Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 295: Chương 295: 1106531




Đêm tối với ban ngày, dây dưa một lúc ngắn ngủ ở chỗ đám mây trong chốc lát.

Ánh mặt trời màu vàng, xuyên qua tầng mây thật dày, khiến không gian nhà của Cố Kiều Niệm tươi sáng hơn một không gian cách đó không xa.

“Sao thế?” Cung Dịch nhận ra Cố Kiều Niệm có gì đó không ổn.

Anh nhìn theo tầm mắt của Cố Kiều Niệm.

Vị trí nơi ánh mắt cô hướng tới đã trống trơn.

Cố Kiều Niệm không nói lời nào.

Vẫn nhìn phía kia.

Một người trong không gian khác.

Trong cơn mưa lớn.

Một chiếc G lớn cùng một chiếc siêu xe phóng tới.

Người khóc khàn cả giọng trong cơn mưa to lập tức đứng dậy chạy về phía hai chiếc xe kia.

Xe thắng gấp dừng lại.

Tư Bắc và Nghiêm Trình Thành chia ra, chạy xuống từ trên xe.

Dường như hai người bọn họ không thấy được Cố Kiều Niệm đang khóc thầm.

Vừa gọi tên Cung Dịch.

Vừa lao về phía căn nhà lạnh như băng kia.

Hai người họ nhanh chóng đi ngang qua người Cố Kiều Niệm.

Cố Kiều Niệm theo bản năng tiến lên.

“Chị…”

Cung Dịch muốn kéo Cố Kiều Niệm.

Trông cô giống như đột nhiên gặp ác mộng.

Cố Kiều Niệm hất tay anh ra.

Sau đó đi về phía cửa.

Cô giống như một khán giả.

Nhìn Tư Bắc, Nghiêm Trình Thành, còn cả mình của quá khứ chạy tới trước cửa.

“Mật mã là gì?” Tư Bắc vội vàng hỏi.

“Chết tiệt, con mẹ nó sao tôi biết được, tôi cũng chưa từng tới đây!”

“1106531!”

Cố Kiều Niệm nhìn về mình của quá khứ

Cô vội vàng nói mật khẩu với Tư Bắc và Nghiêm Trình Thành.

Cố Kiều Niệm chần chừ một lúc, giơ tay lên.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Cung Dịch, bấm mật mã.

Quả nhiên cửa mở ra.

Ở không gian kia.

Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc cũng mở được mật khẩu.

Lúc mở cửa ra.

Nghiêm Trình Thành khóc lớn lên: “Chết tiệt, sao lại là mật mã này! Chết tiệt! Cung Dịch!”

Cố Kiều Niệm đứng ở huyền quan chỗ cửa vào.

Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc, còn có mình của quá khứ.

Xuyên qua cơ thể của cô.

“Sao chị biết mật mã này?” Tiếng nói của Cung Dịch giống như truyền tới từ chỗ rất xa.

Trong lòng Cố Kiều Niệm quá đau đớn.

Linh hồn ẩn nấp trong cơ thể cô, khóc khàn cả giọng.

Cố Kiều Niệm vẫn không nói chuyện.

Đi thẳng vào bên trong.

Tất cả mọi thứ ở nơi này đều lộ ra luồng khí lạnh như băng, không có chút sức sống nào.

Nhưng.

Tầm mắt Cố Kiều Niệm quét tới chỗ ghế sô pha, quét qua mỗi một xái xó xỉnh.

Cô nhìn thấy Cung Dịch đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, cô nằm trên đùi anh, ánh mắt trời vừa khéo chiếu vào từ ngoài cửa sổ.

Cô còn thấy, dưới trăng sao, Cung Dịch và cô nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều vui vẻ nhảy điệu waltz.

Từng nơi.

Mỗi một nơi ở nơi này.

Cố Kiều Niệm đều thấy bóng dáng cô và Cung Dịch ở cùng với nhau.

Thế nhưng đến cuối cùng, bóng dáng của cô vẫn luôn biến mất.

Sau đó Cung Dịch lại một thân một mình đứng ở chỗ cũ.

Nụ cười trên mặt dần dần bị sự mất mát xâm chiếm.

Lúc này.

Sau lưng Cố Kiều Niêm truyền tới tiếng gọi ầm ỉ, khàn cả giọng của Nghiêm Trình Thành.

“Cung Dịch…”

Cố Kiều Niệm lập tức quay đầu.

Nước mắt đã không khống chế được, mạnh mẽ rơi xuống.

Cô quay đầu lại.

Lập tức nhìn thấy Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc khóc rống, ôm một người bước ra từ phòng tắm.

Người gầy gò tái nhợt kia…

Chính là Cung Dịch.

Cố Kiều Niệm đoán được kết quả này.

Sau khi biết chuyện của Hàn Thu Hoa, Cố Kiều Niệm đã chuẩn bị tâm lý xong.

Nhưng khi cô tận mắt nhìn thấy.

Cô vẫn tan vỡ trong nháy mắt.

Trong đầu.

Rốt cuộc thì linh đường nhìn thấy lần trước cũng lộ ra toàn bộ diện mạo.

Di ảnh rực rỡ rõ ràng ở chính giữa.

Từ từ trở nên rõ ràng trong đầu.

Cung Dịch.

Đó là tang lễ của Cung Dịch.

“A…”

Cố Kiều Niệm ôm đầu, trong nháy mắt không phân biệt đâu thực tế và quá khứ, đau đớn khóc lên.

“Niệm Niệm!”

Cung Dịch luống cuống, lập tức đi tới trước.

“Nhìn tôi, chị nhìn tôi này!”

Cung Dịch cưỡng ép Cố Kiều Niệm ngẩng đầu nhìn anh.

“Cung Dịch?”

Nước mắt Cố Kiều Niệm không ngừng lăn dài xuống.

Bàn tay run rẩy khẽ vuốt gò má Cung Dịch.

“Là tôi.” Cung Dịch dịu dàng nói.

“Cung Dịch!”

Ý thức của Cố Kiều Niệm chậm rãi từ quá khứ quay về, sau đó như tưởng đã mất mà tìm lại được, ôm Cung Dịch, ôm thật chặt.

“Tôi ở đây.”

Lòng Cung Dịch bị tiếng khóc của Cố Kiều Niệm làm cho tan vỡ.

Anh ôm lấy Cố Kiều Niệm, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, không ngừng trấn an cô.

“Không phải gặp ác mộng chứ?” Cung Dịch dịu dàng vỗ Cố Kiều Niệm.

Cố Kiều Niệm chỉ ôm chặt anh, không trả lời.

Cô vẫn còn run rẩy không kiểm soát nổi.

Trước mắt.

Không ngừng hiện lên hình ảnh Cung Dịch gầy gò, tái nhợt.

Khi đó trông anh bệnh hoạn hơn bây giờ rất nhiều.

Là bị bệnh sao?

Là ai hại chết anh?

Là ai?

Cô không thể để chuyện thế này xảy ra lần nữa.

Tuyệt đối không thể!

“Cung Dịch, tôi sợ nơi này, cậu đưa tôi đi có được không?”

Cố Kiều Niệm mở miệng, giọng nói run rẩy dữ dội hơn.

“Được, bây giờ chúng ta đi ngay.” Cung Dịch lập tức trả lời.

Sau đó ôm ngang Cố Kiều Niệm, cũng không dừng lại chút nào, trực tiếp rời khỏi cửa.

Lúc rời đi.

Cố Kiều Niệm còn quay đầu nhìn vào nhà một lần.

Cô của quá khứ đang đứng trên ban công thật dài.

Ánh mặt trời bên ngoài cao ngất.

Cô giang hai tay, ngửa đầu, tựa như đang cảm nhận ánh nắng mặt trời.

Cố Kiều Niệm thu hồi tầm mắt.

Cô quay lại.

Không phải để rơi vào nỗi đau của quá khứ.

Cung Dịch của cô vẫn còn sống.

Cô cũng không phải Hàn Thu Hoa.

Sẽ không để chuyện như thế, xảy ra lần nữa.

Cái nhà này.

Cô cũng sẽ không để Cung Dịch tới nữa.

Cung Dịch đặt Cố Kiều Niệm trở vào xe, thắt dây an toàn giúp cô.

Anh không ngờ.

Đưa Cố Kiều Niệm tới nơi này sẽ khiến cô sợ hãi nhiều như thế.

Cung Dịch vô cùng hối hận.

“Khá hơn chút nào không?” Cung Dịch khẽ vuốt ve gò má cô, ôn tồn, nhỏ nhẹ hỏi.

Cố Kiều Niệm nhìn anh, ánh mắt không thay đổi: “Vẫn sợ.”

Cung Dịch vô cùng đau lòng.

Cúi đầu hôn cô một cái: “Thế này thì sao?”

Cố Kiều Niệm không lên tiếng, cô ngửa đầu, chủ động hôn Cung Dịch.

Cung Dịch cũng không gấp đưa Cố Kiều Niệm trở về.

Anh bảo Hứa Cao chuẩn bị cho anh một phòng tại một khách sạn gần bờ biển của anh.

Chờ tới khi Cố Kiều Niệm hơi ổn định một chút.

Lập tức đưa cô tới đó nghỉ ngơi.

Sau khi vào cửa.

Cung Dịch đang định cắm thẻ vào mở đèn.

Cố Kiều Niệm lập tức chủ động tiến lên, trong ánh sáng mờ tối ôm lấy gò má anh, nóng bỏng hôn lên.

Cung Dịch đặt thẻ sang một bên.

Ôm chặt cô vào lòng, kéo gần khoảng cách giữa hay người, nụ hôn này lại sâu hơn.

Sau một lúc.

Cố Kiều Niệm thở dốc, thả lỏng môi của Cung Dịch.

Lúc này, ánh mắt hai người đều có chút mê ly.

“Cung Dịch.” Cô gọi Cung Dịch một tiếng, lại nhẹ nhàng chạm vào môi anh.

“Sao?” Cung Dịch lên tiếng đáp lại.

“Cậu có thể rửa giúp tôi thuốc màu trên vai tôi không?”

Cung Dịch hơi ngẩn ra.

Anh cũng không phải chưa từng giúp Cố Kiều Niệm tắm rửa.

Nhưng đều do anh dụ dỗ cộng thêm lừa gạt.

Tay Cung Dịch đặt trên cổ Cố Kiều Niệm, từ từ dời lên, cho đến khi phần bụng của ngón tay cái đặt trên môi cô xoa xoa.

Kiều Cồ Niệm theo bản năng đưa gò má tựa vào lòng bàn tay anh, cọ cọ như một con mèo nhỏ.

“Chị, chị nói cho tôi biết trước, rốt cuộc là thế nào?” Cung Dịch hỏi: “Mật mã đó… là ai nói cho chị?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.