Cố Kiều Niệm gọi điện thoại với Cung Dịch xong.
Cô cấp tốc đi đến nhà đối diện.
Cung Dịch không có ở đây.
Mấy ngày nay cô cũng không tới đây.
Mở cửa ra, Cố Kiều Niệm cúi đầu, đổi giày: “Tôi đã đến, ở phòng làm việc đúng không?”
“Ừ.” Cung Dịch đáp một tiếng.
Cố Kiều Niệm lập tức đi tới phòng làm việc.
Khi cô kéo ngăn kéo ra tìm, một bóng người lặng yên xuất hiện ở sau lưng cô.
Một giây kế tiếp.
Người nọ đưa tay ra, bàn tay đi qua từ bên tai Cố Kiều Niệm, một tay che kín mắt Cố Kiều Niệm.
Đại khái là bởi vì người này hoàn toàn ở trong phạm vi quen biết an toàn của Cố Kiều Niệm.
Cô chỉ sửng sốt một lúc, sau đó im lặng cười.
“Cô gái, đừng động đậy.”
Lúc này, giọng nói trầm trầm chứa chất độc có thể chết người vang lên ở bên tai Cố Kiều Niệm.
“Chị bị bắt cóc.”
Quỷ ngây thơ!
Cố Kiều Niệm đang định nói gì.
Cái tay còn lại của quỷ ngây thơ nắm cằm cô, cưỡng ép cô ngửa đầu, sau đó giữ nguyên tư thế, ôm cô từ phía sau, hôn cô thật sâu.
Trên thực tế, chuyện bên Châu u vô cùng khó giải quyết.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Cung Dịch phải ở bên kia ít nhất hai tháng.
Không ai biết rốt cuộc anh làm thế nào mà giải quyết xong chuyện này trong một tuần lễ.
Hơn nữa.
Bởi vì người của công ty bên kia làm việc bất lợi, làm cho anh rời khỏi bảo bối của mình lâu đến một tuần như vậy.
Trước khi Cung Dịch bay trở về, anh trực tiếp sa thải toàn bộ tập thể công ty, rồi rất khéo léo, như thể có phép thuật mà tìm một tập thể quản lý khác, tiếp quản toàn diện thị trường châu u.
Nụ hôn này nhanh chóng rơi vào cảnh đẹp.
Cung Dịch thu tay về.
Anh ôm eo cô, ép cô vào trong ngực mình chặt hơn.
Hôn cũng hôn sâu hơn.
Sau một lúc lâu.
Nụ hôn kết thúc sau một thời gian dài xa cách.
Có điều, Cung Dịch vẫn che mắt Cố Kiều Niệm.
Đại khái là bởi vì lần đầu tiên che mắt.
Cung Dịch vui vẻ chơi trò này.
“Sợ à?” Cung Dịch hỏi ở bên tai Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm thở phào, nhưng vẫn phối hợp gật đầu: “Sợ.”
Chóp mũi Cung Dịch cà cổ Cố Kiều Niệm.
Bàn tay ôm eo của cô từ từ di chuyển lên, anh nhẹ nhàng ấn ngón tay cái lên môi cánh môi Cố Kiều Niệm mà xoa xoa.
“Chỉ cần tôi nói cái gì, chị thì làm cái đó, tôi sẽ không làm tổn thương chị.” Cung Dịch nói không làm tổn thương, nhưng vẫn nhẹ nhàng cắn tai Cố Kiều Niệm.
“Vậy cậu muốn tôi làm gì?” Cố Kiều Niệm phối hợp hỏi.
Cung Dịch dán bên tai cô: “Gọi anh.”
Cố Kiều Niệm: “...”
Hóa ra chờ cô ở chỗ này à?
“Không gọi!”
Cố Kiều Niệm lắc đầu.
“Mặc cậu làm gì, không gọi!”
Cung Dịch: “...”
“Tại sao?” Cung Dịch buông tay che mắt Cố Kiều Niệm, đổi sang hai tay ôm Cố Kiều Niệm từ phía sau, vừa rồi còn là tên bắt cóc, vào lúc này chỉ có oan ức.
“Bởi vì cậu là em trai.”
Cố Kiều Niệm nói.
Không biết là Cung Dịch tức giận hay là thế nào.
Anh quay Cố Kiều Niệm lại, cúi đầu cắn môi cô.
“Đau!”
Thật ra thì Cố Kiều Niệm không đau.
Cô cố ý hù dọa Cung Dịch.
Cung Dịch bị hù dọa.
Anh cau mày, xoa xoa chỗ Cố Kiều Niệm bị cắn, rồi cúi đầu êm ái hôn hai cái.
Trên thực tế.
Cố Kiều Niệm và Cung Dịch chỉ không gặp một tuần mà thôi.
Huống chi hai người còn gọi video mỗi ngày.
Có điều vào giờ phút này.
Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch, trong lòng cô vui vẻ đến nổ tung.
“Trở về mà không nói trước một tiếng.”
Cố Kiều Niệm bưng mặt của anh, chủ động hôn.
“Ngạc nhiên mừng rỡ.”
Cung Dịch trả lời.
“Rất mệt mỏi à?” Cố Kiều Niệm rất đau lòng.
“Khá ổn, ngủ ở trên máy bay.” Cung Dịch nói.
“Ăn gì chưa?” Cố Kiều Niệm hỏi tiếp.
“Ăn rồi.” Cung Dịch gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Cố Kiều Niệm cười, gật đầu.
“Cho nên…”
Cánh tay Cung Dịch ôm chặt Cố Kiều Niệm: “Vừa rồi chị nói cái gì ấy nhỉ?”
Cố Kiều Niệm hơi phản ứng.
Cung Dịch xít lại gần trước mặt cô, tròng mắt nhìn môi của cô.
“Mặc tôi làm gì, đúng không?”
Cố Kiều Niệm hơi nghiêng đầu: “Anh bắt cóc, tôi khuyên cậu chớ làm loạn, biết bảo bối tôi là ai không?”
“Bảo bối chị là ai?” Cung Dịch hỏi.
“Đại ma vương.” Cố Kiều Niệm trả lời: “Nếu cậu dám tổn thương tôi, anh ấy sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Sợ quá.”
Cung Dịch sợ hãi nói.
Nhưng tay không giống như là sợ.
Anh đã công thành chiếm đất trước một bước.
“Sợ à?” Cố Kiều Niệm nháy mắt: “Vậy bỏ qua cho tôi.”
“Không đúng.”
Cung Dịch lật Cố Kiều Niệm lại, áp đảo ở trên bàn sách, ngón tay thon dài dán trên sống lưng Cố Kiều Niệm, từ từ đi lên.
Anh đầu độc nói.
“Tôi không làm tổn thương chị là được.”
“Tôi, thương chị.”
Bên ngoài.
Thời kỳ hỗn độn lặng lẽ hạ xuống.
Ánh nắng chiều từ từ bị bóng tối chiếm đoạt.
Trong phòng làm việc.
Anh bắt cóc và cô gái đáng yêu bị bắt cóc.
Bỏ qua cảnh tuyệt đẹp đường chân trời.
Trong lòng, trong mắt, chỗ chạm đến.
Đều là của nhau.
Phải nói Cung Dịch có gì tiếc nuối.
Thì đó chính là phòng làm việc không khỏi quá nhỏ.
Không dễ làm việc.
Ừ…
Lần này cứ như vậy trước đi.
Phòng làm việc trong nhà vô cùng, vô cùng, vô cùng rộng rãi.
Qua mấy ngày nữa, anh bắt cóc lại trói cô gái đáng yêu tiếp tục yêu thương là được.
Cung Dịch rất đói bụng.
Chạng vạng.
Đến đêm khuya.
Cung Dịch mới thấy Cố Kiều Niệm quả thực quá mệt mỏi.
Anh miễn cưỡng yên tĩnh.
“Chị, vui vẻ không?”
Cung Dịch ôm lấy Cố Kiều Niệm từ sau lưng.
Lúc nói chuyện, anh hôn sau lưng cô.
“Ừ.” Cố Kiều Niệm gật đầu.
“Vậy đừng nói chuyện đêm nay cho bảo bối của chị, lần tới, tôi còn cho chị vui vẻ.”
Cố Kiều Niệm xoay người.
“Chơi ghiền đúng không?”
“Trước khi chị gọi anh, anh bắt cóc sẽ không đúng giờ lên mạng.” Cung Dịch nhìn cô, nói.
“Được!” Cố Kiều Niệm nâng cằm Cung Dịch: “Cậu muốn làm trà xanh, tôi không có ý kiến.”
“Tôi cũng không có ý kiến.”
Cung Dịch nói xong, lại nghĩ tới điều gì.
“Nhưng, cái gì chị thích nhất vẫn phải là trái tim nhỏ của chị.”
“Vậy phải xem biểu hiện của anh ấy…” Cố Kiều Niệm hơi nhíu mày: “Bây giờ tôi cảm thấy, anh bắt cóc đặc biệt oai và đáng yêu, có thích hay không.”
Cung Dịch nhìn cô.
Chậm rãi gật đầu.
Sau đó anh ôm Cố Kiều Niệm thật chặt vào trong ngực.
“Anh bắt cóc đi, bây giờ… bảo bối của chị tới biểu hiện tốt một chút!”
“Cung Dịch!”
Cố Kiều Niệm bị dọa giật mình.
“Tôi sai rồi, tha tôi đi!”
“Không tha cho!” Cung Dịch xoay mình lên, một tay nắm tay Cố Kiều Niệm, đẩy tới đỉnh đầu cô.
Anh ra vẻ phải lập tức biểu hiện tốt một chút.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu!”
Cố Kiều Niệm vội vàng nói.
“Biểu hiện trước.”
“Là chuyện cô Tư Bắc!”
Cung Dịch dừng lại.
“Dì Nguyên?”
“Ừ.” Cố Kiều Niệm gật đầu: “Cậu ôm tôi đi ra ngoài, tôi có đồ cho cậu xem.”
Một lát sau.
Cố Kiều Niệm đưa thuốc được gói bằng túi giấy gói kẹo cho Cung Dịch.