Cố Thiến Thiến dường như đã bốc hơi.
Người của Kim Thịnh gần như lật tung khu vực xung quanh Studio chụp hình, thậm chí còn kiểm tra camera giám sát.
Nhưng cũng không thấy bóng dáng của Cố Thiến Thiến.
Hàng hóa lần lượt bị chặn lại.
Hội sở đóng cửa.
Các đối tác cũng lần lượt rơi vào các cuộc khủng hoảng.
Kim Thịnh vô cùng lo lắng.
Lờ đi sự ngăn cản của đàn em, liền gọi điện cho Cố Kiều Niệm.
Cuộc gọi vừa được kết nối.
Kim Thịnh đã bắt đầu hét lên: “Cố Kiều Niệm rốt cuộc cô có ý gì? Một mặt thì tỏ ý tốt với tôi, một mặt lại để Tư Bắc nhúng mũi vào công việc kinh doanh của tôi, bây giờ còn giấu cả người phụ nữ mà tôi mua về! Lần trước tôi quá dễ dãi khiến cô nghĩ rằng lão Kim này dễ bị bắt nạt phải không? “
Cố Kiều Niệm mở loa ngoài.
Tiếng hét của Kim Thịnh dọa Chu Chu sợ run người.
“Cố Thiến Thiến trốn rồi à?” Chu Chu thì thào hỏi Cố Kiều Niệm.
Chiều nay vừa mới gặp.
Thế mà đã chạy rồi à?
“Ông Kim, tôi không quen biết Tư Bắc, Cố Thiến Thiến cũng không phải do tôi giấu đi, ông tìm nhầm người rồi.” Cố Kiều Niệm trả lời.
Kim Thịnh cười khẩy: “Cô đừng có lằng nhằng với tôi, bây giờ tôi muốn cô bảo Tư Bắc dừng tay lại ngay lập tức, đưa Cố Thiến Thiến quay lại, nếu không... đừng trách tôi không khách sáo!”
Không khách sáo?
Cố Kiều Niệm cười khẩy trong bụng.
Làm như cô không biết vậy?
Bây giờ Kim Thịnh đã thế suy sức yếu.
Làm sao ông ta có thể làm gì được cô?
Nhưng...
Kim Thịnh là người có kinh nghiệm trong giới, loại người này cực kỳ hung ác, thật sự muốn ghì người nào, chỉ cần một hơi là cũng có thể ghì chết người đó.
“Ông Kim, nếu như Tư Bắc thực sự là kim chủ của tôi, lần trước tại hội sở, tôi còn có thể bóp cổ ông uy hiếp sao?” Cố Kiều Niệm bình tĩnh phân trần: “Anh ấy thực sự là kim chủ của tôi thì bây giờ tôi càng không phải chịu sự đe dọa của ông.”
Kim Thịnh ở bên kia im lặng một hồi.
“Buổi chiều Thiến Thiến đúng là đã đến gặp tôi và kể chuyện lúc trước Tư Bắc cứu quản lý của tôi, bây giờ đầu óc tôi cũng mơ hồ, đang tìm người để kiểm tra camera giám sát lúc đó.” Cố Kiều Niệm nói một cách chân thành: “Còn về Thiến Thiến đã đi đâu, tôi thực sự không biết.”
“Cô không biết, một người sống sờ sờ lớn như thế có thể bốc hơi được à?” Kim Thịnh hét lên: “Tôi không quan tâm, người mất tích ở chỗ cô, tôi cho cô hạn trong vòng ba ngày giao người ra!”
Nói xong, Kim Thịnh liền tắt điện thoại.
Cố Kiều Niệm co người trên ghế sofa, vẻ mặt bình thản lại lật một trang kịch bản.
“Kiều Kiều, giờ phải làm sao đây?” Chu Chu vẫn rất sợ Kim Thịnh, lúc này bị dọa cho sợ tái mét mặt.
Mí mắt Cố Kiều Niệm cụp xuống đã che đi sự ánh mắt lạnh lẽo.
Cô sợ nhất là rắc rối.
Kim Thành đã muốn tìm rắc rối.
Thì màn đại kịch này, cô cũng chỉ có thể nhường ông ta hạ màn trước.
“Lo cái gì? Camera giám sát đã gửi đến chưa?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Chu Chu kiểm tra xem hòm thư.
“Tới rồi!”
Cố Kiều Niệm đặt kịch bản xuống, tiến đến phía trước máy tính của Chu Chu.
Camera giám sát bắt đầu từ chỗ đỗ xe của Chu Chu lần theo ven đường.
Sau khi Chu Chu vội vàng bước vào tòa nhà văn phòng, một chiếc xe thương vụ màu đen từ từ tiếp cận, dừng lại cách sau xe của Chu Chu khoảng hai chiếc xe.
Trong xe, hai người đàn ông không đứng đắn bước xuống.
Họ đi quanh xe của Chu Chu, sau đó liền bắt đầu nhìn chằm chằm vào tòa nhà mà Chu Chu bước vào.
Nhìn cảnh quay của camera giám sát, Chu Chu sợ tái mét mặt.
Trời ơi...
Hóa ra bản thân suýt nữa bị bắt cóc!
“Bentley.”
Cố Kiều Niệm chỉ vào một góc của camera giám sát, quả nhiên nhìn thấy một phần đầu xe.
Chu Chu lo đến mức không nói được gì.
Tua nhanh một đoạn.
Chu Chu trong camera giám sát, đang ôm một đống tài liệu, bước nhanh về phía xe của mình dưới cái nắng gay gắt.
Cùng lúc đó, hai người đàn ông đang loanh quanh bên ngoài cũng mau chóng nhìn chằm chằm Chu Chu.
Nhưng vào lúc này.
Chỉ xuất hiện một phần đầu xe Bentley, đã lái về phía bên này.
Theo sau Cố Kiều Niệm và Chu Chu, và hai tên đàn em của Kim Thịnh trước mặt, dàn dựng cảnh đâm phải người khác rồi ăn vạ.
Chu Chu nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ bước xuống xe Bentley, phải nói rằng đụng vào đàn em của Kim Thịnh thì sẽ bị đánh tơi tả, có vẻ vô cùng phức tạp.
“Như này... dường như đúng là đâm phải Bentley ăn vạ.”
Cố Kiều Niệm đang cắn móng tay.
“Kiểu tình huống này, đừng nói là Kim Thịnh, chị cũng phải nghi ngờ liệu chị với Tư Bắc có phải đã quen nhau từ lâu rồi.” Cố Kiều Niệm nói.
“Chị nghĩ rằng em không muốn ư?” Chu Chu nói: “Nhưng có sao thì nói thế, nhìn thấy hai tên khốn muốn bắt cóc em bị đánh, em thấy hả dạ lắm!”
Cố Kiều Niệm liếc nhìn cô: “Nếu chị nói cho em biết, sau này Kim Thịnh còn đền một chiếc Bentley mới cho Tư Bắc, có phải em càng thấy hả dạ hơn không?”
Chu Chu vẻ mặt kinh ngạc.
“Tư Bắc giàu như vậy, chắc sẽ không tới mức đấy đâu?”
Cố Kiều Niệm bị Chu Chu chọc cười.
Nhưng sau đó cô lại trầm ngâm suy nghĩ, tại sao Tư Bắc phải cứu Chu Chu?
“Ngày mai em gọi điện cho Tư Bắc, cứ lấy lý do là mời anh ấy ký kết với công ty chúng ta, xem có thể hẹn anh ấy ra ngoài không.”
Thay vì mình ở đây suy nghĩ nát óc.
Tốt hơn là trực tiếp tìm người có liên quan.
“Vâng!” Chu Chu gật đầu lia lịa.
Mang theo nghi ngờ này.
Hai ngày nữa lại trôi qua.
Trong hai ngày qua, lại một nhân vật quyền lực nữa ngã xuống.
Một số cư dân mạng giấu tên đã tiết lộ báo cáo thuế vụ của Công ty Kim Thịnh trên mạng.
Phát hiện ra Kim Thịnh trốn thuế nghiêm trọng.
Hơn nữa trong quá trình vận hành công ty đã để xảy ra nhiều hành vi phạm pháp.
Chiều hôm đó.
Nhân vật quyền lực này đã bị viện kiểm sát đưa đi.
Hầu hết những đàn em đã làm những việc đáng xấu hổ cùng với ông ta, chỉ sợ mình bị liên lụy nên phần lớn cũng đã thu gom của cải bỏ chạy.
Số ít còn lại có thu dọn mớ hỗn độn Kim Thịnh để lại cũng không kịp.
Cái gì mà Cố Thiến Thiến Cố Kiều Niệm, tự nhiên sẽ chẳng ai quan tâm tới nữa.
“Kiều Kiều, đây là tính cách gì của chị thế? Ai chọc vào chị thì người ấy xong đời?”
Chu Chu nhìn vào bản báo cáo và hết lời khen ngợi.
“Đã liên hệ với Tư Bắc chưa?” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Hôm nay mới liên hệ được, thư ký của anh ấy nghe máy, nói rằng đã đi họp ở Châu Âu, phải tới tháng sau mới về.” Chu Chu nói lí nhí.
Cố Kiều Niệm hơi chau mày.
“Hay là, một lúc nữa chị thử hỏi Cung Dịch xem?”
Hôm nay Cố Kiều Niệm tiến hành chụp tạp chí và quảng cáo mới.
Chụp từ sáng đến tối.
Vừa rồi trong nhóm thần tượng quốc dân, thấy đạo diễn nói rằng phần lớn các thực tập sinh vẫn đang luyện tập.
Cố Kiều Niệm thấy tiện đường liền định qua xem sao.
“Không được.” Cố Kiều Niệm lắc đầu.
Mối quan hệ giữa Cung Dịch và Tư Bắc...
Cô cảm thấy rằng không nên nói chuyện chuyện này với Cung Dịch.
Tránh gây ra vài sự hiểu lầm không đáng.
Cùng lúc đó.
Trong phòng tập luyện lúc nửa đêm.
Cung Dịch từ từ quấn băng vải lên tay phải của mình.
Các thực tập sinh khác đều vây quanh anh chau mày lo lắng.
Vưu Vi của tổ B cũng có mặt.
“Cung Dịch, tôi không cố ý.”
Đôi mắt của Vưu Vi đỏ hoe, trông giống như một chú thỏ trắng vô tội.
“Tôi không biết cậu đang uống nước ở sau cửa, lúc mở cửa thì có đẩy hơi mạnh chút, không ngờ lại làm tay cậu bị thương...”
“Cung Dịch, cậu có sao không? Tới phòng y tế đi?”
Khi Vưu Vi mở cửa bước vào, Cung Dịch đang uống nước ở bên cạnh cửa, đột nhiên cánh cửa đập vào, anh phản xạ lại dùng tay đỡ rồi bị trẹo cổ tay.
“Không đau, không sao.” vẻ mặt Cung Dịch bình thản.
Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền tới giọng nói của một học viên: “PD, muộn như này sao chị lại tới đây?”
Tay Cung Dịch đang quấn băng khựng lại.
Hả?
Dường như có hơi đau.