Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 322: Chương 322: Biến mất




Tối nay Nghiêm Trình Thành rất vui.

Nói ra thì cũng trùng hợp.

Trước đó anh ấy định tổ chức một bữa tiệc lửa trại tối.

Nơi này người ta có món đặc sản là dê nướng nguyên con, nó ngon đến nổi phải đặt trước mười ngày mới có chỗ.

Chỉ là hơi xa một chút.

Nghiêm Trình Thành như đại gia, ngồi trên xe nhưng bắt Chu Chu lái.

Chu Chu vốn đang bực mình, nhưng khi tới đó lại thấy được khung cảnh quá đẹp.

Trên cánh đồng bát ngát là bầu trời đầy sao, như thể giơ tay là chạm đến được. Ánh sao chiếu sáng cả dải ngân hà trên đỉnh đầu.

Nơi này chắc chắn là nơi ở của người dân dân tộc thiểu số.

Kiến trúc rất đặc sắc.

Ban đêm đèn đuốc sáng trưng.

Vừa xuống xe, Chu Chu đã bị mùi thịt nướng hấp dẫn.

“Đẹp không?” Nghiêm Trình Thành nhìn Chu Chu, vừa hít không khí vừa kiêu ngạo hỏi.

Chu Chu nhìn qua anh ấy.

Người này chọn địa điểm cũng khá đấy nhỉ?

“Nhân lúc chưa ăn, đến phía trước mặt đi, tôi giúp cô chụp vài tấm ảnh.” Nghiêm Trình Thành vừa nói vừa đẩy Chu Chu đến chỗ đất trống.

“Tôi không chụp, tôi được ăn dê nướng nguyên con là được rồi!”

Chu Chu không quen được người khác chụp ảnh nên lập tức muốn trốn.

Nghiêm Trình Thành chỉ bầu trời: “Sao trời đẹp như này, nếu không chụp ảnh kỉ niệm thì tiếc lắm đấy.”

Chu Chu hơi do dự.

Nghiêm Trình Thành nói thêm: “Tôi dùng điện thoại của cô, không thích cái nào thì cô xóa đi, muốn giữ làm kỷ niệm hay đăng lên thì tuỳ cô.”

Chu Chu nghĩ nghĩ, nghe cũng có lý đấy.

Thật ra, cô ấy cũng không trông chờ Nghiêm Trình Thành sẽ chụp đẹp.

Ai cũng nghĩ thế.

Nghiêm Trình Thành vừa hít hà vừa nhảy nhót tung tăng chụp cho cô ấy.

Chu Chu vừa thấy đã kinh ngạc.

Trên điện thoại, cô gái nhỏ cười híp mắt ngọt ngào, sợi tóc hơi loạn, trên đỉnh đầu là sao trời xa xôi hơn so với mắt nhìn bình thường. Phía sau là ánh đèn mờ mờ của nhà gỗ, cũng được làm mờ.

Toàn bộ hình ảnh đều là bóng dáng của cô ấy, xinh đẹp lại đáng yêu.

Chu Chu tự chụp cũng không đẹp như thế.

Ảnh chụp sau cùng còn đẹp hơn.

Gần đây trên mạng đang lưu hành kiểu chụp hình thần bí của thiếu nữ. Thấy tấm mà Nghiêm Trình Thành chụp này, Chu Chu liên tưởng ngay đến cái đó.

Cô ấy lật xem ảnh chụp, nhận ra lúc bản thân tạo dáng thì anh ấy không chụp, chỉ canh lúc cô ấy đang lơ đãng mà thôi.

“Tổng giám đốc Nghiêm, anh chụp đẹp quá!”

Chu Chu kinh ngạc giơ ngón cái lên.

“Chút lòng thành thôi mà.” Vẻ mặt Nghiêm Trình Thành kiêu ngạo như muốn bay lên trời.

“Anh từng học qua chuyên môn này à?” Chu Chu hỏi.

“Hồi đại học, cha mẹ tôi bắt tôi học quản lý doanh nghiệp, tôi lén học đạo diễn được hai tháng thì bị bắt.” Nghiêm Trình Thành nhún vai.

Nụ cười trên mặt Chu Chu nhạt dần đi.

Có vẻ anh ấy trưởng thành cũng khá khổ cực.

Chu Chu hiếm khi chia sẻ niềm vui với người khác, nhưng lại dễ đồng cảm với những tiếc nuối và nỗi buồn của người ta.

“Sao lạnh thế này?” Nghiêm Trình Thành hơi run: “Đừng đứng đây nữa, vào trong chờ ăn dê thôi! Có một con, chúng ta mỗi người một nửa, không ăn hết thì không được về!”

“Được thôi! Ai sợ ai?”

Ánh sao chiếu xuống.

Chu Chu bước đi như bay.

Nghiêm Trình Thành đi ba bước lại hít hà một lần, sau đó hét lên bảo Chu Chu đi từ từ chờ anh ấy.

Hương vị của dê nướng nguyên con thật thơm. Một con không quá lớn cũng không nhỏ. Nghiêm Trình Thành và Chu Chu gần như ăn hết.

“No quá đi!” Chu Chu vỗ bụng.

Nghiêm Trình Thành hít hà, tặng Chu Chu một ngón tay cái: “Không ngờ cô Chu lại có thể ăn khỏe như vậy, đúng là nữ trung hào kiệt!”

“Quá khen quá khen.” Chu Chu xua tay.

“Chuyện lần trước... hy vọng cô không để bụng, là do tôi tự luyến rồi.” Nghiêm Trình Thành nói thêm.

“Tổng giám đốc Nghiêm, về mặt tự mình biết mình, anh đứng thứ hai, không ai dám nói mình thứ nhất!” Chu Chu lại tặng Nghiêm Trình Thành một ngón tay cái.

“Quá khen quá khen!” Nghiêm Trình Thành học theo điệu bộ của Chu Chu.

Đêm đã khuya, ông chủ trang trại đã đi tới hỏi hai người có ở lại không.

Chu Chu lắc đầu: “Không được, vị này còn phải quay về bệnh viện.”

Ông chủ nhìn sang Nghiêm Trình Thành, trong giây lát cảm thấy có chút kiêu ngạo.

Dê nhà ông ăn ngon đến mức người ta đang ở bệnh viện truyền oxy cũng không cưỡng lại mà phải đến ăn!

Ngồi một lát, Nghiêm Trình Thành và Chu Chu lấy xe chuẩn bị đi về. Mới vừa lên xe thì Tư Bắc đã gọi điện đến.

“Sao đấy? Thấy ảnh tôi ăn dê nướng nguyên con nên thèm hả?” Nghiêm Trình Thành vừa cài dây an toàn vừa khoe khoang.

“Hân Nhiễm có tìm cậu không?” Tư Bắc hỏi.

Giọng nói kia nghiêm túc đến đáng sợ.

Nghiêm Trình Thành lập tức ngồi thẳng dậy: “Không có? Sao vậy?”

Tư Bắc im lặng nhưng Nghiêm Trình Thành có thể nghe được tiếng hít thở trầm trọng của anh ấy.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Nghiêm Trình Thành lập tức nghiêm túc.

Chu Chu giật mình.

“Hân Nhiễm dẫn cô tôi đi rồi.” Giọng nói của Tư Bắc cực kỳ hoảng loạn.

“Hơn nửa đêm rồi, cậu đang nằm mơ à?” Nghiêm Trình Thành khó hiểu nói.

Tư Hân Nhiễm sao có thể thoát khỏi đám bảo vệ nghiêm ngặt của Tư Kính Vũ rồi đưa dì Nguyên đi chứ?

Nghe khác gì chuyện hài không?

“Tôi không đùa với cậu, Tư Kính Vũ điên rồi, bây giờ đang tìm Hân Nhiễm ở khắp nơi! Nghiêm Trình Thành, ông ta phát điên rồi, nói muốn tìm Hân Nhiễm rồi bóp cổ em ấy.” Giọng nói của Tư Bắc run rẩy vô cùng: “Bây giờ tôi đang ở sân bay… Cậu giúp tôi tìm em ấy… Cậu và Cung Dịch nhất định phải tìm thấy Hân Nhiễm trước khi Tư Kính Vũ tìm được con bé và cô tôi.”1

“Được rồi!”

Nghiêm Trình Thành không quá tin tưởng nhưng giờ đã tin.

“Cậu về trước đi, để tôi gọi cho Cung Dịch, mẹ nó cậu đừng có hoảng!”

Điện thoại ngắt.

Nghiêm Trình Thành lập tức gọi cho Cung Dịch.

Một tiếng sau.

Anh ấy ôm ống dưỡng khí đi qua đi lại trước mặt Cung Dịch.

“Sao có thể? Sao lại thế được?”

Anh ấy vừa đi qua đi lại vừa nói.

“Tổng giám đốc Nghiêm, anh còn đang bệnh nên bình tĩnh ngồi xuống đi.” Cố Kiều Niệm nói.

Cô vốn cho rằng, nếu có cũng là mấy người Tư Bắc đến cứu Nguyên Giang Vãn. Nhưng cô không ngờ người cuối cùng đi cứu cô Nguyên lại là Tư Hân Nhiễm…

Chỉ một mình em ấy sao làm được?

“Không được, tôi phải quay về.” Nghiêm Trình Thành vừa ngồi xuống đã đứng lên: “Cung Dịch, đoàn phim không thể chậm trễ, cậu cử cho tôi mấy người để tôi đến vài nơi tìm người.”

“Ừm.” Cung Dịch đồng ý: “Hứa Cao sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ, sau khi về hãy đi tìm ông ấy.”

“Đã biết.”

Nghiêm Trình Thành nhanh chóng rời đi.

Chu Chu cũng đang ở trong phòng của Cố Kiều Niệm, cô ấy đoán được sơ sơ chuyện xảy ra.

Nhưng…

Tư Hân Nhiễm dẫn người cô đang phát điên của em ấy đi, chuyện này lớn lắm sao?

Sao như thể trời đã sập vậy?

“Chu Chu, em chăm sóc tổng giám đốc Nghiêm một ngày chắc đã mệt, mau về tắm rửa nghỉ ngơi đi.” Cố Kiều Niệm nói với Chu Chu.

“Vâng.” Chu Chu gật đầu: “Có việc gì thì gọi em.”

“Ừm.”

Sau khi Chu Chu rời đi, Cố Kiều Niệm ngồi xuống cạnh Cung Dịch.

Cung Dịch thả lỏng mặt mày nói: “Hai ngày, Tư Hân Nhiễm dẫn dì Nguyên biến mất hai ngày.”

Cố Kiều Niệm dường như có tâm linh tương thông với Cung Dịch. Cô chần chừ một lát mới hỏi: “Cậu nghi là… Tư Kính Vũ dẫn…”

Tư Hân Nhiễm chỉ có một người, sao có thể dẫn người bệnh theo?

Trốn thoát từ đảo, thuyền ở đâu để em ấy chạy trốn chứ?

Hai ngày này, Tư Kính Vũ tai mắt khắp nơi sao có thể không tìm thấy người?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.