Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 387: Chương 387: Gieo gió gặt bão




Có câu gieo gió gặt bão.

Vào rạng sáng Cố Đức Hạo đã được đưa đến bệnh viện trực thuộc tập đoàn tài chính của Cung Dịch ở thành phố Dung.

Khi đó, Cố Đức Hạo đã hơi sốt, sau đó được bác sĩ điều trị hạ sốt.

Vì yêu cầu của Cung Dịch rất đơn giản, cho dù Cố Đức Hạo sống như thế nào, giữ lại một hơi thở, có thể làm ông ta cảm thấy đau khổ là được. Vậy nên bác sĩ và y tá châm cứu xong thì không quan tâm nữa.

Nhưng tới giữa trưa, cơn sốt của Cố Đức Hạo không giảm bớt, ngược lại còn nặng hơn. Không chỉ vậy, những vết bầm tím do bị đánh trên người ông ta còn có hiện tượng thối rữa.

Đến buổi chiều tình hình càng lúc càng nghiêm trọng.

Người trông coi Cố Đức Hạo trong bệnh viện lập tức thông báo cho Khôi Kiệt.

Lúc Khôi Kiệt chuẩn bị nói cho Cung Dịch thì Cung Dịch cũng nhận được điện thoại của bệnh viện.

“Ngoài thối rữa còn có tình trạng nào khác không?” Cung Dịch hỏi.

“Có vài đốm màu nâu đỏ trên vùng da ở gáy.”

Cung Dịch nghe xong thì cười lạnh. Nếu anh đoán không sai thì Cố Đức Hạo đã bị nhiễm một loại virus tương tự như virus xác sống.

Năm đó, sau khi ông ta giết người đã trực tiếp ném thi thể vào trong hố sâu.

Chỗ hố sâu đó vốn đã ít ánh sáng mặt trời, hơn nữa còn nằm trong khe núi dễ bị nước vào.

Vùng đất còn là một nơi nóng ẩm, đủ mọi yếu tố xếp chồng lên nhau, khe núi đó thật sự là một nơi hoàn hảo để vi khuẩn sinh sôi.

“Hỏi những người tham gia khai quật xem họ có các triệu chứng tương tự không.” Cung Dịch nói.

“Chúng tôi đã hỏi rồi, mọi người đều không sao.”

“Vậy người này… Còn cứu được không?” Đối phương thử hỏi một câu.

Cung Dịch nhìn về phía xe của Cố Kiều Niệm ở nơi xa.

Sau đó anh trả lời không chút cảm xúc: “Đương nhiên phải cứu ông ta, người chết đã ôm hận hơn hai mươi năm chỉ chờ ông ta tới, sao có thể để ông ta chết một cách dễ dàng như vậy chứ?”

Người bên kia điện thoại lập tức đáp: “Chúng tôi đã biết nên làm như thế nào.”

“Ừ.” Sau đó Cung Dịch cúp máy rồi lập tức đi đến chỗ Cố Kiều Niệm.

Chuyện làm dơ lỗ tai người như vậy, anh không muốn nói với Cố Kiều Niệm. Lúc đám người đã chết gần hết thì nói một tiếng là được rồi.

Lúc lên xe Cung Dịch lại trở thành một người bạn trai ngoan ngoãn dịu dàng như ánh nắng ấm áp ngày xuân.

“Mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, nếu đoàn phim không hoạt động thì tối nay chúng ta sẽ ở tạm chỗ này, chờ đến khi có kết quả xét nghiệm ADN rồi chúng ta trở về.” Cung Dịch nói.

“Ừm.” Cố Kiều Niệm gật đầu, sau đó cô lái xe về chỗ ở tạm thời.

Tư Hân Nhiễm đứng trên sân thượng, nhìn chằm chằm về phía hai người Cố Kiều Niệm rời đi.

Khi nhìn thấy một chiếc ô tô chạy đến từ xa, Tư Hân Nhiễm lập tức bật dậy và chạy xuống lầu.

“Cô ơi, chị đã về.”

Tư Bắc bất đắc dĩ nhìn Tư Hân Nhiễm bước một bước vượt hai bậc thang: “Em đi chậm thôi, bao giờ bị ngã gãy tay chân thì anh xem em còn vui vẻ kiểu gì.”

“Anh có thể mong những điều tốt đẹp cho em một chút không?” Tư Hân Nhiễm lẩm bẩm, sau đó tiếp tục chạy ra cửa.

“Thật sự chưa bao giờ thấy em thích ai ngoài người nhà mình như vậy.” Tư Bắc cảm thán.

“Kiều Kiều đáng yêu nên được nhiều người thích mà.” Nguyên Giang Vãn nói.

Tư Bắc mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, rất đáng yêu.”

Cố Kiều Niệm vòng xe rồi đỗ trong sân.

Cung Dịch xuống xe trước sau đó nắm lấy tay cô, đỡ cô xuống xe, còn Chu Chu thì đi chậm rì rì theo sau.

“Đã về rồi!” Vốn dĩ Tư Hân Nhiễm rất hào hứng, nhưng nghĩ lại bầu không khí bây giờ cũng không thích hợp để quá phấn khích, cuối cùng cô ta im lặng.

“Ừ.” Cố Kiều Niệm lên tiếng.

Cô có vẻ rất mệt mỏi mắt thường cũng có thể thấy được.

Trong lòng Cố Kiều Niệm đã dần dần chấp nhận Tư Hân Nhiễm, trước mặt cô ta, cô cũng không cố tình bày ra cảm xúc giả tạo.

“Chị mệt lắm sao? Mau nằm nghỉ ngơi một lát đi, buổi tối có rất nhiều đồ ăn ngon, bao giờ xong em sẽ gọi chị.” Tư Hân Nhiễm nói.

“Vất vả cho em rồi.” Cố Kiều Niệm mỉm cười, sau đó đi vào phòng chào hỏi với Nguyên Giang Vãn.

Nguyên Giang Vãn thấy sắc mặt cô không tốt thì cũng thúc giục cô đi nghỉ ngơi trong chốc lát.

Lúc định đi lên, điện thoại của Cung Dịch lại vang lên.

Cố Kiều Niệm nhìn thoáng qua: “Cậu đi làm việc của cậu trước đi, tôi bảo Chu Chu đi lên cùng tôi cũng được, đúng lúc tôi cũng muốn nói chuyện với em ấy.”

“Được.”

Cung Dịch xoa đầu Cố Kiều Niệm sau đó nhìn về phía Chu Chu.

Chu Chu mở miệng nói trước khi Cung Dịch định nói gì đó: “Cậu đừng sai bảo tôi, chỉ vài bước tôi có thể ứng phó được.”

Cố Kiều Niệm bật cười.

Nhớ trước kia, lúc Chu Chu vừa biết Cung Dịch là ai, cô ấy đã sợ anh biết bao! Bây giờ chưa được bao lâu, cô ấy đã có thể trừng trị người lại cậu Cung.

Quả nhiên Cung Dịch không nói gì.

Cố Kiều Niệm và Chu Chu lập tức lên lầu.

“Mấy ngày này, chị cũng muốn nói chuyện với em.” Sau khi vào phòng ngồi xuống, Cố Kiều Niệm nhìn Chu Chu hỏi: “Em không sao chứ?”

Chu Chu nao nao.

Sau đó nhanh chóng rũ mắt xuống, ngăn cản vệt đỏ sắp lan tràn nơi đáy mắt.

Người ở đây đa số đều không biết thân phận của Chu Chu.

Đương nhiên cũng không ai hỏi cô ấy, em không sao chứ?

“Cũng may là đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi.” Chu Chu thở ra một hơi, “Nhưng sau khi nhìn thấy hai tấm ảnh chứng minh thân phận, cảm xúc của chị hơi thay đổi vì có vấn đề gì sao?”

Cố Kiều Niệm suy nghĩ một lúc: “Sau khi bĩnh tĩnh hơn chị đã suy nghĩ kỹ chuyện này, có quá nhiều điều không hợp lý trong đó.”

“Vậy nên chị nghi ngờ đó không phải cha mẹ ruột của chị sao?”

“Nếu không phải thì đương nhiên là tốt nhất.” Cố Kiều Niệm nói.

“Nếu không phải thì có thể họ cũng là bọn buôn người không?” Chu Chu trầm giọng nói.

“Không phải!” Cố Kiều Niệm chắc chắn lắc đầu: “Chắc chắn không phải.”

“Nếu không hỏi lại Cố Đức Hạo lần nữa đi? Em cảm thấy lão này trong miệng toàn lời nói dối.” Chu Chu chán ghét nói.

“Chờ kết quả xét nghiệm ADN trước đã.” Cố Kiều Niệm nói.

“Cũng đúng.”

Sau đó Cố Kiều Niệm chuyển chủ đề: “Chu Chu, chị nhớ quê quán của em cách thành phố Dung không xa đúng không? Chị sẽ cho em một thời gian nghỉ ngơi, em quay lại xem xét được không?”

“Em phải trở về một lần, lần trước trở về là lúc em vẫn còn bé.” Chu Chu hít sâu một hơi: “Đợi chị xử lý xong xuôi chuyện này, nhân tiện em cũng muốn tu sửa lại mồ mả của cha mẹ và bà em.”

“Ừm.”

Cố Kiều Niệm nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy Chu Chu, vỗ vỗ vai cô ấy.

“Vất vả cho em rồi.”

Em đã vất vả rất nhiều rồi, cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh chị. Em cũng vất vả khi ở trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn cắn răng thoát ra.

Chu Chu nhắm mắt lại, cố nén nước mắt.

“Nói thật thì… Em rất nhớ bà.”

Cố Kiều Niệm nhẹ giọng nói: “Vậy phải trở về thăm bà đi.”

“Vâng.”

Ở dưới lầu, Cung Dịch ngồi vào trong xe bảo mẫu.

Bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Dựa theo tin tức cậu cung cấp cho chúng tôi, chúng tôi đã kiểm chứng xong, có thể xác định thân phận của Cố Đức Hạo và Trương Ngọc Mai, đó là một thân phận giả có được thông qua một số thủ đoạn cách đây hai mươi bốn năm. Theo thông tin nhận dạng, các bộ phận có thể truy xuất được nguồn gốc đều là giả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.