Sau hai ngày ghi hình với mật độ dày đặc.
Rốt cuộc thì ngày ghi hình cuối cùng tại đảo, tổ chương trình cũng có tình người, không sắp xếp ghi hình.
Các thực tập sinh có thể hoạt động tự do trên đảo.
Mãi đến tận sau khi ăn xong bữa tối.
Các thực tập sinh mặc đồng phục, đến phòng tiệc lần trước, bắt đầu chọn nhóm ghi hình.
Trước khi ghi hình.
Nghiêm Trình Thành lặng lẽ đến tìm Cung Dịch.
“Kiều Kiều đã chọn...”
“Không cần phải nói với tôi đâu.” Ánh mắt Cung Dịch lạnh nhạt.
“Hả…?” Nghiêm Trình Thành có chút ngơ ngác: “Cậu như này là... Từ bỏ à?”
Cũng Dịch không nói gì.
Anh kéo tủ trang sức trong phòng để quần áo ra.
Trong tủ để dây buộc tóc màu đỏ của Cố Kiều Niệm.
“Thứ đồ này cậu cũng mang theo bên người sao?” Nghiêm Trình Thành liếc qua nhìn.
Cung Dịch nhìn sợi dây buộc tóc một hồi lâu.
Trước mắt anh hiện ra cảnh Cố Kiều Niệm đêm hôm đó đã nắm tay lấy anh, dáng vẻ vô cùng đau lòng.
Cô rất sợ hãi.
Rất hoảng hốt.
Những nỗi sợ hãi và hoảng hốt này… Bắt nguồn từ anh.
“Cung Dịch à?”
Nghiêm Trình Thành nhìn anh giống như mất hồn, cất tiếng gọi.
Cung Dịch tỉnh táo trở lại.
Làm như không có chuyện gì, lấy chiếc dây buộc tóc màu đỏ ra và nhanh chóng buộc chặt vào cổ tay.
Vẻ mặt Nghiêm Trình Thành lộ vẻ nghi hoặc: “Đây rốt cuộc là cái quái gì?”
“Sau khi rời đảo, tôi muốn xin nghỉ một ngày.” Cung Dịch chuyển chủ đề…
“Được.” Nghiêm Trình Thành gật đầu.
Sau đó, Cung Dịch rời khỏi khách sạn, đi đến địa điểm ghi hình.
*
Các cố vấn không có ở địa điểm chọn bài hát.
Bọn họ ở trong một phòng khác, theo dõi các thực tập sinh lựa chọn bài hát thông qua màn hình truyền trực tiếp.
Đội hình cố vấn lần này, ngoài Cố Kiều Niệm và bốn vị cố vấn cố định, còn có một khách mời X.
“Tôi nhìn những đứa trẻ này, ai cũng muốn được phân vào chung nhóm với Cố Kiều Niệm.” Bùi Hữu Hiền trêu đùa nói.
“Còn cả cố vấn Hứa Hi Nghiên.” Nico nói thêm.
“Đám người chúng tôi già cả này, cũng không biết nhảy, chọn chúng tôi cũng coi như là mục hạ điểm.” Bùi Hữu Hiền nói với sự bất lực.
“Thầy khiêm tốn rồi, thầy là người được mọi người kính trọng nhất, có thể hợp tác trên cùng sân khấu với thầy, có người cả đời này cũng không dám nghĩ tới.” Cố Kiều Niệm cười nói.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Chính là Hứa Hi Nghiên thong dong đi đến.
“Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn.”
“Vẫn chưa bắt đầu ghi hình, không vội.” Khúc Mộc an ủi nói.
Hứa Hi Nghiên ngồi vào vị trí của mình.
Cố Kiều Niệm liếc nhìn cô ta.
Trang phục của Hứa Hi Nghiên hôm nay ~
Có một chút tinh tế.
Phải biết rằng, những lần ghi hình trước đây, và những lần đứng chung sân khấu với Hứa Hi Nghiên trong trí nhớ của Cố Kiều Niệm.
Trang phục của cô ta, chỉ cần những chỗ nào có thể phát sóng truyền hình, cô ta đều mặc theo như vậy.
Đặc biệt là chiếc cổ thiên nga và bờ vai góc cạnh mà cô ta tự hào, cô ta cũng sẽ để lộ ra trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Nhưng hôm nay...
Cô ta lại không để lộ.
Cố Kiều Niệm nhìn vào màn hình lớn.
Thực tập sinh trong màn hình. Vưu Vi chậm rãi đi đến.
Cố Kiều Niệm hơi nhíu mày, xem ra nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Vưu Vi đã ra tay rồi.
Sau khi tất cả các thành viên tới đông đủ.
Tổ đạo diễn đã phát cả sáu bài hát của phòng tập.
Sau khi các thực tập sinh nghe xong.
Thứ tự chọn bài hát vẫn dựa vào bảng xếp hạng.
Sau khi chọn bài hát xong, thực tập sinh vào thẳng phòng tương ứng.
Đợi sau khi thành nhóm xong.
Cố vấn lại đi tiết lộ bí mật cho thực tập người họ chọn trúng là ai.
Sau khi bài hát được phát, trường quay đã cuộc thảo luận sôi nổi.
Một số thân thiết với nhau thì hẹn nhau cùng vào một nhóm.
Một số lại đắn đo, Cố Kiều Niệm rốt cuộc thuộc nhóm nào, cô sẽ chọn như thế nào.
“Đã phát xong bài hát, xin mời thực tập sinh hạng một bước về phía gian phòng có bài hát mà mình chọn.” Đạo diễn lấy ra một chiếc loa rồi nói một câu.
Cung Dịch xếp hạng một đã đứng lên.
Rời khỏi phòng tiệc một cách bình thản.
Cố Kiều Niệm nhìn chằm chằm vào cổ tay của anh, đôi mắt mở to hoảng sợ.
Anh lại đeo nó rồi!
Tại sao anh ta vẫn chưa vứt thứ này đi?
Sao hả? Có phải là muốn nhắc nhở cô rằng cô đã khiêu khích anh trước phải không?
Thằng nhãi ranh ma!
Đợi Cung Dịch bước ra khỏi phòng tiệc.
Màn hình lại cắt sang các thực tập sinh khác.
“Hả? Không cho chúng tôi xem cậu ấy chọn ai à?” Bùi Hữa Hiền ngỡ ngàng hỏi.
“Để cho hồi hộp.” Biên kịch trả lời.
“Thật là khó chịu!” Bùi Hữa Hiền lẩm bẩm.
Trong lòng Cố Kiều Niệm cũng hơi lo lắng.
Cung Dịch chắc là biết cô đã chọn bài nào đúng không?
Nghiêm Trình Thành sẽ nói cho cô biết chứ?
Tâm trạng của cô lúc này có thể nói là vô cùng phức tạp.
Một mặt, cô lo lắng băn khoăn, cũng tức giận trong lòng, không hề muốn tiếp xúc quá nhiều với Cung Dịch.
Mặt khác, cô thực sự đánh giá cao sức mạnh bùng nổ của Cung Dịch mỗi lần trên sân khấu, muốn có một sân khấu hợp tác với Cung Dịch.
Thực tập sinh chọn nhóm kết thúc.
Các cố vấn đã đến gặp các thực tập sinh.
Mọi người đứng dậy đi về phòng đã định dựa theo các số của mình.
Phòng của Cố Kiều Niệm và Hứa Hi Nghiên nằm sát nhau.
Hai người cùng bước về phía trước
Trên đường đi, Hứa Hi Nghiên im lặng một cách lạ thường, cô ta trông có vẻ không tập trung.
Cứ đi mãi, còn suýt vấp phải tấm thảm.
Cố Kiều Niệm còn kéo cô ta lại.
“Cô Hứa, cô vẫn chưa hết say nắng à?” Cô dịu dàng hỏi.
Hứa Hi Nghiên nhìn cô, không khỏi nở nụ cười: “Nhờ phúc của chị Kiều, em không sao.”
“Vậy thì tốt.”
Cố Kiều Niệm buông tay, đi về phía số phòng của mình.
Vừa đi đến cửa.
Đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.
Nghe tiếng.
Có đồng đội trước kia của Cung Dịch.
Cố Kiều Niệm gõ cửa.
Bên trong lập tức la hét giống như nhìn thấy ma vậy.
“Tới rồi tới rồi!”
“Ai vậy ạ?”
Cố Kiều Niệm muốn lưu lại cảm giác đặc sắc cho tổ chương trình.
Không nói gì.
Lại gõ cửa.
Sau một hồi.
Cuối cùng cũng có người ra mở cửa.
Là một đồng đội của Cung Dịch tên Khương Bân.
Cậu ta nhìn thấy Cố Kiều Niệm.
Liền hét lớn lên.
“A a a!”
Cố Kiều Niệm mỉm cười bất lực, sau đó bước vào phòng.
“A!”
Lần này thì mọi người ồ lên.
Còn có người quỳ trên mặt đất và không biết vái về hướng vào.”
“Thành công rồi!”
Cố Kiều Niệm liếc nhìn bên trong.
Không có Cung Dịch.
Cô không biết, vào lúc đó, ánh sáng trong mắt cô chợt tắt ngúm.
“Mọi người đừng quá vui mừng, tôi rất nghiêm khắc đấy.” Cố Kiều Niệm nở nụ cười lịch sự.
“PD, chị nên nghiêm khắc!” Khương Bân đứng thẳng: “Nhóm của chúng ta không cần phải bàn, đổi cả mạng sống cũng phải giành giải nhất cho chị!
“Nhóm của chúng ta giành được giải nhất là cái chắc rồi không phải sao?” Một thực tập sinh nói thêm vào.
Cố Kiều Niệm mỉm cười không nói gì.
Trái tim cứ trùng xuống dần.
Vốn không kiểm soát được cảm giác mất mát bao trùm.
Cung Dịch muốn biết cô đã chọn bài hát nào là chuyện rất dễ dàng.
Vì vậy…
Không chọn nhóm của cô...
Cũng tốt.