Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 119: Chương 119: Có người muốn lừa cậu




Bỗng chốc.

Chu Chu cảm thấy không biết có phải mình bị Lý Hoa tát tai một cái bệnh gì luôn rồi không.

Cô ấy mù mờ nhìn Cố Kiều Niệm: “Dạ?”

“Chị nói là chị muốn bao dưỡng Cung Dịch!” Cố Kiều Niệm lặp lại lần nữa.

Chu Chu càng mù mờ: “Ý của chị là muốn tuyển Cung Dịch đến công ty chúng ta?”

Cố Kiều Niệm: “...”

Cô đứng dậy thẳng thắn đối mặt với Chu Chu: “Chu Chu, em còn nhớ lần đó Cố Thiến Thiến bỏ thuốc hại chị ở quán rượu không?”

Chu Chu gật gật đầu.

“Chị vẫn chưa nói cho em biết một phần trong chuyện này.”

Cố Kiều Niệm đã muốn bao Cung Dịch.

Tương lai không chắc có thể giấu được Chu Chu.

Dứt khoát khỏi giấu cho xong.

“Tối hôm đó dưới tác dụng của thuốc, chị miễn cưỡng xảy ra quan hệ với một người đàn ông.” Lời Cố Kiều Niệm tuy ít nhưng mà ý nhiều.

Chu Chu mở to mắt.

Giơ tay che miệng.

Sẽ không chứ!

Sẽ không phải!

Chẳng lẽ người đàn ông kia là…

“Người đàn ông kia chính là Cung Dịch.”

Sau khi Cố Kiều Niệm nói ra đáp án trong lòng Chu Chu.

Suýt chút nữa là Chu Chu ngã từ trên ghế xuống.

“Bây giờ biết vì sao chị không bảo em ký với cậu ta rồi chứ?” Cố Kiều Niệm hỏi.

Chu Chu cắn cắn đầu ngón tay: “Chị… chị thật biết cách giấu diễm!”

Sau đó cô ấy lại như đối mặt với kẻ thù đáng gờm.

“Không được! Cố Kiều Niệm, tương lai của chị rất tuyệt vời, tuyệt đối không thể đặt trên người đàn ông được, Cung Dịch dùng chuyện này uy hiếp chị à? Đừng sợ, để em giải quyết, để em nghĩ cách!”

Rõ ràng Chu Chu nghĩ Cố Kiều Niệm đề xuất bao nuôi Cung Dịch là vì chịu uy hiếp.

Trong nhận thức của Chu Chu, chắc chắn Cố Kiều Niệm không làm ra chuyện thế này!

“Cậu ta không uy hiếp chị.” Cố Kiều Niệm nhếch khóe môi, hành động bằng tình cảm, nói rõ bằng lý lẽ: “Em cũng biết tình trạng nhà Cung Dịch rất gay go, cậu ta đã không có tiền gì, duy trì cuộc sống cơ bản cũng rất khó khăn.”

Chu Chu nhíu mày nhăn trán.

Ánh mắt cô ấy nhìn Cố Kiều Niệm, giống như đang nhìn một tên ngốc bị hồ ly tinh nam mê hoặc vậy.

“Sau đó… Tư Bắc, anh ta thấy Cung Dịch trưởng thành trông cũng đẹp trai nên muốn bao cậu ta!” Cố Kiều Niệm nói đến Tư Bắc là nghiến răng: “Chị nghĩ, suy cho cùng cậu ta cũng từng giúp chị, với lại cậu ta cũng không có cha mẹ, chị có thể giúp cậu ta thì giúp, nói là bao nuôi, thực ra chỉ là danh mục chính đáng cho cậu ta tiền, để cậu ta không bị mấy tên tài phiệt chân đạp n thuyền này đùa giỡn.”

“Tư Bắc là người như vậy sao?” Mặt Chu Chu đầy vẻ ngạc nhiên.

“Tóm lại em đưa Cung Dịch đến trước, chuyện này làm sớm chút đi.”

Vừa nãy cô đã bứt dây động rừng rồi, lỡ như Tư Bắc dùng thủ đoạn gì, cô chậm một bước thì Cung Dịch sa chân vào hố lửa thật!

Chu Chu vẫn muốn nói gì nữa.

Cố Kiều Niệm giơ tay ngắt lời: “Chuyện này cứ quyết định vậy đi, đừng nói cái khác nữa.”

“Ơ…”

Chu Chu vẫn không có cách nào nắm bắt được Cố Kiều Niệm.

Cô ấy gọi hai cuộc điện thoại, sắp xếp người qua đón Cung Dịch.

Làm xong chuyện này.

Bầu không khí trong xe hơi trầm xuống.

“Kiều Kiều, vừa rồi sao chị lại biết…” Chu Chu rủ mắt không dám nhìn Cố Kiều Niệm.

Cố Kiều Niệm giơ tay, đầu ngón tay sờ vào ghim cài xinh đẹp trên cổ áo Chu Chu.

Trước khi ra ngoài, Cô Kiều Niệm cài lên cho Chu Chu.

“Đây là thiết bị thu âm mini truyền thanh thực tế.” Cố Kiều Niệm trả lời.

Cơ thể Chu Chu hơi cứng lại.

“Chị… Chị nghi ngờ em muốn phản bội chị sao?”

Cố Kiều Niệm liếc xéo cô một cái: “Em là đứa ngốc à, chị không có. Vừa nói với Tiểu Điềm em muốn đi tìm công ty mới tốt hơn, lại giống như sắp xếp chuyện phía sau, sắp xếp cho công ty, sắp xếp tất cả cho chị. Nghe nói chị bệnh đến nỗi không tỉnh táo lập tức mua vé máy bay gần nhất trở về… Đây là kiểu muốn phản bội chị sao?”

Chu Chu giương đôi mắt đỏ hoe nhìn cô: “Trước giờ chị chưa từng nghi ngờ em thật sự sẽ phản bội chị sao?”

Cố Kiều Niệm nghĩ nghĩ: “Có một thoáng nọ, lúc đó chị nghĩ kỹ rồi, nếu em dám phản bội chị, chị sẽ tự tay trói em lại, bỏ lên một chiếc thuyền trôi ra biển sâu, chặt em thành từng khúc thả xuống biển làm mồi cho cá.”

Chu Chu hết khóc lại cười: “Một cách phi tang xác tuyệt vời.”

Cố Kiều Niệm nhìn cô, nghĩ đến chuyện nọ Lý Hoa nói, cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng: “Vì sao không nói với chị?”

Chu Chu cắn cắn môi: “Em sợ chuốc thêm phiền phức cho chị.”

Ngừng lại một chốc, cô ấy tiếp tục nói: “Lý Hoa không phải người dễ trêu chọc, ảnh vẫn còn trong tay cô ta, sau chuyện hôm nay, chưa biết chắc cô ta sẽ làm gì. Nên sau này em chuyển đến làm sau hậu trường, để Tiểu Điền và chị chạy lộ trình.”

“Cô ta không làm được gì.” Cố Kiều Niệm lạnh lùng nói: “Em phải sống thế nào, tất cả như bình thường đi.”

“Nhưng…”

“Chị là chủ, quyết định của chị là quyết định cuối cùng.” Cố Kiều Niệm nói lời không thể phủ nhận.

Tuy mặt Chu Chu vẫn đầy vẻ do dự.

Nhưng cũng sợ Cố Kiều Niệm nổi giận, chỉ có thể gật gật đầu.

Chu Chu không biết rằng.

Phần cô ấy lo lắng, trước đó Cố Kiều Niệm đã ra tay đánh người, đã nghĩ ký phải xử lý thế nào rồi.

Lý Hoa là con cáo già.

Cô ta không giống Dương Tuyết, tuy Dương Tuyết là người môi giới bên cạnh cô ta cả mười năm.

Nhưng trên thực tế vì nguyên nhân vợ chồng Cố Đức Hạo, bà ta không làm gì được.

Lý Hoa lại là người môi giới kim bài hết sức vững chắc, lăn lộn trong giới mười năm.

Vừa nãy Cố Kiều Niệm không bảo cô ta xóa ảnh.

Là vì vốn dĩ cô vốn không tin Lý Hoa sẽ xóa hết ảnh.

Cô định tự mình làm.

Cô lấy điện thoại ra liên lạc với Từ Lâm.

Vừa thong thả nói chuyện với Chu Chu, vừa gửi tin cho Từ Lâm.

“Em chuẩn bị một cái thẻ năm trăm nghìn giúp chị.” Cố Kiều Niệm nói với Chu Chu.

Cùng lúc đó, cô gửi số điện thoại của Lý Hoa cho Từ Lâm: “Xóa hết tất các những hình ảnh, dữ liệu trong tài khoản liên quan cậu có thể tìm được trong ổ mạng, trong điện thoại của người này.”

Ngay sau đó.

Từ Lâm trả lời: “Được.”

Cố Kiều Niệm không trả lời lại nữa.

Cuộc nói chuyện giữa Cố Kiều Niệm và Từ Lâm luôn đơn giản dứt khoát như vậy.

“Năm mươi vạn? Cho Cung Dịch ư?” Chu Chu giật mình hỏi.

“Ừ.” Cố Kiều Niệm cất điện thoại: “Ít một chút nhưng tuổi cậu ta còn nhỏ, tiết kiệm một chút thì tốt hơn.”

Chu Chu: “?”

Năm trăm nghìn?

Còn ít à?

Chu Chu im lặng nuốt một đống câu nói ngược vào trong

Trời xanh ơi!

Hãy phù hộ!

Chuyện này sẽ không phát triển theo hướng kỳ lạ!

Xin người đấy!

Tuy Cung Dich đang ở trại huấn luyện.

Nhưng anh vẫn phải xử lý chuyện của công ty như thường.

Lúc Nghiêm Trình Thành tìm đến cửa.

Cung Dịch đang xử lý một phần hợp đồng phức tạp.

“Cậu lại sao nữa?” Cung Dịch nhìn anh ấy một cái.

“Vừa nãy có người liên hệ với tôi, muốn lừa cậu rời khỏi nơi đóng quân!” Nghiêm Trình Thành phát huy hết sức đặc tính một câu có thể nói rõ chuyện, chắc chắn phải nói ba câu.

“Ai?”

“Kiều Kiều!”

Bút mà Cung Dịch đang ký tên hơi lệch đi.

“Biết rồi.”

Sau đó Cung Dịch hết sức bình thản trả lời: “Cậu sắp xếp đi.”

“Cậu bình tĩnh vậy?” Cô ấy lén lút muốn đưa cậu ra khỏi trại huấn luyện, cô ấy muốn làm gì?” Tay nhỏ Nghiêm Trình Thành nắm lại vô cùng hăng hái.

Cung Dịch ký xong hợp đồng thì đứng dậy.

Sau đó thoải mái nói một câu.

“Không làm gì.” Ngừng lại một chốc, Cung Dịch cười: “Bao nuôi tôi thôi mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.