Trương Ngọc Mai khiếp sợ nhìn Cố Đức Hạo, cảm xúc của bà ta ngay lập tức hạ xuống.
“Cố Đức Hạo! Ông muốn đi đâu?” Bà ta chạy tới, níu Cố Đức Hạo lại: “Lại muốn lén đi gặp con điếm kia có phải hay không?”
“Bà bị bệnh thần kinh à? Tôi đã hứa là sau này sẽ không tìm bà ta nữa, bà có thể đừng làm ầm ĩ có được không? Bây giờ tôi đi gặp bên đầu tư, đã hẹn trước với người ta rồi…” Cố Đức Hạo rất sốt ruột, vừa nói chuyện vừa hất tay Trương Ngọc Mai ra.
Ông ta cũng không may, vừa dứt lời thì điện thoại di động trong túi ông ta đổ chuông. Trương Ngọc Mai lanh tay lẹ mắt, cướp lấy điện thoại trong túi Cố Đức Hạo.
Tên của Dương Tuyết hiện rõ ràng trên màn hình điện thoại.
Trương Ngọc Mai giận đến mức cả người phát run, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Cố Đức Hạo, thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta vậy.
Cố Kiều Niệm ra khỏi phòng, không nhanh không chậm, vừa đúng lúc Cố Đức Hạo đã đánh nhau với Trương Ngọc Mai.
Gương mặt cô hờ hững, cầm ly nước và một ống bột gì đó, đi thẳng vào phòng bếp.
Cố Thiến Thiến nghe có tiếng mắng chửi càng ngày càng lớn ở dưới lầu, một chút ý định đi xuống khuyên can cũng không có.
Trong đầu cô ta bây giờ chỉ đang nghĩ làm sao sau lần này sẽ khiến cho Cố Kiều Niệm muôn đời muôn kiếp không trở mình được, sau đó giẫm lên cô trở thành nữ hoàng mới được nhiều người chú ý trong ngành giải trí.
Cô ta đã mua thuốc mê xong, thuốc chích lần trước cô ta mua nhiều hơn.
Cố Thiến Thiến hận Cố Kiều Niệm đến chết bởi vì một đêm hành hạ kia. Cho nên muốn Cố Kiều Niệm phải đau khổ gấp mười, gấp trăm lần.
“Lần này! Tôi xem chị trốn đi thế nào!”
Cố Thiến Thiến nhìn ống thuốc mê trước mặt và cười một cách dữ tợn.
Vợ chồng Cố Đức Hạo cãi nhau xong, mỗi người ngồi ở một đầu của ghế sô pha. Đầu tóc Trương Ngọc Mai rối tung, cặp mắt sưng đỏ, mặt Cố Đức Hạo đầy vết xước đang ngồi nghe điện thoại.
“Thật xin lỗi tổng giám đốc Bành, vợ tôi bị bệnh nặng nên tôi thật sự không đi được. Tối nay các ông cứ chơi thoải mái, chi phí tính hết cho tôi. Chút nữa về tôi sẽ trực tiếp xin lỗi ông.”
Cố Đức Hạo cúi người gật đầu cúp điện thoại, sau đó căm tức nhìn Trương Ngọc Mai: “Đắc tội tổng giám đốc Bành rồi đấy, bây giờ bà vui chưa?”
“Tôi không quan tâm!” Trương Ngọc Mai như một người đàn bà chanh chua: “Trước khi giải quyết xong chuyện của Cố Kiều Niệm và tổng giám đốc Kim thì ông không được phép đi đâu hết. Đợi đến khi xong chuyện này ông và tôi giải quyết luôn con điếm Dương Tuyết đó rồi ông muốn đi đâu thì đi!”1
Cố Đức Hạo tức giận nghiến răng, chỉ có điều ông ta sợ Trương Ngọc Mai lại ầm ĩ như vậy sẽ làm trễ nải chuyện lớn. Vì vậy chỉ có thể thỏa hiệp, ông ta sốt ruột khoát tay: “Được được được, tôi không đi đâu hết!”
Nói xong, Cố Đức Hạo liền đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
“Đợi một chút! Để điện thoại di động của ông lại đi, đừng nghĩ có thể lén điện thoại cho con điếm đó!” Trương Ngọc Mai hét lên.
Cố Đức Hạo cắn răng, ném điện thoại di động lên ghế sô pha: “Cầm đi cầm đi! Không dừng lại bà có thấy phiền hay không?”
Ném điện thoại di động xong, Cố Đức Hạo đi vào phòng mà không thèm quay đầu lại, đóng sầm cửa lại.
Trương Ngọc Mai hùng hùng hổ hổ cần điện thoại di động lên, vốn muốn mở khóa điện thoại của Cố Đức Hạo để xem một chút, nhưng thử mấy lần thì cũng không được, chỉ có thể ném điện thoại vào ngăn kéo.
Đại khái là vợ chồng Cố Đức Hạo cãi nhau một trận và tối nay hai người ngủ rất sớm.
Chưa tới chín giờ, tiếng ngáy của hai người đã truyền ra từ phòng riêng của họ.
Nhà họ Cố ồn ào cả ngày cuối cùng cũng chìm vào khoảng không im lặng kỳ quái.
Lúc này có một bóng người đi tới phòng khách.
Cô mở ngăn kéo để điện thoại di động của Cố Đức Hạo ra, cầm lấy điện thoại sau đó ngón tay nhỏ nhắn nhanh chóng mở mật khẩu.
Sau đó cô lặng lẽ làm gì đó trên điện thoại di động của Cố Đức Hạo, rồi để điện thoại vào lại trong ngăn kéo.
:333
3
22/02