“Thiếu gia Tư Bắc, không phải bọn tôi đâm vào xe của cậu, là người của cậu tự đâm vào rồi ăn vạ bọn tôi!”
Hai vệ sĩ của Kim Thịnh không đồng ý sửa đúng lại.
“Vô sỉ!”
Tư Bắc chưa kịp nói gì thì Kim Thịnh quăng một cái bạt tai qua.
“Thiếu gia Tư Bắc là ai chứ, người ta cần ăn vạ hai thằng vô dụng chúng mày sao?” Kim Thịnh nói xong lại đạp mạnh vào người vệ sĩ nọ.
Đạp người xong, Kim Thịnh hạ giọng nói với Tư Bắc: “Thiếu gia Tư Bắc, đều là hiểu lầm thôi, hai thằng em này của tôi không hiểu chuyện, cậu xem thế này có được không? Cậu nói mẫu xe cho tôi, tôi sẽ đền lại cho cậu một chiếc mới!”
“Hai anh giải quyết đi.”
Tư Bắc nhìn vệ sĩ của Cung Dịch, không để ý đến Kim Thịnh và rời đi luôn.
Kim Thịnh: “...”
Cố Thiến Thiến đứng cạnh sững sờ nhìn Tư Bắc.
Cô ta chưa bao giờ thấy một người đàn ông xuất chúng như thế, hơn nữa người đàn ông có thể khiến Kim Thịnh sợ hãi chắc chắn là một nhân vật rất ghê gớm.
“Đây là mẫu xe và số điện thoại của tôi, sau khi mua xong gọi cho tôi là được, tôi sẽ bảo người tới lái về.” Vệ sĩ của Cung Dịch viết mẫu xe lên danh thiếp và đưa qua.
Kim Thịnh nhận lấy nó.
Mẫu xe này đương nhiên là mẫu đắt nhất trong các kiểu xe Bentley.
“Hai người anh em, sau này lái xe ra ngoài cẩn thận chút, đừng gây rắc rối cho ông chủ các anh, hiểu chứ?”
Hai gã đàn ông mặt mũi bầm dập: “...”
Nếu không phải sợ bị Kim Thành băm thành nhân bánh tại chỗ, bọn họ nhất định sẽ chỉ thẳng vào mặt hai kẻ này mắng to vô liêm sỉ!1
Ăn vạ mà còn kiêu căng như thế!
Muốn tức chết ai hả?
“Ông Kim, thiếu gia Tư Bắc đó là ai thế?” Cố Thiến Thiến hỏi.
Kim Thịnh vừa bị Tư Bắc coi thường, thậm chí còn bị bắt chẹt một chiếc Bentley, vốn đã ôm một bụng lửa giận, nghe thấy lời Cố Thiến Thiến nói, ông ta lập tức giơ tay cho cô ta một cái tát: “Cô còn dám hỏi tôi?”
Cố Thiến Thiến bị tát đến ngây ra.
Tại sao lại đánh cô ta!
Cô ta đã nói gì? Đã làm sai gì?
“Tư Bắc chính là tư bản chẳng có gì to tát chống lưng cho Cố Kiều Niệm theo lời cô đấy!”
Cố Thiến Thiến choáng váng.
Sao có thể như thế được?
Thứ hàng như Cố Kiều Niệm, tìm được một con lợn béo chết dẫm như Kim Thịnh còn có lý chứ sao có thể tìm được kim chủ như thế?
“Nếu không phải tại cô suốt ngày bảo tôi không được tha cho Cố Kiều Niệm thì sao tôi có thể chọc phải Tư Bắc chứ? Cô biết một chiếc Bentley bao nhiêu tiền không? Còn đắt hơn cả cái mạng chó của cô đấy!”
Cố Thiến Thiến tự nhận là luôn được mọi người nâng niu cảm thấy như bị dao đâm vào tim.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao Cố Kiều Niệm lại trốn thoát?”
Cố Đức Hạo vội vã chạy từ bên ngoài vào.
Ông ta đã gọi người tới để đuổi đám phóng viên đi.
Nhưng người còn chưa tới đã thấy Cố Kiều Niệm đi ra rồi.
Cố Đức Hạo vốn tưởng tổng giám đốc Kim khao khát Cố Kiều Niệm đã lâu, muốn chơi cho thoả thích, ít nhất cũng phải đến mai mới đi.
Ông ta thấy Cố Kiều Niệm đi ra thì cảm thấy rất khó hiểu, bèn chạy lại đây.
Khi tìm được tổng giám đốc Kim và Cố Thiến Thiến, ông ta đúng lúc nhìn thấy tổng giám đốc Kim cho Cố Thiến Thiến một cái tát.
“Ông tới đúng lúc lắm, mai nhớ mang tiền đến trả lại cho bố đây!” Kim Thịnh nổi cơn thịnh nộ chỉ thẳng mặt Cố Đức Hạo nói, “Thiếu một xu thì dùng con gái ông thế chấp, khi nào ông trả đủ thì có thể chuộc cô ta về!”
“Cha...”
Cố Thiến Thiến lập tức muốn chạy đến chỗ Cố Đức Hạo.
“Chạy đi đâu? Cô bảo cô ngưỡng mộ tôi lắm cơ mà? Bây giờ bố đây cho cô cơ hội bò lên giường mình, sao? Cô không vui à?”
Kim Thịnh túm tóc Cố Thiến Thiến, kéo cô ta lại, ông ta vốn dĩ cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì.
Khi ông ta trở nên tàn nhẫn thì vô cùng đáng sợ.
Cố Thiến Thiến không dám thở mạnh: “Ông Kim, ông đừng tin lời của Cố Kiều Niệm...”
“Tôi nói tôi tin cô ta khi nào?” Kim Thịnh cười nhạo bên tai Cố Thiến Thiến, vẻ mặt đầy ác ý, “Cô nghĩ tôi không nhìn ra trò mèo này của cô ta à?”
“Vậy tại sao ông?” Cố Thiến Thiến sững sờ.
Cô ta còn tưởng Kim Thịnh đã bị Cố Kiều Niệm cho ăn bùa mê thuốc lú...
“Tôi không ngu như các người, tôi sẽ không gây sự với một kẻ điên vừa thông minh lại còn có danh tiếng.”
“Ông Kim, vấn đề tiền bạc, chúng ta có thể từ từ thảo luận... Con gái tôi vẫn còn nhỏ, con bé...”
“Muốn con gái?” Kim Thịnh nhìn Cố Đức Hạo, cười khinh khỉnh hỏi.
Cố Đức Hạo gật đầu một cách gian nan: “Ông thích người đẹp, tôi vẫn có thể tìm giúp ông! Tôi quen rất nhiều ngôi sao trong giới giải trí! Đẹp hơn Cố Kiều Niệm cũng có!”
“Tôi cần ông tìm chắc?” Vẻ mặt Kim Thịnh đầy khinh thường, “Cha con các người chơi tôi một vố, nghĩ cứ thế là xong à? Muốn con gái cũng không phải không thể, bây giờ để lại một cánh tay của ông, trước buổi chiều ngày mai, cầm ba trăm triệu trả lại đây, món nợ của chúng ta xem như chấm dứt, thấy sao?”
Mặt Cố Đức Hạo trắng bệch vì sợ hãi, ông ta lập tức ôm chặt cánh tay mình.
Cố Thiến Thiến nhìn ông, vẻ mặt cũng dần chuyển sang tuyệt vọng: “Cố Đức Hạo! Con là con gái ruột của cha đấy, lẽ nào con còn không quan trọng bằng một cánh tay sao?”
Cố Đức Hạo mồ hôi nhễ nhại: “Thiến Thiến, tổng giám đốc Kim sẽ đối xử tốt với con, cha sẽ đi gom tiền ngay lập tức, con đợi cha, cha nhất định sẽ chuộc con về sớm thôi!”
“Chó má!” Cố Thiến Thiến sụp đổ, “Cố Đức Hạo! Ông không phải người!”
“Con hiểu chuyện hơn được không? Cha là trụ cột gia đình, nếu cha bị tàn tật, sau này mẹ con hai người sẽ sống thế nào?” Cố Đức Hạo gào lên.
Cố Thiến Thiến hét lên, lao về phía Cố Đức Hạo, dáng vẻ như muốn liều mạng cùng ông ta.
Kim Thịnh đã xem chán cảnh tượng như này rồi.
Ông ta thẳng tay đánh ngất Cố Thiến Thiến, ném cho vệ sĩ bên cạnh: “Mang nó tới biệt thự Tịch Quán rồi nhốt lại.”
Vệ sĩ lập tức vác Cố Thiến Thiến đã bất tỉnh lên và rời đi.
Cố Đức Hạo mặt tái mét đứng tại chỗ.
Kim Thịnh liếc nhìn ông ta một cái: “Cố Đức Hạo, ông tuyệt đối không nên đắc tội với Cố Kiều Niệm, đã nhiều năm rồi tôi chưa gặp người phụ nữ nào điên như thế.”
Sau khi nói xong, Kim Thịnh không quan tâm đến Cố Đức Hạo nữa, ông ta vác cái bụng phệ sải bước bỏ đi!
Cố Đức Hạo sững sờ hồi lâu mới định thần lại.
Ông ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho Cố Kiều Niệm.
Lần này Cố Kiều Niệm đã nhận điện thoại của ông ta.
“Cố Kiều Niệm, sao mày có thể độc ác như thế hả!” Cố Đức Hạo tinh thần suy sụp, vừa hỏi vừa giậm chân, “Sao mày có thể đối xử với Thiến Thiến như thế, con bé là em gái mày đấy!”
Trong điện thoại truyền ra một tiếng cười khẽ, Cố Đức Hạo đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát.
“Cố Đức Hạo, ông quên rồi à, là ai bắt đầu trước?”
“Đồ lòng lang dạ sói, tao là người đã nuôi mày khôn lớn, là người đã nâng mày lên đến vị trí ngày hôm nay!” Cố Đức Hạo không trả lời được câu hỏi của Cố Kiều Niệm, chỉ có thể chuyển chủ đề tiếp tục lên án Cố Kiều Niệm, “Ba trăm triệu của tổng giám đốc Kim, bọn tao đòi cũng là vì mày, mày ngủ với ông ta chút không được sao? Thiến Thiến được lợi gì từ đó? Mày dựa vào đâu mà lại bắt con bé phải nhảy vào hố lửa thay mày?”
“Hố lửa? Thì ra ông cũng biết Kim Thịnh là hố lửa à?”
Tiếng cười của Cố Kiều Niệm vang lên trong điện thoại.
Tiếng cười vốn rất rung động lòng người.
Nhưng đối với Cố Đức Hạo, âm thanh đó lại như bùa đòi mạng của ma quỷ.
“Rốt cuộc mày muốn gây khó dễ cho bọn tao đến khi nào!” Cố Đức Hạo khàn giọng hỏi.
“Nói cho tôi biết, cha mẹ tôi ở đâu.” Giọng điệu của Cố Kiều Niệm lập tức lạnh xuống, “Nếu không… tôi với các người sẽ không chết không ngừng.”
“Tao không biết bọn họ ở đâu, tao nhặt được mày ở ven đường!” Cố Đức Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ông bớt nói nhảm đi, nếu không tìm được cha mẹ tôi, tôi sẽ coi những gì Cố Thiến Thiến nói là sự thật, các người đã hại chết họ, các người cứ chờ chết đi.” Cố Kiều Niệm nói xong, không cho Cố Đức Hạo cơ hội ngụy biện, lập tức cúp máy.