Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó thì trực tiếp cúp máy, Cung Dịch nào biết Quả Đào Mật ở trần gian là ai chứ? Chỉ xem như Nghiêm Trình Thành gọi lộn số.
Nghiêm Trình Thành: “...”
Sau đó anh ấy lại điện thoại cho Cung Dịch.
Điện thoại vang lên một lát, Cung Dịch mới nhận.
“Cố Kiều Niệm!” Nghiêm Trình Thành hét lên: “Cô ấy đồng ý ký hợp đồng!”
“Ừ.” Cung Dịch trả lời hết sức bình tĩnh.
“Anh đây đã bỏ ra cái giá gấp ba mới hái được Quả Đào Mật này xuống cho cậu. Đừng quên những chuyện đã hứa với anh!” Nghiêm Trình Thành nói nhỏ.
“Quả Đào Mật?”
“Người hâm mộ của cô ấy gọi cô ấy như vậy!” Nghiêm Trình Thành giải thích.
“Biết rồi.” Giọng nói của Cung Dịch vẫn như cũ, không có chút thay đổi nào: “Cậu tiếp tục đi, tôi sẽ thực hiện lời hứa.”
“À còn nữa, trừ cái này, tôi còn cần cậu giúp đỡ một chút, bên Cố Kiều Niệm muốn tôi trả trước bảy mươi phần trăm, cậu cũng biết bây giờ tiền bạc tôi có chút eo hẹp, không có tiền...”
“Một lát nữa tôi gửi qua cho cậu.”
“Tốt quá!” Nghiêm Trình Thành vui vẻ đáp lại
Cúp điện thoại.
Tư Bắc vắt hai chân ngồi đối diện Cung Dịch nhướng mi: “Ký rồi?”
“Ừ.” Cung Dịch đáp một tiếng.
“Lúc trước thì sống chết cũng không ký, nói là không hợp. Bây giờ tăng lên gấp ba thì lại thích hợp, chậc...” Tư Bắc bĩu môi, rõ ràng rất chán ghét hành động này của Cố Kiều Niệm: “Thật là có nguyên tắc.”
Cung Dịch không lên tiếng.
Anh biết rõ mình đang làm gì.
Anh cũng không đến mức như Tư Bắc lo lắng, thích ngôi sao nữ mà anh nghi ngờ đã mua một đêm của anh.
Anh chỉ hơi tò mò, rốt cuộc người phụ nữ kia có phải là cô hay không.
Nếu như cô thật sự nông cạn thì sau này anh cũng sẽ không chú ý nhiều đến cô nữa.
Còn về tiền…
Chỉ một chút tiền lẻ mà thôi, anh cũng không thèm để ý, xem như là giúp Nghiêm Trình Thành đi.1
**
Chu Chu chuẩn bị xong đồ dùng để ký hợp đồng, tìm một lý do rời khỏi nhà họ Cố.
Cố Đức Hạo rất lo lắng về vết thương trên mặt Cố Kiều Niệm, nhưng Dương Tuyết lại không ngừng gọi điện thoại cho ông ta hết lần này tới lần khác.
“Tôi đã hỏi về vết thương trên mặt Cố Kiều Niệm rồi, ít nhất cũng phải một tháng nữa mới lành. Những công việc vốn dĩ được sắp xếp trong một tháng hoàn toàn không làm được! Cũng không có cách nào để ký hợp đồng nữa! Kiếm ít đi bao nhiêu tiền?” Trương Ngọc Mai tính toán một chút, nhìn tiền cứ chảy ra như nước thì tức giận đến mức đập bàn: “Con chó cái đó cố ý!”
Cố Đức Hạo đuối lý, cũng không muốn cãi nhau với Trương Ngọc Mai, chỉ có thể im lặng lắng nghe.
“Vốn là bây giờ danh tiếng của nó đã giảm xuống, độ nổi tiếng cũng bị người mới chiếm hơn phân nửa. Để nhận những công việc này vốn dĩ đã không dễ dàng gì, nhưng bây giờ thì tốt rồi! Ngành giải trí thay đổi nhanh như vậy, sau một tháng, đoán chừng cũng sẽ không nhận được thông cáo nữa!” Trương Ngọc Mai càng nói càng tức: “Nếu ông không coi thường chuyện này mà qua lại với người phụ nữ kia thì làm sao lại gặp chuyện xui xẻo như thế này được chứ?”
“Được rồi!” Cố Đức Hạo không thể nhịn được nữa: “Không phải là đã lấy được ba trăm triệu nhân dân tệ rồi sao? Số tiền kia thì tính là cái gì chứ?”
Trương Ngọc Mai trợn tròn mắt, đang định tiếp tục nói thì điện thoại di động của Cố Đức Hạo lại vang lên.
Hai người tưởng là Dương Tuyết gọi đến, Cố Đức Hạo còn không nhìn mà cúp luôn, cũng may Trương Ngọc Mai tinh mắt, đè tay Cố Đức Hạo lại: “Đừng cúp! Là tổng giám đốc Kim!”
Cố Đức Hạo định thần nhìn lại, quả nhiên là điện thoại của tổng giám đốc Kim, ông ta sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh: “Sao ông ta lại gọi đến vậy? Sẽ không phải là ông ta đã phát hiện được gì chứ?”
“Nghe máy trước đi đã!” Trương Ngọc Mai cũng đổ mồ hôi lạnh.
Cố Đức Hạo nơm nớp lo sợ nhận điện thoại: “Ông Kim, ông có chuyện gì sao?”
“Nhóc ngoan ngoãn đã dùng thuốc mà tôi gửi cho ông chưa?” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói hơi thô tục của Kim tổng.
“Dùng rồi! Dùng rồi!” Cố Đức Hạo nghe ông ta hỏi như vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Ông ta hỏi như vậy, dĩ nhiên là chưa phát hiện ra cái gì.
“Tôi đoán khoảng ngày mốt là cô ấy bình phục xong hết rồi. Hay là như vậy đi, tám giờ tối ngày mốt, ông lại sắp xếp địa điểm. Còn có lần trước thuốc kia không tệ, lần này cũng chuẩn bị đi.”