Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 288: Chương 288: Nếu thật sự có thần




Tại chiến trường chém giết cuối cùng, cho dù hoang mang, bạn cũng không có quá nhiều thời gian để phiền muộn.

Chẳng mấy chốc, đám thực tập sinh đã bắt đầu tiếp tục luyện tập.

Cố Kiều Niệm cũng cấp tốc chuẩn bị cho sân khấu mà cô dành tặng những thực tập sinh này.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã đến chạng vạng hôm trước trận chung kết.

Trong và ngoài sân vận động đều đã được bố trí xong xuôi.

Nghiêm Trình Thành vô cùng coi trọng hạng mục đầu tiên trong tay mình và đã chi rất nhiều tiền cho ánh đèn và sân khấu.

Hôm nay Cố Kiều Niệm có công việc khác, lúc tới nơi, đám thực tập sinh đều đã diễn tập xong.

“Vô cùng xin lỗi.”

Vừa đến hiện trường, Cố Kiều Niệm đã nói xin lỗi với nhân viên công tác.

Nghiêm Trình Thành xua tay: “Cô cũng đã nói trước rồi, không sao, vào chuẩn bị một chút đi rồi diễn tập.”

“Ừ.”

Cố Kiều Niệm trả lời.

Cô cũng không cần chuẩn bị gì cả, cũng có nhảy nhót gì đâu.

Sau một lát, Cố Kiều Niệm trực tiếp bước lên sân khấu.

Thật ra tất cả mọi người đều không yên tâm về phần biểu diễn của cô.

Sau khi âm nhạc nổi lên, Nghiêm Trình Thành căng thẳng đến mức đầu ngón chân cũng cuộn tròn dưới lớp giầy da.

Lúc này Cung Dịch đã tới.

Nghiêm Trình Thành liếc nhìn anh: “Tôi...”

Còn chưa nói xong, anh ấy đã nghe được tiếng hát của Cố Kiều Niệm.

“Nghe nói thật sự có thần, là một người cô độc.”

Có một vài người chỉ cần mở miệng đã có thể trấn áp toàn bộ hiện trường.

Câu hát vừa rồi của Cố Kiều Niệm chính là như vậy.

Hôm nay bọn họ mới chỉ mở micro, chiếc loa mà Nghiêm Trình Thành tốn nhiều tiền mua về còn chưa được bật.

Thế nhưng giọng hát có vẻ lười biếng mang theo một chút xem thường thế nhân của cô vẫn tuyệt vời làm sao!

Nghiêm Trình Thành: “?”

Anh ấy mờ mịt nhìn Cung Dịch đang cầm một chiếc cốc giữ nhiệt ở bên cạnh.

“Cậu đã biết cô ấy luyện tập tốt như này từ trước sao?”

Cung Dịch lắc đầu.

“Vậy cậu... cậu không kinh ngạc một chút nào ư?”

“Cô ấy vốn đã rất giỏi.” Từ đầu đến cuối, Cung Dịch vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Cố Kiều Niệm.

Trên sân khấu không có ánh đèn nhưng một chùm sáng từ background lại vô tình hắt vào người cô.

Chùm sáng kia rất dịu dàng.

Thoạt nhìn thì có vẻ như trên người bảo bối của anh đang tỏa ra một luồng ánh sáng thiêng liêng giữa bóng tối mờ mịt.

Trông cô thật giống với một vị thần.

Rất nhanh Cố Kiều Niệm đã hát xong.

“Wow... Kiều Kiều giỏi nhất!”

Cũng không biết là ai dẫn đầu kêu lên.

Cố Kiều Niệm hơi ngượng ngùng mà che mặt.

Sau đó gần như chỉ trong nháy mắt, tầm mắt của cô đã khóa chặt lấy Cung Dịch đang đứng giữa đám người ở dưới sân khấu.

Cung Dịch vẫn đội mũ lưỡi trai, hơn nữa còn đứng ở một nơi không có quá nhiều ánh sáng.

Cố Kiều Niệm trả micro lại cho nhân viên làm việc rồi bước xuống sân khấu.

“Cậu diễn tập rồi sao?”

Ở nơi làm việc, khi nói chuyện với học viên trước đây về công việc, một PD như Cố Kiều Niệm cũng không nên quá thẳng thắn.

“Ừ.” Cung Dịch chỉ vào chiếc đàn piano đang được phủ một lớp vải: “Đàn ở đó.”

“Ngày mai biểu hiện cho tốt.”

Cố Kiều Niệm nói.

Cung Dịch mở nắp cốc giữ nhiệt rồi đưa cho cô: “Nhân viên làm việc của cô đang bận nên nhờ tôi mang tới.”

Chu Chu đang trò chuyện với đạo diễn về chương trình ngày mai ở cách đó không xa: “...”

Không hiểu sao Cung Dịch lại đổ hết mọi thứ lên đầu cô ấy.

Cố Kiều Niệm vẫn thản nhiên nhận cốc rồi chậm rãi uống nước.

Nhân viên công tác tại hiện trường của buổi diễn tập hôm nay vô cùng sạch sẽ, hơn nữa mọi người đều rất bận nên cũng không có ai quan tâm đến bọn họ.

Cung thể thao nơi diễn ra trận chung kết cách thành phố khá xa.

Buổi tối, đám thực tập sinh cùng với huấn luyện viên và khách mời biểu diễn đều ở tại khách sạn gần đấy.

Diễn tập xong, đoàn người của Cố Kiều Niệm nhanh chóng quay về khách sạn.

Mặc dù lần diễn tập đầu tiên rất thuận lợi nhưng sau khi trở lại khách sạn, Cố Kiều Niệm vẫn luyện tập tiếp.

Cô đã nhớ kĩ lời bài hát, có thể đọc thuộc lòng được rồi.

Sau khi từ cung thể thao trở lại, Cung Dịch lập tức tới phòng Cố Kiều Niệm.

Anh đã thu dọn hết camera và người ở tầng này rồi.

Cung Dịch vừa đóng cửa lại, Cố Kiều Niệm đã chạy chân trần từ trên ghế salon tới.

“Cẩn thận một chút.”

Cung Dịch cau mày.

Chờ Cố Kiều Niệm chạy tới bên cạnh, anh lập tức bế cô lên, không để chân cô chạm đất.

“Vừa rồi thấy tôi như thế nào?” Cố Kiều Niệm treo trên người Cung Dịch hỏi.

“Vô cùng tốt.” Cung Dịch để đồ xuống, hai tay ôm Cố Kiều Niệm kiểu công chúa rồi đi vào trong: “Nghiêm Trình Thành còn sợ chị hát không tốt mà lo lắng không thôi, kết quả chị vừa mới cất lời, cậu ta đã phải phục sát đất.”

“Đúng không đấy, tôi giỏi vậy sao?” Cố Kiều Niệm hơi nhướng mày.

Vẻ mặt Cung Dịch lập tức trở nên kiêu ngạo.

“Dĩ nhiên rồi.”

Cung Dịch đặt cô ở trên ghế sa lon, chính mình cũng ngồi xuống.

“Ngày mai chị không cần phải lo lắng.”

Cố Kiều Niệm sờ gò má anh, lại chủ động hôn anh một cái.

“Ừ.” Cung Dịch cũng hôn lại hai cái.

“Tôi lại muốn càm ràm rồi.”

Cố Kiều Niệm thở dài, sau đó ôm eo Cung Dịch, gò má dán vào ngực anh.

Cung Dịch lập tức biết cô muốn nói gì.

“Nếu không rút khỏi cuộc thi thì ngày mai sẽ là lễ đăng quang của cậu.”

Cung Dịch biết Cố Kiều Niệm vẫn không buông bỏ được việc này.

Anh phải dỗ thật lâu mới dụ được Cố Kiều Niệm về phòng nghỉ ngơi cùng mình.

Cho dù như thế nào thì chuyến đi này của anh cũng đã thu hoạch được báu vật thế gian rồi.

Còn những cái khác, mất thì mất thôi.

Sáng sớm hôm sau, Cung Dịch vừa đi thì đội tạo hình của Cố Kiều Niệm đã đến.

Bọn họ làm việc tới tận trưa, cuối cùng cũng làm xong tạo hình cho Cố Kiều Niệm.

Trong khoảng thời gian đó còn có các nhân viên phỏng vấn và nhân viên công tác của Thần tượng quốc dân chạy tới chạy lui để xác nhận cái này cái kia với cô.

Đây là lần đầu tiên Cố Kiều Niệm tham dự một buổi hình truyền trực tiếp lớn như vậy.

Cô muốn cố gắng thực hiện các khâu một cách hoàn hảo nhất.

Lúc sáu giờ tối, sân vận động bắt đầu mở cửa đón người hâm mộ.

Đến bảy giờ, toàn bộ khách mời và thực tập sinh đều có mặt ở hậu trường.

Bảy rưỡi, tất cả các thiết bị truyền hình trực tiếp đã được điều chỉnh đến mức tốt nhất.

Bảy giờ năm mươi, nền tảng phát sóng trực tiếp bắt đầu phát quảng cáo và đếm ngược mười phút.

Bảy giờ năm mươi lăm, Cố Kiều Niệm chuẩn bị biểu diễn tiết mục mở màn.

Cô đứng phía sau sân khấu, mọi người ở hậu trường đều vô cùng bận rộn.

Nhân viên công tác thử đi thử lại mic và tai nghe cho cô.

Sau khi xác nhận không còn vấn đề gì nữa, bọn họ mới rối rít bước xuống.

Cố Kiều Niệm hít sâu một hơi rồi liếc mắt, đúng lúc nhìn thấy Cung Dịch đang đứng trong tầm nhìn của mình.

Cố Kiều Niệm hơi nghiêng đầu, sau đó giơ tay, nhẹ nhàng gõ vào vị trí xương quai xanh.

Hôm nay nơi đó được vẽ một chú cá vàng màu đỏ vô cùng xinh đẹp.

Cung Dịch cụp mi, nhẹ nhàng mỉm cười.

Âm nhạc bắt đầu nổi lên.

Phía dưới là những tiếng hét rung trời.

Màn sân khấu được kéo ra, mọi người chưa kịp nhìn thấy Cố Kiều Niệm đã nghe được tiếng rap vang trời của cô.

Người hâm mộ phía dưới càng la hét điên cuồng hơn.

Cùng với ánh đèn, mỗi một ánh mắt, một động tác và cả hào quang xung quanh cô đều đạt đến trạng thái tốt nhất.

Từ lúc Cố Kiều Niệm mở miệng đến khi kết thúc, những tiếng reo hò chưa từng dừng lại nhưng mấy thứ này đều không hề ảnh hưởng đến cô.

Tới đoạn rap cuối cùng, cô từ từ thu lại hào quang quanh mình, sau đó rủ mí mắt, cả người dần trở nên dịu dàng hơn.

Kéo theo đó, bầu không khí tại hiện trường cũng chậm rãi lắng xuống.

Cho đến khi cô hát xong chữ cuối cùng, âm nhạc vẫn còn tiếp tục.

Lúc này, Cố Kiều Niệm cầm micro, không nhanh không chậm nói:

“Người chưa từng từ bỏ ý chí chiến đấu, nếu thật sự có thần, người đó chắc chắn là bạn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.