Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 404: Chương 404: Không show không được




Đối với phần lớn thứ trên thế gian này, Cung Dịch cũng không có dục vọng gì.

Thế nhưng gần đây anh phát hiện, nếu như thứ này có liên quan tới Cố Kiều Niệm, thế thì lại không giống như thế.

Cũng giống như quả mâm xôi này vậy.

Nếu bảo anh ăn luôn quả đấy thế thì cho dù một miếng anh cũng không muốn ăn, thế nhưng nếu nó ở trong miệng Cố Kiều Niệm, nếm thử hương vị, anh lại cảm thấy rất ngon.

Ánh mắt Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, trên mặt đều là nụ cười, sau đó anh lại hôn cô một cái: “Được, ăn chị ấy.”

Cố Kiều Niệm, lập tức cười lên.

Sau đó cô lại cắn một miếng mâm xôi, hai chân để lên hai chân Cung Dịch, cơ thể thẳng tắp, sau đó cô nắm lấy cằm của Cung Dịch, hôn anh, chuyền miếng mâm xôi cô vừa cắn vào miệng Cung Dịch.

Nước mâm xôi ngọt ngào.

Dòng nước chảy giữa răng môi hai người.

Cung Dịch quyết định nắm lấy eo cô, nụ hôn này càng sâu hơn, dưới sự ngọt ngào, hôn sâu.

Một tay Cố Kiều Niệm đặt lên gò má anh, hôn anh với một nụ cười trông vô cùng đẹp mắt.

Cô cố ý giả vờ như muốn kết thúc nụ hôn này.

Cung Dịch lập tức mạnh mẽ kéo cô quay về.

Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế.

Cố Kiều Niệm làm không biết mệt, Cung Dịch cũng không thấy phiền chán, chì là đến sau đó, anh lại giống như đang trừng phạt vậy, cắn đầu lưỡi Cố Kiều Niệm một cái.

Rất nhẹ, rất nhẹ.

Cố Kiều Niệm khẽ hừ một tiếng, Cung Dịch lại vội vàng dịu dàng hơn.

Thành thật mà nói.

Cố Kiều Niệm cũng cảm thấy, mình đã đắm chìm vào Cung Dịch quá sâu, quá sâu.

Chỉ một động tác nhỏ của anh mà thôi.

Cố Kiều Niệm cũng không thể kiềm chế nổi động lòng vì anh, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Nụ hôn kết thúc.

Cố Kiều Niệm vẫn duy trì tư thế kia, Cung Dịch tựa lưng vào ghế sô pha, ngửa đầu nhìn cô.

Anh thở dốc, chiếc cổ thon dài, dục vọng cuồn cuộn trong ánh mắt, cứ như thế cười chúm chím nhìn Cố Kiều Niệm, đôi môi hé mở, có hơi sưng đỏ, trông cực kỳ giống với quả anh đào chín mọng, khiến người khác không nhịn được, muốn cắn một cái, nếm thử một chút xem có ngọt như vẻ bề ngoài hay không.

Cố Kiều Niệm cười vô cùng quyến rũ, hôn lên chóp mũi của anh.

Cung Dịch nhắm một mắt, sau đó lại mở ra.

Anh giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng xao xao môi của Cố Kiều Niệm, Cố Kiều Niệm há miệng, cắn nhẹ lên đầu ngón tay anh.

Cung Dịch lập tức bật cười, sau đó lại thở dài, ngoài ra bàn tay đang đặt bên hông cô nắm lấy eo cô, ấn cô xuống.

Hoàn toàn kéo gần khoảng cách giữa hai người, siết chặc.

“Chị đúng là hồ ly tinh đấy.”

Cục xương ở cổ họng của Cố Kiều Niệm chậm rãi chuyển động.

“Sao thế? Không thích à?” Cố Kiều Niệm nằm trước ngực Cung Dịch, đôi mắt to nhìn Cung Dịch né tránh.

Rõ ràng đang tán tỉnh.

Thế nhưng trong ánh mắt cô lại chẳng mang theo chút sắc dục nào, vô cùng thuần khiết.

“Thích.”

Cung Dịch tiến tới bên tai Cố Kiều Niệm, nhẹ nhàng nói một câu: “Chỉ là không biết, con hồ ly tinh là chị đây định bao giờ sẽ ăn tôi nhỉ?”

“Cậu muốn lúc nào đây?” Cố Kiều Niệm hỏi.

Ánh mắt Cung Dịch lại rơi trên cổ Cố Kiều Niệm.

Nước trong quả mâm xôi vô cùng dồi dào, cô và anh lại làm càn một trận, cũng không biết từ bao giờ dòng nước kia đã tràn xuống cổ Cố Kiều Niệm.

Tay Cung Dịch chống lên cằm Cố Kiều Niệm.

“Ngay bây giờ.”

Lời vừa dứt.

Anh đã hôn lên nước mâm xôi trên cổ cô.

“Chờ lát nữa đi, tôi vẫn còn hai quả mâm xôi đấy.” Vào giây phút cuối cùng, Cố Kiều Niệm lại kiếm lại được một chút lý trí: “Để tới ngày mai sẽ hỏng đấy!”

“Không ai nói, không thể ăn tôi và mâm xôi cùng một lúc.”

Cung Dịch ngước mắt lên nhìn Cố Kiều Niệm, nói có sách mách có chứng.

“Muốn ăn thế nào thì tuỳ chị.”

Cung Dịch cũng không mang nhiều mâm xôi lên, quả này lạnh, ăn nhiều cũng không tốt.

Ăn một miếng rồi chơi một miếng, vừa khéo.

Qua nửa đêm.

Trong phòng tắm.

“Làm thế nào mà nước mâm xôi còn dính hơn cả kem thế này?” Cung Dịch lầm bầm.

“Bởi vì nó ngọt.” Tiếng nói của Cố Kiều Niệm mềm nhũn.

“Lần sau đổi thứ khác.”

Cố Kiều Niệm: “…”

“Dường như sắp đến mùa anh đào rồi.”

Cố Kiều Niệm: “Không phải cậu còn trồng cả anh đào đấy chứ?”

“Hẳn là có đấy, lát nữa tôi sẽ hỏi một chút, không có cũng chẳng sao cả, có thể mua được.” Trong giọng nói của Cung Dịch lộ vẻ vui mừng.

Hiển nhiên ban nãy anh đã vui vẻ khi chị gái hồ ly tinh này ăn.

Tắm rửa.

Sấy khô tóc xong thì đã trễ lắm rồi.

Trong chăm ấm áp dễ chịu, Cung Dịch ôm Cố Kiều Niệm.

Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Cung Dịch hôn Cố Kiều Niệm một cái: “Hôm nay là lễ khai máy lẽ ra tôi không nên dày vò chị như thế, chị cũng phải thông cảm cho tôi, ai bảo chị khiêu khích tôi.”

Cố Kiều Niệm mơ mơ màng màng gật đầu một cái: “Biết rồi.”

“Ngủ ngon.”

Cung Dịch thấy dáng vẻ chỉ cần một giây là có thể ngủ mất của Cố Kiều Niệm, trong lòng vô cùng thích thú.

Trước khi tắt đèn.

Cung Dịch nhìn về phía chiếc sô pha bên kia.

Chiếc ghế sô pha đó vô cùng hữu ích.

Sau khi đèn tắt, bên trong phòng rơi vào yên tĩnh.

Mãi một lúc lâu nước mâm xôi vẫn chưa hề tan.

*

Dụng cụ trong đoàn kịch đúng chỗ.

Cả đêm hoàn tất kiểm tra, lại bắt đầu công việc lần nữa.

Ngày hôm sau Cố Kiều Niệm thức dậy vô cùng sớm, vẫn nằm tại chỗ cũ trước khi Cung Dịch ra ngoài.

Đến chỗ trang điểm.

Các diễn viên rối rít nhìn cô bằng những ánh mắt khác nhau, nói chung cũng bởi vì chuyện cha mẹ Cố Kiều Niệm bị giết trước đây.

Cố Kiều Niệm vẫn chào hỏi, sau đó một mình đi đến phòng trang điểm của mình.

Mấy ngày trước Cố Kiều Niệm bị bệnh.

Tiểu Cổ nhân cơ hội quay về tập đoàn Hải Thị một chuyến, mua lại toàn bộ đồ dùng trang điểm ở đoàn làm phim cho Cố Kiều Niệm.

Chuyện của Trần Ninh Ninh, mỗi khi Tiểu Cố nhớ tới đều cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu như hôm đó anh ấy không quay về trước thời hạn, thợ trang điểm trong đoàn làm phim sẽ bôi nhựa cao su lên mặt Cố Kiều Niệm.

Thế thì sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.

Cho nên bây giờ có nói gì Tiểu Cố cũng không để Cố Kiều Niệm dùng đồ của đoàn làm phim.

“Hôm nay chủ yếu để bù những cảnh hành động cho một vài cảnh.” Chu Chu nhìn thông báo vừa được gửi xuống.

Mặc dù “Mưu Phượng Hoàng” đã cho diễn viên xem qua kịch bản gốc.

Lúc quay thật, nhưng mỗi ngày, hoặc trước thời gian quay một ngày sẽ gửi thông báo kịch bản quay.

“Phân đoạn nặng nhất chính là đoạn cô Vũ Tuyết truyền kiếm pháp cho chị đấy.” Chu Chu nhìn về phía Cố Kiều Niệm: “Đừng khẩn trương ha ha, đều là kịch bản đạo diễn võ thuật đã lập sẵn, cứ đánh theo là được rồi.”

“Ừ.” Cố Kiều Niêm đáp một tiếng.

“Cô Vũ Tuyết chính là nữ thần của cả nhà chúng ta.” Tiểu Cố vui vẻ lên tiếng: “Cô nói xem tôi có vận may gì chứ, lần đầu tiên đến đoàn làm phim với Kiều Kiều đã gặp được nữ thần của tôi rồi!”

“Lát nữa anh đến hỏi nhân viên làm việc của bà ấy, xem xem có thể chụp chung hay không rồi chụp chung một tấm ngay đi.” Cố Kiều Niệm nói.

“Được đấy! Nếu có thể chụp chung với cô Vũ Tuyết, xem như tôi đã trở thành ánh sáng của nhà họ Cố rồi!”

Tiểu Cố cười xán lạn như một bông hoa.

Sau khi trang điểm xong, thay trang phục xong.

Cố Kiều Niệm vừa bước lên đã đụng phải Cung Dịch.

“Chào buổi sáng cô Cố.” Cung Dịch khôn khéo hỏi thăm sức khoẻ.

“Chào buổi sáng Cung Dịch.” Cố Kiều Niệm cũng vô cùng sảng khoái chào hỏi.

“Tôi mua mâm xôi cho các đồng nghiệp ở đoàn làm phim, nếu cô Cố muốn ăn thì cứ lên lấy.” Cung Dịch nói.

Cố Kiều Niệm: “…”

Còn có cả chuyện này đấy, sao cô lại không biết?

Đương nhiên.

Với sự hiểu biết của Cố Kiều Niệm đối với Cung Dịch.

Anh sẽ không vô duyên vô cớ mời các đồng nghiệp ở đoàn làm phim ăn mâm xôi.

Anh…

Cung Dịch đi vào phòng trang điểm của mình.

Bước chân vô cùng nhanh đã bán đứng tâm trạng vui vẻ, kích động của anh hiện giờ.

Anh…

Đang lấy le.

Đang show.

Cho dù người khác không biết anh muốn show cái gì, anh vẫn phải show ra mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.