Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 6: Chương 6: Chà đạp, đẩy bọn họ vào vực sâu vạn trượng




Bị hành hạ một đêm, giọng nói của cô ta đã trở nên khàn khàn, đừng nói đến chuyện còn sức lực để phản kháng.

Bọn họ cứ cách một lúc lại làm, mãi cho đến giữa trưa mới thực sự kết thúc.

Ông ta đưa lưng về phía Cố Thiến Thiến, vừa mặc quần vừa nói: “Tối hôm qua cô biểu hiện rất tốt, trở về nói cho cha mẹ cô, tôi đồng ý đầu tư ba trăm triệu như tối hôm qua bọn họ nói, buổi chiều tôi sẽ để tài vụ đưa hợp đồng cho các người.”

Dừng lại một chút, ông ta lại cười vô cùng bỉ ổi, ánh mắt đảo qua thân thể đầy thương tích của Cố Thiến Thiến, ánh mắt lại trở nên hưng phấn: “Trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, nghỉ ngơi tốt rồi chú sẽ lại tìm cháu chơi tiếp!”

Sau khi tổng giám đốc Kim rời khỏi phòng khách sạn không lâu, đôi vợ chồng khốn kiếp Cố Đức Hạo bán con gái để đổi lấy hợp đồng ba trăm triệu mừng khấp khởi đẩy cửa bước vào.

“Cố Kiều Niệm, sao mày không biết liêm sỉ như vậy? Thế mà chạy đến khách sạn mướn phòng với đàn ông…”

Trương Ngọc Mai bước vào phòng, lời đã sớm chuẩn bị vẫn chưa nói xong thì đã nhìn thấy sự bừa bộn khắp nơi trên mặt đất trước mắt mà giật mình kinh ngạc: “Tuổi mày còn nhỏ mà lại rất biết chơi đấy, không biết còn tưởng rằng đây là chiến trường của mấy người lận đó!”

“Đồ hỗn láo, nằm sấp giả vờ chết cái gì? Còn không dậy mau!” Cố Đức Hạo giận dữ mắng một tiếng, tổng giám đốc Kim này rất nổi tiếng ở bên ngoài, ông ta cũng đã từng nghe đồn về phương diện này của ông ta, nhưng tận mắt chứng kiến thì vẫn cảm thấy rất khiếp sợ.

Nhìn người trên giường mình đầy thương tích nằm không nhúc nhích, thậm chí ông ta còn lo lắng người này có phải đã bị tổng giám đốc Kim giết chết hay không.

Đang định tiến lên xác nhận thì tiếng điện thoại di động của Cố Đức Hạo vang lên.

Ông ta nhìn thoáng qua cái tên trên điện thoại thì ngây ngẩn cả người: “Cố Kiều Niệm?”

“Nói mơ cái gì đấy? Cố Kiều Niệm không phải đang nằm sấp ở đó sao?” Tiếng nói của Trương Ngọc Mai vừa mới dứt, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày cao gót quen thuộc: “Hở? Đây không phải giày của Thiến Thiến sao?”

Lúc này Cố Đức Hạo cũng đã nhận điện thoại.

“Cha, Thiến Thiến có ở cùng một chỗ với hai người không? Con có việc tìm em ấy, nhưng gọi điện thoại thì không thấy ai bắt máy.”

Đầu bên kia điện thoại rõ ràng truyền đến giọng nói của Cố Kiều Niệm, Cố Đức Hạo chợt cảm thấy như có sấm sét giữa trời quang: “Cố Kiều Niệm? Sao lại là con? Vậy người trong này là ai?”

Trương Ngọc Mai nghe xong lời này, lại nhìn về phía đôi giày cao gót kia, da đầu lập tức tê dại, bà ta nhào về phía người trên giường bị chơi đùa đến không cách nào động đậy, vén tóc ra, cuối cùng cũng đã thấy rõ ràng khuôn mặt của người trên giường.

“A a a a a a a! Thiến Thiến! Sao lại là Thiến Thiến?”

Cố Kiều Niệm ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha trong nhà của Chu Chu, nghe tiếng thét ở đầu bên kia điện thoại, mí mắt rủ xuống, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên vẻ đùa cợt.

Cô nghe tiếng kêu khóc của vợ chồng Cố Đức Hạo ở đầu bên kia điện thoại, ghé mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, giữa trưa, ánh nắng vô cùng sáng chói loá mắt, giống như tương lai của cô sau này, kiếp trước ai đã cướp đi hào quang và ánh sáng của cô thì một đời này cô sẽ đích thân chà đạp bọn họ, đẩy bọn họ vào vực sâu vạn trượng, địa ngục vô biên!



Cố Thiến Thiến rất nhanh được đưa đi đến bệnh viện.

Tính mạng không có gì nguy hiểm, chẳng qua là tổng giám đốc Kim chơi quá ác, cô ta không còn chút sức lực nào, được truyền hai bình dịch ở bệnh viện người mới có chút sức.1

Cả người cô ta chết lặng nằm trên giường bệnh, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, mặc cho Trương Ngọc Mai ở bên người cô ta khóc mắng đau đến đứt ruột đứt gan.

Trong đầu cô ta bây giờ toàn là suy nghĩ sao mọi chuyện lại phát triển thành như thế này.

Dựa theo kế hoạch của cô ta, hiện tại người nằm ở chỗ này phải là Cố Kiều Niệm mới đúng!

“Cha! Mẹ! Thiến Thiến sao rồi?”

Đúng lúc này, Cố Kiều Niệm khoan thai đi tới.

Vừa nghe thấy giọng nói của Cố Kiều Niệm, Trương Ngọc Mai lập tức xông tới, bà ta giống như phát điên, nắm chặt cổ áo Cố Kiều Niệm lớn tiếng hỏi: “Cố Kiều Niệm, tối hôm qua mày đi đâu? Mày có biết em gái của mày vì mày mà chịu khổ bao nhiêu hay không? Nó thiếu chút nữa đã mất mạng rồi đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.