Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 229: Chương 229: Hàn Tinh Trần




Ngày đó, ánh sáng ở biển rực rỡ rất đẹp, phía xa còn có pháo hoa nở rộ sáng bừng.

Cũng bởi vì pháo hoa nên Cố Kiều Niệm không thể đoán được đó là lúc nào.

Cô chỉ nhớ rõ lúc rơi xuống biển, cô rất đau, nước biển mằn mặn, còn hơi lạnh.

Cô cứ như thế mà chìm xuống, giây lát sau bị bóng tối bao trùm.

Sau đó… sau đó thì sao?

Hàn Thu Hoa nắm thật chặt tay Cố Kiều Niệm.

Cố Kiều Niệm nhìn thẳng vào mắt bà, trong đầu đột nhiên xuất hiện một nơi như linh đường, khắp nơi đều là hoa màu trắng. Chính giữa những khóm hoa ấy bày một cái khung lớn màu trắng đen, nhưng người trong khung ảnh lại mờ ảo không rõ ràng.

Trong một nháy mắt ấy, trái tim Cố Kiều Niệm đau như bị xé rách.

Cô nghe thấy tiếng mình khóc, trong miệng cứ luôn gọi tên một người.

Sai đó cô quay đầu lại, thì thấy Hàn Thu Hoa mặc quần áo đen, vẻ mặt bi thương đang nhìn cô.

“Làm gì vậy?”

Lúc này ngoài cửa truyền tới một tiếng quát giận dữ.

Đoạn ký ức kia bị cắt đứt.

“Cậu!” Hộ sĩ kinh sợ: “Cô ấy đột nhiên lao vào đây, tôi không ngăn được.”

“Là cô?”

Người đàn ông tóc vàng kim nhìn Cố Kiều Niệm, vô cùng kinh ngạc.

“Chào anh, xin lỗi, bà ấy lớn lên rất giống một người thân của tôi…” Chu Chu phản ứng kịp, vội vã muốn giải thích.

“Không sao.” Người đàn ông tóc vàng giơ tay lên, cắt ngang lời Chu Chu.

Tầm mắt anh ta rơi vào bàn tay Hàn Thu Hoa đang nắm chặt lấy tay Cố Kiều Niệm.

“Cô Cố, bây giờ dì của tôi cần được nghỉ ngơi, trong lúc đó cô với tôi nói chuyện một chút nhé?” Người đàn ông tóc vàng nói.

Một lát sau, ở hoa viên bên cạnh bệnh viện.

Người đàn ông kia chạy tới, đưa cho Cố Kiều Niệm một lon cà phê nói: “Nghe nói nữ minh tinh các cô phải khống chế cân nặng rất cẩn thận, yêu cầu rất nghiêm ngặt với đồ ăn, tôi kiếm được cái này ở cửa hàng tiện lợi, lượng calo thấp nhất.”

Cố Kiều Niệm nhận lấy: “Anh biết tôi sao?”

“Nữ thần quốc dân, sao lại không biết được?” Người đàn ông tóc vàng nói xong, chủ động giới thiệu: “Hàn Tinh Trần, Tinh trong ngôi sao, Trần trong bụi bặm.”

Hàn Tinh Trần nói xong, không đợi Cố Kiều Niệm mở miệng đã chủ động bổ sung: “Đừng hỏi tôi vì sao tôi và dì lại cùng một họ, nhà ông ngoại tôi thế hệ này không có con trai, để kế tục, bèn nhận tôi qua.”

Cố Kiều Niệm lễ phép cười cười.

Người này có khát khao được thể hiện.

“Hôm qua dì tôi về nhà, lén nói cho tôi biết, nên tôi nhận ra cô.” Hàn Tinh Trần nói.

“Bà ấy nói gì vậy?” Cố Kiều Niệm vội hỏi.

“Không có.” Hàn Tinh Trần lắc đầu: “Chỉ là lúc tôi vừa đến đây thì nghe cô nhắc tới thời gian hỗn độn đúng không?”

Cố Kiều Niệm cụp mắt: “Đúng, anh sẽ không cảm thấy tôi cũng là người điên chứ.”

Hàn Tinh Trần uống một ngụm nước.

“Lúc tôi còn rất nhỏ, dì tôi đã nói, bà ấy từng chết một lần, bị vị hôn phu và bạn thân nhất hại chết, sau đó không biết vì sao bà lại sống lại.”

Trong nháy mắt, Cố Kiều Niệm nổi cả da gà.

Hàn Thu Hoa cũng từng sống lại?

“Bà ấy nói, trong thế giới đó, vị hôn phu và bạn thân của bà dùng một mồi lửa thiêu cháy cả nhà chúng tôi, bao gồm cả tôi vẫn còn đang nằm trong tã lót. Sau khi sống lại, bà ấy hủy hôn với vị hôn phu, còn đưa bạn thân của mình vào trại giam, nhà họ Hàn cũng được thịnh vượng một thời gian.”

“Sau đó thì sao?” Cố Kiều Niệm truy hỏi.

“Sau đó…” Hàn Tinh Trần trầm mặc, nặng nề thở dài một hơi: “Cô có biết vì sao dì tôi lại bị điên không?”

Cố Kiều Niệm nhìn về phía anh ta.

Hàn Tinh Trần nói: “Dựa theo lời bà ấy nói, thì sau khi bà ấy sống lại, đến năm thứ năm, bà ấy đã gặp phải một biến cố lớn, bà ấy còn sống, nhưng một người mà bà rất yêu đã chết.”

Cố Kiều Niệm vô thức nhíu mày.

“Lúc đó dì tôi phát điên.”

“Những… chuyện này và thời gian hỗn độn… có liên quan gì?” Cố Kiều Niệm tiếp tục truy hỏi.

“Sau khi bị điên, chuyện sống lại của dì có thêm một phiên bản mới. Bà ấy nói, khi bà ấy chết vào lúc thời gian hỗn độn, bà vẫn tồn tại ở thế giới đấy, nhưng không ai nhìn thấy bà, không nghe được bà nói, cũng không cảm giác được bà.”

Cố Kiều Niệm nghe, cảm giác tịch mịch vô tận đột nhiên cuồn cuộn kéo tới.

Hàn Tinh Trần nói tiếp:

“Không bao lâu sau, bà ấy gặp được một người, người ấy là thanh mai trúc mã của bà, sau đó người ấy ra nước ngoài, nên hai người tạm ngừng liên lạc, sau đó là một câu chuyện tình yêu cũ rích, người đó nhìn thấy dì, dần dần hai người yêu nhau… cứ như thế, hai năm sau, người đàn ông kia chết trong một tai nạn.”

Cố Kiều Niệm vô thức đưa tay che miệng.

“Rất bi thương đúng không?” Hàn Tinh Trần nhìn thoáng qua Cố Kiều Niệm: “Lúc đó tôi đã khóc đến mức suýt ngất.”

“Sau đó thì sao?”

“Chuyện sau này, dì nói là mình không nhớ rõ, dù sao bà ấy cũng đã trọng sinh về, điều tồi tệ là bà không còn kí ức khi ở kẽ hở kia nữa, bà cho rằng mình quay về đây là vì thù hận, bà cho rằng mình vì bảo vệ người nhà cho nên mới quay về. Mặc dù sau này bọn họ còn gặp lại, cũng yêu nhau, nhưng… bà đã quên mất sự cố kia rồi, người đàn ông kia vẫn phải chết, hơn nữa, còn vì cứu bà ấy mà chết.”

Cố Kiều Niệm cau mày.

“Cho nên bà ấy mới nói là bỏ lỡ…”

“Đúng.” Hàn Tinh Trần gật đầu: “Mặc dù mọi người đều nghĩ dì của tôi là người điên, không có ai chịu tin lời bà ấy nói, nhưng dù sao ông nội tôi cũng đã đưa dì ấy đến đây, năm đời nhà tôi dựa vào xem bói để kiếm ăn, trước khi bị điên dì của tôi cũng là một thuật sĩ cao tay, không ai xem bói giỏi hơn bà ấy.”

“Vì sao anh lại kể chuyện này cho tôi?” Cố Kiều Niệm hỏi.

Hàn Tinh Trần nhìn cô cười cười: “Muốn gần gũi với cô một chút đó.”

Cố Kiều Niệm: “…”

“Được rồi, tôi còn phải đi nói chuyện với dì tôi nữa, đây là danh thiếp của tôi, sau này cô muốn gặp bà ấy cứ gọi điện cho tôi, không phải lén chạy tới đây.”

Cố Kiều Niệm ngạc nhiên nhận tờ danh thiếp: “Tôi còn có thể gặp bà ấy sao?”

“Dì ấy thích cô, lúc bà ấy bị điên, chẳng ưa thích cái gì cả, hiếm lắm mới có người khiến bà ấy yêu quý.” Hàn Tinh Trần vén mái tóc màu vàng lên, sau đó xua tay, đi về phía phòng bệnh.

Cố Kiều Niệm vô thức đưa mắt nhìn tờ danh thiếp trong tay.

Sau đó: “…”

Danh thiếp quái gì đây?

Chỉ là một cái bao thuốc lá bị xé ra, dùng bút nhũ ngoằng vài nét viết tên và số điện thoại.

Cố Kiều Niệm không nói gì.

“Nói chuyện gì đó?” Chu Chu vẫn luôn đứng cách đó không xa quan sát, thấy Hàn Tinh Trần đi rồi, cô ấy chạy nhanh tới hỏi.

“Số điện thoại của anh ta?”

Chu Chu cầm lấy danh thiếp, sau đó nhíu mày: “Nhìn cũng đẹp trai mà sao viết xấu thế?”

Cố Kiều Niệm bị vẻ mặt ghét bỏ của Chu Chu chọc cười.

“Thôi kệ, đẹp là được.”

Chu Chu nói xong bèn lấy điện thoại di động ra, ghi lại dãy số kia.

“Chị làm gì thế?”

“Biến cậu ta thành một ngôi sao.” Chu Chu lảm nhảm: “Nhìn cậu ta giống con lai ấy, hai ngày trước chị vừa kí hợp đồng nam chính với một kịch bản, vừa lúc nam chính là con lai.”

Đào được một minh tinh từ bệnh viện tâm thần.

Chuyện này mà nói ra thì ai tin?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.