Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 177: Chương 177: Có chết cũng không nói




Trên thực tế, lúc Cố Kiều Niệm nói xong câu nói kia, cô đã thấy hối hận. Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi rồi không hốt lại được. Cô rũ mi mắt xuống, không nhìn Cung Dịch.

“Bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, cứ như vậy đi, sau này chúng ta không làm phiền đến nhau nữa.”

Cố Kiều Niệm nói xong, vô cùng quyết đoán xoay người rời đi.

Ra khỏi gian phòng đó, cô đi vào thang máy.

Khi thang máy bắt đầu đi xuống, cô đột nhiên cảm thấy mất thăng bằng.

Cô chỉ biết, khi sống lại, cô đã dùng hết may mắn của cuộc đời này rồi.

Sao ông trời lại có thể cho cô một người yêu lý tưởng được nữa.

Cũng may mà cô đã kịp tỉnh lại trước khi lún vào quá sâu.

Trong đầu cô đột nhiên thoáng hiện ra hình ảnh khi nãy Cung Dịch nhìn cô, bình tĩnh nói rằng anh có nhân cách phản xã hội, cô bỗng cảm thấy toàn thân mình đau nhức, đau đến tận xương tủy.

Cô gửi cho Nghiêm Trình Thành một tin nhắn, đại khái là bảo Nghiêm Trình Thành khuyên bảo Cung Dịch, đừng để anh đi thi đấu.

Thang máy xuống tới tầng hầm để xe, Cố Kiều Niệm mới ra khỏi đó đã nghe thấy liên tiếp những tiếng kêu vang lên, là đám thực tập sinh bên trại huấn luyện.

“Tối hôm qua PD cũng đã tới sao?”

“Sao lại không tới quán bar chơi với bọn tôi?”

Cố Kiều Niệm nở một nụ cười công nghiệp hóa: “Còn phải làm thêm một số việc, các bạn quay lại tập luyện cho tốt đi, tôi không còn thời gian nữa, phải tới sân bay rồi, lúc nào về chúng ta gặp nhau sau.”

Cô nói xong thì nhìn thấy Hứa Hi Nghiên đi cùng với nhóm thực tập sinh ấy, Hứa Hi Nghiên mỉm cười bắt chuyện với cô. Cố Kiều Niệm cũng ừ một tiếng đáp lời, chỉ là ánh mắt lại lạnh đến đáng sợ.

Cơ thể Hứa Hi Nghiên hơi cứng lại.

Vì sao Cố Kiều Niệm lại như thế với cô ta?

Chẳng lẽ là cô hiểu lầm cô ta đi quấy rầy Cung Dịch?

Hứa Hi Nghiên không tìm được cơ hội nào để hỏi Cố Kiều Niệm.

Cố Kiều Niệm cũng lái xe rời đi.

Chu Chu đợi Cố Kiều Niệm ở phòng chờ VIP của sân bay, thấy cô đến định nói gì đó với cô nhưng Cố Kiều Niệm vừa tới đã ngồi xuống ghế, kéo vành nón thấp xuống, bày ra dáng vẻ từ chối không muốn giao tiếp với người khác.

Chu Chu vẫn hiểu Cố Kiều Niệm một chút.

Trước đây Cố Kiều Niệm không biết Cung Dịch đã rút lui khỏi trận đấu, bây giờ cô lại như vậy, chắc là hai người lại cãi nhau rồi.

Một tiếng sau, chuyến bay của Cố Kiều Niệm cất cánh, bay tới studio cô được mời làm khách mời ở phía bắc.

Cùng lúc đó, Cung Dịch cũng từ chối cuộc gọi lần thứ N của Nghiêm Trình Thành, tự lái xe quay về nhà.

Không biết có phải là do rừng trúc quá yên tĩnh hay không, mà ở ngôi nhà nằm giữa nơi ấy của Cung Dịch, thời gian như ngừng lại.

Dừng xe xong, Cung Dịch đi vào nhà, sau đó đi thẳng tới phòng làm việc.

Trong phòng làm việc, hoa mà lần trước anh mua về bày trong đó đã héo khô.

Ánh mắt Cung Dịch đảo qua giá sách được thiết kế khác với ý muốn của người kia, sau đó lại rũ mi xuống.

“Em có thể để một người như anh ở bên cạnh em suốt quãng đời còn lại ư?”

Trong đầu anh, lời nói ấy của Cố Kiều Niệm lại một lần nữa vang lên.

Cung Dịch thấp giọng nỉ non: “Quãng đời còn lại…”

Cái cụm từ này đối với anh mà nói, nó quá xa lạ.

Thế cho nên, khi nghe thấy khoảng thời gian dài như thế được thốt ra khỏi miệng Cố Kiều Niệm, Cung Dịch cảm thấy rất bối rối.

Mặt trời đã lặn rồi, cảnh vật ngoài cửa sổ trông lộn xộn như lòng anh ngay lúc này vậy.

Cung Dịch giương mắt nhìn ra ngoài.

Màu đỏ cam của ánh hoàng hôn ngoài cửa phủ lên người Cung Dịch, như mạ lên người anh một màu sáng lấp lánh.

Rồi bóng tối hoàn toàn phủ xuống.

Cung Dịch rời khỏi nhà.

Mà ở một góc khác trong căn phòng làm việc còn có một thứ khác nữa.

Cố Đức Hạo không nhớ là đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi nữa.

Ông ta chỉ biết là, nếu cứ tiếp tục như thế thì ông ta sẽ phát điên mất.

Sáng sớm hôm đó ông ta uống nhiều rượu lắm rồi, vừa ngả người xuống cái ghế salon nào đó ở bên ngoài cái trạm thu thập phế liệu, lúc đang mơ mơ màng màng, ông ta cảm thấy có ai đó bê ông ta lên xe.

Sau đó ông ta bị đưa tới nơi tối tăm không thấy mặt trời này.

Cả ngày cả đêm đều có người kè kè ở bên cạnh.

Nhưng mà vì quá tối nên Cố Đức Hạo không biết mình được cho ăn những cái gì.

Chỉ biết là, những thứ này khiến cho dạ dày ông ta càng ngày càng khó chịu.

Nhưng nếu như không ăn uống thì ông ta sẽ chết đói.

“Cứu mạng!”

Cố Đức Hạo như một con vật bị xích lại ở góc tường.

Ông ta đã kêu cứu đến mức khàn cả giọng.

Lúc này, một tiếng két vang lên, cửa mở ra.

Âm thanh này không giống như mở chuồng chó, mà là một cánh cửa lớn.

Ánh sáng mãnh liệt ập thẳng vào trong nháy mắt.

Cố Đức Hạo bật dậy muốn lao ra.

Chỉ là cái xích sắt chó trên cổ đã kéo ông ta lại khi ông ta mới đi dược vài bước.

Lúc này, Cố Đức Hạo nghe thấy âm thanh giày da nện xuống sàn.

Sau đó ông ta thấy một bóng dáng cao lớn đi tới, người đó còn kéo theo một cây gậy… Nghe âm thanh kia, hình như là gậy bằng kim loại.

“Ai đấy?”

Cố Đức Hạo sợ tới mức bật lùi ra sau.

Người kia không đáp.

Ánh sáng cực mạnh ở bên ngoài chiếu vào không đủ để Cố Đức Hạo nhìn rõ được dung mạo của người kia.

Nhưng khí chất đáng sợ mà người ấy tỏa ra thì Cố Đức Hạo chưa từng gặp bao giờ.

Cho dù là cả mấy người trong xã hội đen như tổng giám đốc Kim cũng không có vẻ đáng sợ như thế.

“Tôi chỉ hỏi ông một lần.”

Người kia đi tới bên cạnh ông ta rồi mới mở miệng, giọng nói lạnh lùng có thể đông chết cả người khác.

“Hỏi đi, chỉ cần anh không giết tôi thì cái gì tôi biết tôi sẽ trả lời hết!” Cố Đức Hạo tham sống sợ chết, không dám giãy dụa tí nào, mà lập tức quỳ xuống.

Người kia giơ tay lên, đầu gậy chạm vào trán Cố Đức Hạo.

Cảm giác lạnh như băng kia quả nhiên là từ cây gậy sắt.

Cố Đức Hạo suýt nữa đã sợ đến mức tiểu ra quần.

“Bố mẹ của Cố Kiều Niệm ở chỗ nào.”

Không phải là câu hỏi mà là một câu khẳng định, thể hiện rằng tôi rất rõ ông biết bọn họ ở nơi nào.

Cố Đức Hạo ngẩn ra.

“Anh là người của Cố Kiều Niệm?”

Đối phương không trả lời Cố Đức Hạo, mà đáp lại ông ta là một nhát gậy sắt vào sau lưng.

“A!”

Cố Đức Hạo đau đến mức ngã lăn ra đất.

“Không phải ông thích khom lưng luồn cúi lắm sao? Hả?”

Trong bóng tối, giọng nói của người đàn ông ngoại trừ sự lạnh lẽo ra thì không có một chút cảm xúc nào khác.

Có lẽ Cố Đức Hạo cũng cảm nhận được sự phẫn nộ đang bao phủ quanh thân người kia.

“Con bé thật sự là được nhà chúng tôi nhặt về, năm ấy tôi và vợ tôi đi ngang qua một ngôi làng ở vùng phụ cận thành phố Dung, thấy con bé nằm trong một bụi cỏ khô khốc bên cạnh đường…”

“Thành phố Dung?” Người đàn ông hỏi cắt ngang lời Cố Đức Hạo.

“Đúng, là thành phố Dung!” Cố Đức Hạo vội vàng nói: “Trước kia tôi cũng đã từng nghĩ đến việc đi tìm bố mẹ ruột của Kiều Kiều, chỉ có điều chục năm về trước, thành phố Dung đã bắt đầu phát triển lên, bây giờ đã thay đổi rất nhiều rồi, tôi cũng không tìm được đường tới cái thôn kia nữa.”

“Nói láo.”

Người đàn ông kia lạnh lùng mở miệng nói.

Sau đó, lại một gậy nữa được đánh xuống.

“Tôi không có mà! Tha cho tôi đi! Anh nể tình tôi nuôi Kiều Kiều lớn bằng ngần ấy rồi, mà tha cho tôi đi!”

“Khi một người nói dối, hô hấp của người đó sẽ dồn dập hơn.” Người đàn ông vừa nói vừa nện thêm một gậy nữa.

Cố Đức Hạo cảm giác mình sắp bị đánh chết.

Đúng là ông ta đang nói dối.

Bởi vì không thể không nói dối được!

Nếu một ngày Cố Kiều Niệm còn chưa biết bố mẹ mình là ai thì ngày đó ông ta còn chưa chết.

Chỉ cần ông ta không chết thì chắc chắn có thể chạy được.

Nếu như nói ra, thì bất kể là Cố Kiều Niệm đi báo cảnh sát hay tự mình ra tay thì chắc chắn ông ta sẽ không được yên thân, kiểu gì cũng là chết thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.