Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 219: Chương 219: Hoàn toàn lật xe




“Đầu tiên, tôi phải nói lời xin lỗi đến đông đảo những người bạn của tôi, những người đã bị ảnh hưởng bởi cơn bão này. Thứ hai, về những người bạn thích tôi, tôi đã xem hết những câu nói của bạn đêm nay. Đối với những người ủng hộ tôi, tôi rất biết ơn, nhưng mọi người hãy thoải mái một chút, đuổi theo các ngôi sao là một điều hạnh phúc. Các bạn không cần phải lo lắng cho tôi, cũng không cần phải vận động bất cứ ai cho tôi dù bất bình hay tức giận, tôi chỉ mong bạn hạnh phúc vì sự tồn tại của tôi, thế thôi. Xin lỗi những quần chúng đang xúc động hoặc tức giận. Cho đến lúc này, tôi không cảm thấy rằng mình đã làm điều gì sai trái vào đêm qua. Tôi không bao giờ cần bạn làm tổn thương bất cứ ai nhân danh bảo vệ tôi. Đối với đám người @Tiểu Diệp Tử nói là mua thứ gì đó cho tôi, đây không phải lý do để bạn tiết lộ những người khác trên Internet. Tôi sẽ trả lại tiền cho bạn. Hãy chịu đựng cái giá của việc làm tổn thương người khác.”

Vốn là một ngày phong ba đã ập xuống.

Rất nhiều người cảm thấy không phù hợp đối với chuyện tối hôm qua Cố Kiều Niệm công kích fans hâm mộ của cô.

Cô đã tuyên bố điều này trên Weibo.

Lập tức có người như vậy vọt vào Weibo của cô.

“Cô làm điều này thực sự không thích hợp. Mọi người đều biết rằng nghệ sĩ nên tránh xa vòng kết nối của người hâm mộ. Cô lại tự mình kết thúc, cảm giác IQ quá thấp, có thể trưởng thành hơn một chút được không?”

Chốc lát sau, Cố Kiều Niệm phản hồi bình luận này.

“Trước khi tôi là một nghệ sĩ, tôi phải là một cá nhân, tôi không hiểu nhiều quy tắc của các người. Nhưng nếu như tuân thủ nguyên tắc đó, tôi phải cam chịu người khác lợi dụng những người thích tôi, tùy tiện tổn thương người khác. Thật ngại quá, tôi coi thường quy tắc này.”

Đúng là trong số những nghệ sĩ có những người không lăn lộn trong vòng fans hâm mộ, thực sự là một quy tắc kỳ lạ.

Nghệ sĩ không can thiệp vào vòng fans hâm mộ cũng coi như là một trong số đó.

Nhưng mà lúc này đây Cố Kiều Niệm đã đứng mũi chịu sào làm chuyện này, đó chính là dẫm nát vòng tròn người hâm mộ.

Phản ứng trong vòng người hâm mộ tạm ổn.

Không lăn lộn trong vòng người hâm mộ mà lại điên cuồng đăng lại phản hồi của Cố Kiều Niệm.

“Chúa ơi, tôi hy vọng các nghệ sĩ ngày nay có thể chép lại những lời của chị Kiều và ghi nhớ chúng. Đừng vì kiếm được số tiền lớn mà một chút tấm lòng cũng không có, tự mình vui vẻ, làm khó dễ chúng tôi không trong vòng fans hâm mộ, nhưng mỗi ngày đều thực thi.”

“Tôi đã bắt đầu khóc rồi. Mấy năm nay cảnh sát mạng ở khắp nơi. Tôi muốn đăng Weibo thì phải sửa đổi cả chục lần, chỉ vì sợ sẽ kích động nhóm fan hâm mộ.”

Đám người Tiểu Diệp Tử tuyệt đối không nghĩ tới, Cố Kiều Niệm lại vì chuyện này mà đăng Weibo lần thứ hai.

“Làm sao bây giờ?”

Tiểu Diệp Tử cắn răng nói: “Cô ta đăng của cô ta, chúng ta đăng của chúng ta, các người kiểm tra đối chiếu kê khai kỹ càng một chút, nếu số tiền tăng giảm không còn vấn đề gì thì đăng lên.”

Khoảng ba tiếng đồng hồ sau, Tiểu Diệp Tử đã đăng lên Weibo cập nhật chi tiết về phần gây quỹ được đề cập trong tuyên bố của phòng làm việc Cố Kiều Niệm.

“Đứng được thì ngồi được, tôi không tham lam một xu nào. Hai năm qua, tôi tự trợ cấp vào không ít. Vì cô Cố muốn trả lại nên nhớ kỹ phải cùng nhau trả nhé!”

Những đại fan khác cũng đều chia sẻ.

Nhưng tuổi tác của bọn họ cũng không lớn, lớn nhất cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học.

Hơn nữa trong số đó không có người chuyên nghiên cứu về nghiệp vụ tài chính.

Cộng thêm vẫn luôn ngâm mình trong vòng fans hâm mộ, kinh nghiệm xã hội ít ỏi.

Bọn họ tự cho rằng bọn họ làm bản kê khai này rất tinh vi, sau khi đăng lên khoảng mười phút thì bị lật xe.

“Chọc cười tôi sao? Hoa hồng gì mà một lần lên tới tám chín vạn?”

“Cái bảng khai này cũng có nhiều lỗ hổng quá nhỉ? Cái bật lửa hiệu Z giá năm nghìn, chai nước hoa giá tám nghìn, chiếc cà vạt giá mười nghìn? Toàn bộ đều nạm kim cương à?”

Bởi vì bảng kê khai khá chi tiết nên có một số vật phẩm ủng hộ đều có nhãn hiệu.

Chỉ cần chọn đại một món rồi vào trang web chính thức để kiểm tra là có thể tìm thấy giá gốc.

So với những con số mà bọn họ đưa ra, chênh lệch thật sự quá lớn.

Tiểu Diệp Tử sốt ruột muốn chết.

“Các người là heo sao? Ở nơi có thể tìm được giá gốc lại báo giá cao như vậy? Đồ ngu!”

Sau khi chửi xong, Tiểu Diệp Tử xóa bỏ bảng kê khai chi tiết kia.

Tuy nhiên, cư dân mạng toàn năng nhàm chán ăn dưa đã lưu lại từ sớm. Cho dù xóa Weibo, cư dân mạng cũng sẽ kiểm tra đối chiếu mọi khoản phí ủng hộ sau này.

Cuối cùng, dựa theo giá thị trường thì về cơ bản, bọn họ đã tính ra số tiền hỗ trợ thật sự.

“Tổng số tiền hơn bốn trăm vạn nhân dân tệ, chi phí thực tế chỉ mất sáu mươi vạn tệ, thật tuyệt vời.”

“Mấy đứa nhỏ trong vòng fan hâm mộ dễ lừa như vậy hả? Ông trời ơi, chỉ là đại fan mà thôi, mới mấy phút đã có thể nói tới chuyện mua biệt thự hướng ra biển sao?”

“Các anh em, tôi sẽ từ chức, chuẩn bị đóng giả thành một đại fan của một thần tượng có triển vọng. Sau khi mua biệt thự hướng ra biển tôi sẽ mời các người đến nhà tôi uống trà ngắm biển!”

Cố Kiều Niệm chợp mắt một chút mới tỉnh dậy, Hách Tiểu Điềm lập tức cho cô xem bảng kê khai.

Cố Kiều Niệm cười khẩy: “Ngu xuẩn không biết gì cả.”

“Cũng tham ô nhiều lắm!” Chu Chu cau mày: “Nếu không phải lần này chúng ta phát hiện sớm, để thời gian lâu dài cũng không biết bọn họ sẽ gạt đám trẻ con kia bao nhiêu tiền.”

Có rất nhiều học sinh trong nhóm người hâm mộ.

Trên thực tế, số tiền bọn chúng quyên góp đều là tiền sinh hoạt cha mẹ cho.

Có chút tiền tiết kiệm, ăn cơm cũng không ăn được, mỗi ngày hai bữa, một số người điên cuồng thì dứt khoát ăn một ngày một bữa.

“Bật điện thoại di động đã liên hệ với họ trước đây, bọn họ sẽ nhanh chóng liên hệ với chúng ta.” Cố Kiều Niệm nói.

Bốn trăm vạn quyên góp không rõ tăm hơi, còn làm giả sổ sách, cộng thêm việc kích động trên mạng, làm việc ác,...

Dù thế nào, mấy người này cũng chạy không thoát.

Những người thuê bọn họ có thể sai khiến họ ức hiếp bắt nạt người khác ở khắp mọi nơi trên mạng, Cố Kiều Niệm không mong đợi bọn họ là người tốt lành gì.

Những đại fan này nhất định sẽ bị vứt bỏ.

Bước đến đường cùng, người bọn họ có thể tìm giúp cũng chỉ có cô.

*

Mọi thứ diễn ra tự nhiên, đúng như trong dự đoán của Cố Kiều Niệm.

Đến ngày thứ ba, đám người Tiểu Diệp Tử đã bị bên kia vứt bỏ. Nhóm trò chuyện giải tán.

Từ trước đến nay, bọn họ liên lạc với đối phương nhưng cũng chưa từng gặp mặt.

Số điện thoại biến thành không tồn tại, tất cả tài khoản xã hội đều bị xóa bỏ, giống như chưa bao giờ tồn tại vậy.

Mấy ngày nay ai ai cũng lẩn trốn. Thế nhưng, cảnh sát còn liên lạc với người nhà bọn họ.

Tiểu Diệp Tử hoàn toàn sợ hãi.

“Bây giờ nên làm gì đây? Tôi học đại học còn chưa tốt nghiệp, tôi không thể ngồi tù.”

“Nhà tôi không có tiền, mỗi tháng cha mẹ tôi chỉ kiếm được ít tiền như vậy, sức khoẻ cũng không tốt... Nếu như tôi ngồi tù, họ nhất định sẽ suy sụp!”

“Tôi cũng không thể ngồi tù, cha mẹ của bạn trai tôi đều là giáo sư đại học, nếu như họ biết tôi phạm tội thì nhất định sẽ không đồng ý để chúng tôi kết hôn!”

Cả đám người vô cùng hoảng sợ.

Lúc này, Tiểu Diệp Tử đột nhiên nói: “Chúng ta... chúng ta đi tìm Cố Kiều Niệm đi. Rõ ràng chuyện này là do Tiểu A kia sai chúng ta làm, bây giờ xảy ra chuyện thì anh ta xóa tài khoản chạy trốn, dựa vào cái gì chứ?”

“Đúng vậy, suy cho cùng chuyện này cũng là chúng ta nghe lời người khác làm việc mà thôi! Cố Kiều Niệm muốn gây khó dễ thì nên tìm Tiểu A kia!”

“Lần trước khi phòng làm việc liên hệ với tôi, tôi còn giữ lại số điện thoại. Nếu không... hay là gọi cho Cố Kiều Niệm nói rõ chuyện này với cô ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.