Thật ra...
Bề ngoài, Cung Dịch trông có vẻ rất nghiêm túc thương lượng với Cố Kiều Niệm chuyện gì đó.
Nhưng trên thực tế, anh đang tức giận.
Qua một thời gian, sau này Cố Kiều Niệm đã hiểu sâu về Cung Dịch thì mới biết.
Trong mấy tháng ngắn ngủi, Cung Dịch thấy Quả Đào Mật Cố Kiều Niệm này, cực kỳ giống thịt Đường Tăng, chỉ muốn cắn một miếng.
Về phần rốt cuộc cô có phải là Đường Tăng không gần nam giới hay không, Cung Dịch thật sự không rõ.
Anh càng không hiểu thì càng nghĩ càng tức! Càng nghĩ càng tức!
Tức giận thành ra thế này thì không làm một chút sao được chứ?
Bên ngoài ầm ầm.
Cố Kiều Niệm kinh sợ nhìn sang Cung Dịch.
Gương mặt của anh, cảnh vật lúc sáng lúc tối, bóng dáng của anh hiện lên càng rõ ràng.
Đặc biệt là ánh mắt của anh.
Rõ ràng là dáng vẻ bình tĩnh không chút dao động, nhưng Cố Kiều Niệm lại cảm thấy một sức mạnh trong tình cảnh nguy hiểm này, khiến cô nhất thời quên luôn cả việc hít thở.
“Gần đây anh hết tiền?”
Một lúc sau Cố Kiều Niệm mới lên tiếng hỏi.
“Không có.” Cung Dịch thẳng thắn đáp lại.
“Đôi bông tai đá quý đâu?”
“Không bán!” Cung Dịch không chút do dự trả lời.
Câu nói “không bán” chẳng hề ngập ngừng này của Cung Dịch khiến cho trái tim Cố Kiều Niệm như bị đánh mạnh một cái.
Chuyện này không phải quá vô lý sao?
Không bán đôi bông tai đá quý, sau đó lại đi bán thân?
Là luyến tiếc sao?
Nó còn quan trọng hơn cả bản thân sao?
“Cung Dịch, tôi sẽ không can thiệp vào đời sống riêng tư của anh, nếu như anh không có tiền tôi sẽ cho anh mượn.” Cố Kiều Niệm nghiêm túc nói: “Anh là người làm nghệ thuật... từ trước đến nay không thể làm chuyện mua bán, lỡ như bị người khác bắt được điểm yếu, anh coi như xong đời!”
“Tôi biết.” Cung Dịch nhìn cô: “Cho nên tôi mới đến tìm cô giáo để tiếp tục mua bán.”
Nhìn qua người ta nói rất có lý.
“Anh cần bao nhiêu tiền, cho tôi số tài khoản, tôi cho anh mượn.” Cố Kiều Niệm lấy ra điện thoại của mình, mở ghi chú ra.
Cô còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Cung Dịch cầm lấy.
Cố Kiều Niệm ngạc nhiên nhìn anh.
Cung Dịch tức giận, đã dần dần sắp bộc lộ ra rồi.
Nếu như lúc này có Nghiêm Trình Thanh ở đây, nhất định sẽ cổ vũ cho Cố Kiều Niệm, nhiệt liệt vỗ tay.
Người có thể khiến Cung Dịch bộc lộ sự tức giận ra ngoài.
Chỉ có duy nhất một mình Cố Kiều Niệm.
“Cô không đồng ý mua tôi, là vì định mua Vưu Vi? Hay là ở đây còn có người đàn ông khác?”
Cố Kiều Niệm dở khóc dở cười.
“Tôi không cần ai cả!” Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ nói: “Tôi không biết anh nghe được mấy tin đồn xấu xa này từ đâu, bây giờ xin anh hãy nhìn tôi, chính miệng tôi nói cho anh nghe. Từ trước đến nay Cố Kiều Niệm chưa bao giờ có suy nghĩ đó, bây giờ cũng không, sau này sẽ càng không, hiểu chưa?”
Cung Dịch nghe xong, khẽ nhíu mày một cái.
Sau đó anh lấy điện thoại của Cố Kiều Niệm, nhanh chóng nhập vào thứ gì đó rồi khóa lại, một tay kéo lấy tay Cố Kiều Niệm đặt điện thoại vào tay cô.
Cố Kiều Niệm: “...”
Đây là một cậu bé có lễ nghi.
“Một trăm ngàn đủ không?” Cố Kiều Niệm cho rằng anh vừa nhập số tài khoản vào.
“Không cần tiền của cô.”
Nghe thấy câu nói của Cố Kiều Niệm, Cung Dịch liền tức giận.
Cô không suy nghĩ đến chuyện này.
Chỉ là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà thôi.
“Không cần tiền?” Cố Kiều Niệm khẽ nhíu mày.
Chẳng phải nói là hết tiền sao?
Không phải là hết tiền mới đến cầu xin bao nuôi sao?
Bây giờ sao lại nói là không cần?
“Cô không cần tôi, đương nhiên tôi không có lý do gì để nhận tiền của cô.” Cung Dịch đáp lại.
Cô không cần tôi...
Trong lòng Cố Kiều Niệm tự dưng cảm thấy tội lỗi một cách khó hiểu?
“Đây là tôi cho anh mượn.”
“Mượn cần phải trả, không cần.”
Cố Kiều Niệm: “?”
“Tôi đi ra ngoài xem sao, cô quay về phòng trang điểm đi.” Cung Dịch nói xong, đặt bàn tay lên nhẹ xoa đầu cô, sau đó trước khi Cố Kiều Niệm phản ứng lại, đã nhanh chóng đẩy cửa bước ra.
Cố Kiều Niệm sờ lên đầu của mình.
Bị Cung Dịch chọc tức đến bật cười.
Mấy tuổi rồi chứ!
Mà còn dám sờ đầu chị?
Tức giận xong, Cố Kiều Niệm vươn tay đỡ lấy trán, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Tên nhóc này...
Cuối cùng vẫn muốn chọc cô rồi mới chịu đi...
Nhưng nếu anh đã không đưa cho cô số tài khoản, thì vừa nãy đã nhập gì vào điện thoại?
Cố Kiều Niệm mở khóa điện thoại.
Bên trong ghi chú, là số điện thoại của Cung Dịch.
*
Tổng thanh tra Tiêu bị khiêng lên lầu, lúc này ở cửa hành lang đã kín người, tình hình vô cùng hỗn loạn.
“Nhất định phải tìm ra hai tên khốn nạn kia!” Tổng thanh tra Tiêu vừa hậm hực vừa mắng chửi.
“Cung Dịch!”
Hứa Hi Nghiên đứng bên ngoài đám người đó, liếc mắt liền nhìn thấy Cung Dịch đi về phía bên này, cô ta lập tức nhảy đến khoát tay.
Vốn dĩ tầm mắt của Cung Dịch có vài phần nhanh nhẹn.
Hứa Hi Nghiên vừa gọi anh, một giây sau đã tan thành mây khói.
Không đợi anh bước qua, Hứa Hi Nghiên đã chạy đến.
“Anh không sao chứ?”
“Ừ.” Cung Dịch đáp lại một tiếng.
“Bên này vừa mới trà trộn vào vài tên côn đồ, nhân viên của công ty bị tập kích.” Tổng thanh tra Tiêu trong mắt Hứa Hi Nghiên, thậm chí không hề có chút tiếng tăm: “Anh mau quay về phòng trang điểm, đừng đi lung tung, tránh gặp phải hai tên xấu xa kia.”1
Một trong hai tên kia là Cung Dịch, vừa nhìn thoáng qua tổng thanh tra Tiêu đang liên tục kêu la.
Đột nhiên anh nhận ra cái gì đó.
Dựa theo tốc độ đi của Cố Kiều Niệm, anh lên lầu được một lúc rồi thì cô ấy không nên ở đó nữa.
Có lẽ cô đang đợi ai đó?
Cung Dịch: “...”
Bản thân dường như phá vỡ kế hoạch gì đó của cô.
Thật sự chuyện này cũng gần giống như những gì Cung Dịch nghĩ.
Lúc Cố Kiều Niệm nhìn thấy Cung Dịch, là lúc cô đang đợi Hứa Hi Nghiên.
Mặc dù Cố Kiều Niệm không biết lúc trưa Hứa Hi Nghiên và tổng thanh tra Tiêu đã nói cái gì.
Nhưng tổng thanh tra Tiêu có thể có cái gan chó này.
Chắc chắn là do Hứa Hi Nghiên cho.
Bây giờ để Cung Dịch ồn ào xong, kế hoạch đã rối cả lên.
Cố Kiều Niệm quay về lại phòng trang điểm.
Đang suy nghĩ tiếp theo nên xoay chuyển tình thế trước mặt thế nào.
Ngoài cửa thì loạn cả lên.
“Hứa Hi Nghiên, cô đừng quá đáng như vậy!”
“Tôi quá đáng cái gì? Bây giờ tổng thanh tra Tiêu nói rằng, ông ta ngửi thấy mùi hương của Cố Kiều Niệm khi bị đẩy, tôi đưa ông ta đến hỏi cô một câu hợp lý cũng không được?”
Cố Kiều Niệm nhìn ra ngoài cửa.
Khẽ nhíu mày.
Hứa Hi Nghiên thực sự giống như thiên sứ trong cuộc đời cô sao?
Mấy lần cô gặp rắc rối đều ra tay giúp đỡ.
Đến rất đúng lúc.
Vừa nãy không kịp quy trình, có thể đi tiếp.
Cố Kiều Niệm bước đến mở cửa.
“Kiều Kiều! Chị đừng ra ngoài! Có người nổi điên rồi!” Chu Chu lập tức muốn đóng cửa.1
Hứa Hi Nghiên lại không thể không nói, đẩy Chu Chu ra, xông thẳng vào phòng trang điểm của Cố Kiều Niệm.
Tay Chu Chu đập mạnh vào cửa, đau đến mức khuôn mặt khỏ nhắn trắng bệch ra.
Cố Kiều Niệm thấy thế, lập tức nhíu mày, kéo cô vào.
“Không liên quan gì đến tôi, là cô ta tự tông vào!” Hứa Hi Nghiên nói.
Cố Kiều Niệm lạnh lùng liếc nhìn cô ta.
Dù sao Cố Kiều Niệm cũng nắm được điểm yếu của Hứa Hi Nghiên trong tay, sợ đến mức lập tức tránh né ánh mắt.
“Em không sao.” Chu Chu nhẹ nhàng nói.
Cố Kiều Niệm nhìn thấy Chu Chu không bị thương đến xương cốt, cũng không quá già mồm: “Trong túi có thuốc xịt, em lấy ra xịt đi, tránh bị sưng lên.”
“Dạ vâng.” Chu Chu gật đầu.
Bốn mắt nhìn nhau với Cố Kiều Niệm một lúc lâu, Chu Chu đại khái cũng hiểu rõ, dáng vẻ trước đây Cố Kiều Niệm muốn làm chuyện lớn là như thế nào.
Hứa Hi Nghiên sợ đến mức muốn rơi ra cả một lớp da.