Lúc đó, Chu Chu ngây ngẩn cả người.
Bước chân Cố Kiều Niệm cũng ngừng lại.
“Là tổng giám đốc Tiêu!” Chu Chu ngạc nhiên và sợ hãi nhìn về phía Cố Kiều Niệm: “Sao ông ta lại bỉ ổi như vậy?”
Cố Kiều Niệm hơi nâng cằm lên, không nói chuyện.
Ở bên kia, tổng giám đốc Tiêu vẫn còn hưng phấn, tiếp tục nói: “Tại sao em không thể coi trọng tôi hả? Tuổi tôi có thể làm cha em thì sao nào? Với thân thế của em cũng không thể không biết, có câu là từ nhỏ thiếu đi tình thương của cha, trưởng thành lại muốn có tình yêu của cha, không phải là rất bình thường sao?”
“Hôm nay, nếu như không phải người đại diện làm hỏng chuyện, tôi đã ôm em vào trong lòng hưởng thụ từ lâu rồi. Không phải chứ, đúng là người phụ nữ đó muốn mạng người mà! Lần tới tôi sẽ đưa em đến hậu trường, cho em thấy tận mắt biết thế nào gọi là người đẹp cực phẩm! Nhưng mà phải nói trước, em xem một chút thôi là được, cũng suy nghĩ thêm về chuyện đó một chút nhé, em ấy... chỉ được thích mình tôi thôi.”
“Đừng nghi ngờ tôi, tối nay chắc chắn tôi sẽ có được em! Em cứ chờ xem, ông đây sẽ tìm máy quay tốt trong khách sạn, livestream hiện trường cho em xem.”
Chu Chu nghe ông ta nói mà muốn nôn ra rồi.
Cô ấy vén tay áo lên muốn tiến lên nhưng Cố Kiều Niệm lại trực tiếp kéo cô ấy lại.
“Chị kéo em làm gì? Tại sao trên thế giới lại có thể có cái loại dơ bẩn như ông ta vậy?” Chu Chu giận đến mức không kìm lại được: “Em muốn nôn luôn rồi đây!”
“Trong vòng giải trí có thiếu loại dơ bẩn như vậy đâu.” Cố Kiều Niệm nói: “Em là người đại diện của chị, cái loại dơ bẩn kia đã tới tận cửa rồi thì sẽ tìm em đầu tiên, nếu như em đã tức giận như vậy, về sau phải làm sao bây giờ?”
Chu Chu cau mày: “Vậy chúng ta cứ để kệ như vậy là được sao? Mặc kệ ông ta làm hỏng danh tiếng của chị ở bên ngoài như vậy?”
Cố Kiều Niệm rũ mắt, che đi ánh sáng lạnh nơi đáy mắt cô.
Chỉ như vậy là được rồi sao?
Làm sao có thể chứ?
Cô đưa cổ tay ra, nói: “Vòng tay của chị đâu?”
“Không phải là em đeo cho chị rồi sao?” Vẻ mặt Chu Chu ngạc nhiên và sợ hãi.
Vòng tay là đồ mà nhà tài trợ cho mượn, tuy rằng nó không đặc biệt đắt đỏ nhưng cũng có giá trị trên dưới một trăm vạn.
“Có khi chị tháo ra rồi cất vào trong hộp rồi, cái vòng đó rất đắt, số lượng có hạn, bị mất thì rất phiền toái, em quay về tìm xem, chị sẽ ở phòng hóa trang chờ em.” Cố Kiều Niệm nói.
Chu Chu tỏ vẻ không biết làm sao, cô ấy lập tức đi vòng trở về tìm.
Tổng giám đốc Tiêu vốn là người dám nghĩ mà không dám làm, nhưng hai ngày nay ông ta đã gián tiếp nghe được người ta bàn tán, nói là Cố Kiều Niệm thích ông ta.
Ở phương diện này, đàn ông không bao giờ nghi ngờ về bản thân mình.
Đặc biệt là lúc trưa, tổng giám đốc Tiêu gặp Hứa Hi Nghiên, Hứa Hi Nghiên nói gần nói xa, ông ta cũng nghe ra được ý đó.
Từ đó về sau, tổng giám đốc Tiêu đã không thể rời mắt khỏi Cố Kiều Niệm.
Mấy lần liền ông ta đều cố ý tiếp cận với Cố Kiều Niệm, tổng giám đốc Tiêu càng thêm xác định Cố Kiều Niệm có ý với ông ta.1
Cho dù cô có một số hành động bất thường, nhưng chẳng qua là do cô không còn cách nào khác, lại ngại người đại diện cũng ở đó nên mới làm vậy.
Nhưng một khi người đại diện không có ở đây, ánh mắt cô nhìn ông ta lại không giống vậy.
Tổng giám đốc Tiêu đã ảo tưởng ra không biết bao nhiêu cảnh hai người mập mờ rồi.
Trong hành lang, ông ta phải hút mấy điếu thuốc mới khôi phục lại được nội tâm đang xao động.
Đương nhiên, lúc hút thuốc ông ta cũng không quên gọi cho đám bạn bè hay khoe khoang mấy chiến tích về các sao nữ ngành giải trí của ông ta.
Bọn họ làm nhiều sao nữ tuyến mười tám như vậy thì có gì đặc biệt hơn người hay sao?
Cố Kiều Niệm mới là đặc biệt nhất!
“Ông đang nói nhảm à? Cô ấy mới 22 tuổi, đương nhiên là non búng ra nước rồi! Ông cũng muốn sao? Ông muốn cái rắm! Cũng phải chờ tôi chơi chán đã chứ? Ha ha ha ha, nhưng mà chưa chắc tôi chơi chán cô ấy rồi thì sẽ cho ông đâu...”
Sau khi Cố Kiều Niệm rời đi không bao lâu, ông ta lại gọi điện thoại cho một người khác.
Trong lúc ông ta đang nói hăng say thì bộp một tiếng.
Đèn trong hành lang chợt tắt.
Tổng giám đốc Tiêu tưởng rằng đèn cảm ứng tắt, ông ta dậm chân một cái trong vô thức.
Trong hành lang không có bất kỳ phản ứng gì, xung quanh vẫn là một màu đen kịt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tổng giám đốc Tiêu lẩm bẩm một tiếng.
Đầu dây điện thoại bên kia cười hỏi: “Thế nào? Cố Kiều Niệm kia đang nhớ ông hả?”
Tổng giám đốc Tiêu đang chửi bậy hai câu, đột nhiên ông ta nghe thấy một tiếng két, cửa phòng chữa cháy bị mở ra một cách nặng nề.
Ông ta vô thức quay đầu lại, còn chưa thấy rõ người vào là ai, ông ta đã bị người đó cho một gậy, đánh trúng vào bộ vị mấu chốt của ông ta.
Điện thoại lập tức rơi xuống, lăn dọc theo cầu thang rồi rơi xuống dưới.
“Ai...”
Tổng giám đốc Tiêu kẹp chặt chân, che bộ vị mấu chốt rồi giương mắt nhìn sang.
Cũng không chờ ông ta nói hết câu, người kia đưa tay, cây gậy trong tay người đó giơ cao đến đỉnh đầu tổng giám đốc Tiêu.
Tổng giám đốc Tiêu lập tức ngạc nhiên và sợ hãi.
Ông ta nghĩ là đối phương muốn dùng cây gậy này đánh vào đầu mình.
Nhưng một giây sau, đối phương chỉ chống cây gậy lên đầu của ông ta rồi nhẹ nhàng đẩy một cái về phía trước.
Ngay lập tức, toàn bộ trọng tâm trên người tổng giám đốc Tiêu không vững, ông ta ngửa mặt lăn xuống cầu thang.
“Ối!”
Tổng giám đốc Tiêu lăn xuống cầu thang, bị đụng vào trên tường, ông ta đau khổ rên rỉ thành tiếng.
Trong bóng tối, Cố Kiều Niệm cầm theo gậy bóng chày, đứng từ trên cao nhìn xuống.
Ánh mắt của cô bây giờ làm cho người ta không rét mà run, sau đó cô quay người, cầm theo gậy bóng chày đẩy cửa rời đi.
Vừa rồi, mấy câu nói của người đàn ông bỉ ổi vô liêm sỉ đều đã khiêu chiến điểm cực hạn cuối cùng còn sót lại trong Cố Kiều Niệm.
Cô có thể tha cho ông ta sao?
Nằm mơ cũng không có chuyện tốt như vậy.
Hơn nữa...
Đây chỉ là bắt đầu thôi.
Tổng giám đốc Tiêu nhìn bóng đen kia rời đi. Sống sót sau tai nạn, toàn thân ông ta đều phát run.
Hình như đèn trong hành lang đều hỏng hết rồi. Tổng giám đốc Tiêu cũng đau đến sắp toi cái mạng già rồi.
Ông ta dùng cái tay không bị thương lục lọi, muốn tìm điện thoại. Nhưng vừa mới sờ soạng, ông ta đã nghe thấy có tiếng người trên lầu.
Tổng giám đốc Tiêu vội vàng khóc rống lên, kêu cứu: “Cứu mạng, mau cứu tôi, hình như tay của tôi bị gãy rồi!”
Xung quanh chỉ thấy một màu đen kịt, tổng giám đốc Tiêu mơ hồ thấy một thân ảnh cao to đi tới trước chân ông ta.
“Tôi là tổng giám đốc Tiêu ở phòng kinh doanh, mau giúp tôi gọi người, có người đánh lén tôi!”
Người nọ đứng ở bên cạnh ông ta rồi dùng một cước đạp bay cái điện thoại trên bàn tay béo múp của tổng giám đốc Tiêu.
Sau đó người đó đạp lên mu bàn tay của tổng giám đốc Tiêu không chút do dự.
“A!”
Tay bị đạp lên làm tổng giám đốc Tiêu đau đến tận tim gan.
Dường như thân ảnh cao lớn kia không thấy trên mặt đất có ông ta lù lù ở đó, hai tay người nọ cho vào túi, không nhanh không chậm lên lầu, kéo cửa rồi rời đi.
Cố Kiều Niệm rời đi chưa được hai bước, cô chợt nghe thấy trong hành lang mơ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Cô hơi nhíu mày, đang định trở về nhìn xem.
Cung Dịch đã xuất hiện.
“Anh...” Cố Kiều Niệm ngạc nhiên và sợ hãi nhìn Cung Dịch.
Cung Dịch đang gọi điện thoại, anh nhìn cô một cái, lại nhìn gậy bóng chày trong tay Cố Kiều Niệm một cái, sau đó cúp điện thoại.
Lúc này, xa xa truyền đến giọng nói của Hứa Hi Nghiên.
Buổi chụp hình của cô ta cũng kết thúc.
Cung Dịch sải bước tiến lên, kéo tay Cố Kiều Niệm đi về phía trước.
Cố Kiều Niệm: “?”
Cô không có ý định chạy mà?
Anh có ý gì vậy?
Không đợi Cố Kiều Niệm mở miệng, Cung Dịch đã kéo cô trốn vào một phòng để đồ.
“Cô à, cô còn có thể đánh người sao?”
Cung Dịch đẩy Cố Kiều Niệm vào tường, đưa tay cầm lấy gậy bóng chày trong tay cô.
Lại là biểu tình này, anh lại làm cho người ta không đoán ra được giọng điệu kỳ quái của anh.
Cố Kiều Niệm im lặng.
Sao lúc nào cô cũng bị người này chạm vào trong mấy tình huống kỳ lạ này nhỉ?
Cô dứt khoát tựa vào tường, ngửa đầu nhìn anh.
Phòng để đồ không bật đèn, có một cánh cửa sổ nhỏ cũng bị đóng lại phân nửa.
Trong phòng, ánh sáng lờ mờ không nhìn rõ gì cả.
Cố Kiều Niệm đưa tay, đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Cung Dịch.
Trêu đùa cô đúng không? Tưởng cô sợ à?
“Bạn nhỏ này, bây giờ tâm trạng chị đây vô cùng không tốt, nhất định phải trêu chọc chị vào lúc này sao?”