khỏi tương tự như vẻ mặt của Lâm Kha, tương tự đến Doãn Manh muốn chết.
Nhìn xem ba cô nhặt về con mèo rách gì! (╯‵□′)╯︵┻━┻ đứng chung đội cũng xem mặt xem chiều cao xem giới tính!
“Chẳng lẽ cậu muốn bảo tôi nói với ba tôi hiện tại có một nam sinh đang ở nhà mình? Tôi bảo đảm ông ấy sẽ lập tức xông về lấy cái mạng nhỏ của cậu!”
“Meo meo meo meo!” Ích Tà nhìn thấy Lâm Kha yếu thế, lập tức gió chiều nào theo chiều đó lập tức nhảy lên cái bàn đứng ở bên này của Doãn Manh!
Con mèo thối nhà mi thật biết nhìn sắc mặt người nhỉ ~ Lâm Kha nhướng lông mày lên, thong thả ung dung xề lại gần Doãn Manh. Cái khuôn mặt bình thường kia của cậu ta nhìn xuống “ Mặt to” của cô càng ngày càng gần, hô hấp cũng phả lên trên mặt Doãn Manh.
“Cậu cậu cậu, cậu lại gần như vậy làm gì!” Doãn Manh nhịn không được dùng ngón tay chọt chóp mũi cậu ta.
Lỗ mũi Lâm Kha ưỡn rất thẳng, bị chọt một cái có vẻ vô cùng tức cười, cậu ta mất hứng chân mày nhíu lại: “Cậu làm gì thế ah! Tôi lấy nước!”
Doãn Manh sửng sốt, quay đầu lại, nhìn thấy cơ thể mình che kín máy lọc nước uống, cùng với bộ dạng ngu ngốc bất đắc dĩ cầm ly nước của Lâm Kha.
Doãn Manh hơi lúng túng lui một bước, nhường chỗ máy lọc nước uống.
Khóe miệng Lâm Kha nhếch lên, cười xấu xa hai tiếng, chậm rãi đi tới lấy nước. Nhìn Doãn Manh muốn ra tay đánh cậu ta.
Rõ ràng là cậu cố ý! Xem bà đây là cô gái nhỏ sao?
Gia tăng loại trò tứ chi đụng chạm này, Doãn Manh bà đây mấy đời trước đã thấy rồi!
“Meo meo meo meo!” Ích Tà như còn ngại chưa đủ loạn, duỗi cổ tới đây tăng thêm nhạc đệm.
Lâm Kha hoàn toàn không có ý rời đi, dựa vào bên cạnh sofa vừa trêu chọc mèo vừa nhìn Doãn Manh chọn kênh. Lại nói rãnh rỗi như vậy, cô cũng rất ít được mấy lần.
“Khụ khụ!” Doãn Manh ho khan một tiếng, một ngón tay chỉ đồng hồ, “Có lẽ cậu nên về đi!”
Lâm Kha một tay gãi cổ nhỏ của Ích Tà, ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Mới 8 giờ rưỡi, cậu gấp cái gì á! Ba mẹ cậu lại chưa về, tôi đợi thêm chút nữa có sao đâu?”
Doãn Manh lờ mờ bắt đầu trách mình lúc trước đầu óc bị động kinh, mới ngầm đồng ý cho tên này tới đây!
“Một hồi không có xe. Bên này xe điện ngầm chỉ chạy đến 9 giờ rưỡi.” Doãn Manh nghiêm túc nói.
Lâm Kha đáng đánh đòn cười một tiếng: “Tôi, có, xe, riêng.”
“Meo meo ~ meo meo ~ meo meo ~ meo meo ~”
Doãn Manh: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Vò đã mẻ không sợ sứt, Doãn Manh lôi đồ đê tiện kia từ trong xích đu ra ngoài, đi vào ổ của mình. Ôm một quyển truyện tranh của Shirow Miwa ra xem. Không biết xấu hổ coi như xong! Còn giành ngai vàng của cô!
Lâm Kha bị kéo xuống sờ lỗ mũi một cái, cũng không so đo, tiếp tục chuyên tâm trêu chọc chú mèo 30 tuần tuổi. Có lẽ là bởi vì cùng loại mặt hàng như Ích Tà, cho nên ngưu tầm ngưu mã tầm mã, một đến hai đi chơi đến quên trời đất.
Doãn Manh mê mẫn nhìn vào trong truyện tranh, quên thời gian, thỉnh thoảng ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ dạng chơi đùa của Lâm Kha và Ích Tà, bèn cúi đầu xem truyện tranh.
Ngồi đến chân đều tê, vừa cử động một chút thiếu chút nữa té xuống. Doãn Manh gãi gãi đầu, xem đồng hồ: “Mẹ nó! Lâm Kha tên khốn này!”
12 Giờ rồi!!!!!
Lâm Kha tương đối không biết xấu hổ, gãi gãi đầu mở mắt nói dối: “Tôi cũng không có xem đồng hồ, vừa rồi mới ngủ một lát.”
Cậu gạt quỷ hả! Cái màn hình phát sáng hiển thị thời gian thành phố B thật to bên cạnh tay cậu kia là để cho ma nhìn đó hả?
Doãn Manh cảm thấy thật sự không thể nuông chìu loại tật xấu này, thế nhưng đêm hôm khuya khoắc, nữa đêm đuổi cậu ta đi ra ngoài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cô lại phải ôm lấy.
Lửa giận nén ở trong lòng không phát ra được, quả thật muốn bao nhiêu buồn bực thì có bấy nhiêu, Doãn Manh hạ hỏa không được, đang muốn bộc phát.
Lâm Kha như kẻ trộm, sao có thể nhìn không ra cô muốn nổi giận, thực hành chính sách một khóc hai nháo ba làm nũng, liền trực tiếp xông tới ôm cô như ôm con gấu: “Cậu tức giận cái gì á! Ôi chao ~~~ tôi sai rồi còn không được sao? Tôi chỉ muốn nhìn cậu nhiều thêm một chút thôi mà ~”
Doãn Manh bị ôm, mặt thì lạnh lùng, cơ thể bị trói, lời mắng người cũng bị nghẹn trở về. Tính tình cô cố chấp, nhưng từ trước đến giờ thích mềm không thích cứng, tên Lâm Kha này hoàn toàn tìm đúng xương sườn mềm của cô dùng sức đâm.
“Đừng động tay động chân!” Doãn Manh quát một tiếng, liền bị Lâm Kha dọa sợ.
“Mẹ nó! Cậu cọ cái gì mà cọ!” Hiện tại Lâm Kha cũng không phải là đứa con nít, vùi đầu vào trong cần cổ cô cọ qua cọ lại làm Doãn Manh sợ choáng váng.
Hình tượng cao lãnh của cậu đâu!
“Buông tay buông tay!” Doãn Manh sợ đến mức giọng nói cũng biến giọng rồi, đẩy Lâm Kha lại đẩy không ra, cảm giác hoàn toàn khó nói lên lời, từ trước đến giờ cô chưa từng bị người khác phái nào ôm như ôm con gấu vậy!
Đây chính là hơi thở đặc thù của giống đực gì đó trong truyền thuyết sao? Mặt gấu ah!
Doãn Manh mặt bị nghẹn đỏ, Lâm Kha cũng cố chấp, nói không buông tay thì không buông tay: “Hôm nay để tôi ở lại đây thì tôi buông tay!”
“Meo meo meo meo!”
Ích Tà nhìn hai người quấn ở một chỗ, còn tưởng rằng đánh nhau, vốn đang chán chết, nhìn lên có kịch vui để xem ngược lại chạy tới trợ trận rồi.
“Được được được được!” Doãn Manh bị ôm không thể phát cáu, “Cậu buông tay là được!”
Lâm Kha hoàn toàn không yên tâm: “Không được, cậu phải bảo đảm.”
Bảo đảm con khỉ ah!!
Thấy Doãn Manh không lên tiếng, Lâm Kha nhếch lông mày lên, trực tiếp đặt cô lên trên ghế sofa.
Ích Tà trên lưng sofa meo meo meo nhảy xuống, hơi hoài nghi nhìn hai người đang dây dưa ở một chỗ.
Có lẽ trong lòng nó đang nghi hoặc: meo meo meo meo, meo meo meo meo, meo meo mèo, meo meo meo meo?
Doãn Manh cũng không có thời gian phỏng đoán ý con mèo đó: “Được được được, tôi bảo đảm. Nhưng mà cậu buổi tối đừng giở trò lưu manh!”
Lâm Kha có chút thất vọng, đành phải đồng ý. Nếu như chống cự đến cùng, thì tốt biết bao ╮(╯▽╰)╭~
Doãn Manh nhìn kiên cường kì thực từ trước đến giờ đều là người không có tiết tháo, Lâm Kha cũng quen như vậy, cũng không thể làm ra chuyện người thần đều căm phẫn ( không nhất định ah ~), ở một đêm cũng không có gì.
Dù sao trừ Trần Tư Dĩnh và Hoa Bội, thật ra thì Hàn Siêu cũng từng ở nhà cô. Chỉ có điều lúc ấy ba mẹ Doãn Manh có ở nhà, ở nhờ qua một đêm.
Vì thế coi như Lâm Kha ở lại cũng không có quan hệ gì, nhiều nhất cũng là bởi vì Lâm Kha và cô quan hệ mập mờ, cho nên Doãn Manh tự mình có tật giật mình không dám nói cho ba mẹ thôi.
Sợ cái gì!
“Ờ.” Lâm Kha chậm rãi buông Doãn Manh ra, lại lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hôn mặt cô một cái, nâng mặt to chạy đi: “Làm cơm chưa? Tôi làm cho cậu ăn!”
Doãn Manh kinh hãi: “Cậu biết làm cơm?”
“Lúc trước tôi đã nói tôi biết ah!” Lâm Kha không phục, “Tôi chính là nhân tài toàn năng ah!”
Doãn Manh cũng không so đo thánh nhân bỉ ổi cậu ta, một tay vớt Ích Tà, ngồi ở trên bàn cơm: “Ăn ăn ăn. Cậu xem mà chuộc tội cho tốt đi!”
Lâm Kha: ╮(╯_╰)╭
Kha thần ra tay một gánh mười, trong chốc lát phòng bếp mẹ Doãn thường trú trong nhà Doãn Manh liền truyền ra một mùi thơm khác thường.
Doãn Manh còn tưởng rằng cái tên này chỉ am hiểu làm cơm tây, lại không nghĩ rằng truyền tới chính là mùi thơm dầu mỡ đặc trưng của thức ăn rang lên, rót ly nước trái cây ôm mèo, vui vẻ chạy tới: “Cậu thế mà lại còn biết làm đồ ăn Trung Quốc à?”
Lâm Kha liếc cô một cái: “Đồ ăn Trung Quốc là ăn ngon nhất. Mẹ tôi đều chỉ làm đồ ăn Trung Quốc, thế nào hả?” Nói xong liền với tay tới.
“Đừng cướp nước trái cây của tôi!” Doãn Manh còn chưa kịp thu về, liền bị đầu lưỡi kéo dài nhanh nhất của Ích Tà liếm một hớp.
“Này!”
Lâm Kha chậc chậc: “Trộm gà không được còn mất nắm gạo.”
Doãn Manh chạy đi đấu trí đấu dũng với Ích Tà, kết quả không chống đỡ được bị Ích Tà nhìn khinh bỉ. Tức giận cầm ly nước trái cây bị Ích Tà liếm qua, vẻ mặt ghét bỏ.
“Cậu ghét bỏ Ích Tà? Đúng lúc, tôi không ngại ah!” Lâm Kha một tay đoạt lấy, uống một hơi cạn sạch, “Chết khát rồi, rót cho tôi thêm một ly nữa.”
Doãn Manh nhìn đậu côve xào thịt ở dưới cái xẻng kia của cậu ta, bụng kêu ột ột một tiếng, cuối cùng khuất phục dưới thế lực ác, chạy đi rót một ly khác.
Đáng tiếc cô không hiểu chút nào, khuất phục một lần, thì có lần thứ hai, có lần thứ hai, thì có lần thứ ba, sau đó chính là vô số lần.
Lâm Kha cầm ly nước trái cây lắc lắc, tà tà cười nói: “Gọt khoai tây!”
Doãn Manh: “(╯‵□′)╯︵┻━┻ mặc kệ ah mặc kệ!!!”
Lâm Kha: “Cậu không gọt, tôi sẽ không làm thịt bò hầm khoai tây.”
Doãn Manh: “Tôi đi.”
Thật ra nếu Ích Tà có tay, có thể giúp đỡ, có lẽ tên nhóc này sẽ tích cực hơn Doãn Manh nhiều.
Phải biết rằng, Ích Tà gần như từ đầu tới đuôi đều ngước mặt mèo, nhìn từ khoai tây thấy được thịt bò, lại từ thịt bò thấy trứng gà. Lộ liễu ngồi xổm ở cửa, ngửi thấy mùi thịt không đi.
Không đi này, là chỉ, không lắp đầy cái khay thức ăn cho mèo, nó đều không khí tiết nhất cố không đi. Khoai tây hầm thịt bò ra nồi, tên nhóc này cũng nhảy lên, đương nhiên không riêng nó gấp gáp, Doãn Manh cũng gấp.
Lâm Kha cho nhiều hồng tửu (rượu đỏ), có một mùi thơm đặc biệt nồng nặc, làm động lòng người tham ăn. Đáng tiếc Doãn Manh mới vừa đưa tay, liền bị Lâm Kha ngăn cản.
“Cậu mấy tuổi hả?” Lâm Kha gắp một cục ra, thổi thổi, bỏ vào chén mèo, giọng nói dịu dàng đến mức làm cho người ta nổi da gà: “Cho em một cục trước nè!”
Cứ như vậy, miếng thứ nhất liền bị Ích Tà – con mèo sống trong ổ phúc này chiếm đoạt.
Doãn Manh: (╯‵□′)╯︵┻━┻ cậu thích tôi cmn như thế đó hả! Mèo còn quan trọng hơn tôi!
Ngoài miệng lại nói là: “Cậu đút cho nó nhiều thịt muối như vậy, ngày nào đó nếu mèo nhà tôi mắc lỗi tôi liền bắt cậu đền mạng!”
Lâm Kha nếm canh, hài lòng gật gật đầu, múc thịt ra tô.
Doãn Manh mới vừa cầm đũa lên lại bị đánh rớt, “Cậu làm gì thế!!!! Miếng thứ hai còn không phải của tôi sao?”
Lâm Kha sờ sờ chén, vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt: “Đây là tôi tạ lễ bác gái Doãn.”
Doãn Manh: “Hôm nay cậu ngủ trên sofa đi, phòng khách nhà tôi không mở cho người ngoài.”
Lâm Kha: ╮(╯-╰)╭