Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 209: Chương 209: Người bạn nhỏ của tôi




Đến đêm khuya, Cung Dịch đổi về dáng vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng và không góc cạnh như lúc bình thường khi ở trước mặt Cố Kiều Niệm.

Anh thay một bộ âu phục màu đen vô cùng phẳng phiu, tóc cũng chải chuốt không hề qua loa, khắp người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ lạnh lùng như muốn nói người sống đừng lại gần.

Hứa Cao ngồi ở ghế lái phụ, nhìn Cung Dịch xuyên qua kính chiếu hậu.

“Cậu chủ, ngài và cô Cố vẫn đang ở trên hot search, đã một ngày một đêm rồi, tôi cảm thấy vẫn nên dìm xuống đi.”

Cung Dịch bắt chéo hai chân, đặt văn kiện tiếng Anh trên đầu gối.

Nghe được lời của Hứa Cao, vẻ mặt anh không hề có bất kỳ biến hóa gì: “Hứa Cao, từ khi nào mà ông muốn tôi phải nói một câu hai lần vậy?”

Hứa Cao hơi ngẩn ra, ngày hôm qua ông ta đã hỏi chuyện dìm hot search một lần rồi.

Cung Dịch trả lời: “Sau này không cần dìm hot search liên quan đến tôi và Cố Kiều Niệm.”

Trong lòng anh Cung hiểu rất rõ rằng sự nghiệp của bảo bối nhà mình đang trên đà phát triển nên bọn họ không thể nào công khai được.

Điều này khiến anh Cung vô cùng không hài lòng nhưng may mà có loại tồn tại thần kỳ như CP nên anh vẫn có thể thể hiện ra được, hơn nữa còn thể hiện đến mức trắng trợn.

Lên hot search mới tốt.

Dìm gì chứ?

“Cậu chủ, vậy cô Cố, cô ấy...”

“Hứa Cao, đừng vượt quá giới hạn.” Cung Dịch ngước mắt nhìn về phía Hứa Cao.

Hứa Cao cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Cung Dịch đang cảnh cáo mình.

Sau đó ông ấy đành cúi đầu đáp lại.

Trong xe nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu.

Cung Dịch rủ mí mắt, dùng bút máy khoanh vào vài con số trên văn kiện.

Lúc này, điện thoại di động của Cung Dịch reo lên.

Anh cầm qua, Hứa Cao nghe thấy phía sau có tiếng ồn ào, ông ấy nhìn Cung Dịch qua lớp kính chiếu hậu theo bản năng, sau đó hơi sửng sốt.

Cung Dịch cầm điện thoại di động, mi mắt rủ xuống thấp, vẻ lạnh băng và sắc sảo trên người đều biến mất, chuyện càng khiến Hứa Cao kinh ngạc hơn đó là Cung Dịch đang cười.

Đó không phải một nụ cười khẩy không có tình cảm hay một nụ cười châm biếm mà là một nụ cười rất dịu dàng và vui vẻ.

Đây là cảm xúc mà Hứa Cao chưa từng thấy được ở trên mặt Cung Dịch.

“Là cô Cố sao?” Hứa Cao hỏi.

Cung Dịch gật đầu.

Thật ra thì Cố Kiều Niệm cũng không gửi gì cả.

Cô chỉ chụp bộ âu phục kia lại rồi gửi qua, trên đó còn ghi chữ: “Đứa trẻ bị lãng quên.”

Sau đó Cung Dịch trả lời: “Nó vô dụng rồi, không cần cũng được.”

Lúc nhận được câu trả lời của Cung Dịch, Cố Kiều Niệm thoáng đồng tình với bộ âu phục được sản xuất từ phố thủ công cao cấp mấy giây rồi mím môi cười trả lời: “Không biết xấu hổ.”

Nhắn xong tin này, Cố Kiều Niệm lại nhìn thấy cái tên mà mình đặt cho Cung Dịch.

Sau khi suy nghĩ một hồi, cô cũng sửa lại biệt danh cho anh: Người bạn nhỏ của tôi.

Cố Kiều Niệm đợi Cung Dịch lên máy bay rồi mới ngủ.

Đến khi cô tỉnh ngủ thì anh vẫn còn bay trên trời.

Cố Kiều Niệm tắm qua loa, sau đó tùy tiện gặm hai cái bánh mì rồi mang theo Chu Chu và Hách Tiểu Điềm chạy thẳng tới khách sạn tổ chức dạ tiệc từ thiện.

Khi đi tới phòng mình, nhìn thấy bên trong là từng hàng lễ phục lộng lẫy, cô lập tức giật nảy mình.

“Tiểu Cổ, anh khá thật đấy, lại mượn được nhiều như vậy? Trông còn có vẻ rất tốt...”

Tiểu Cổ đang bận rộn cũng nói một câu: “Người ta làm gì có bản lĩnh lớn như vậy, mấy cái này không phải do cô bảo người đưa tới sao? Tôi biết rằng dạ tiệc từ thiện tối nay rất quan trọng nhưng em Kiều, cô cũng giỏi thật đấy!”

Cố Kiều Niệm hơi sửng sốt.

Chu Chu nhìn về phía cô, vẻ mặt dần dần trở nên kỳ quái.

Sau đó cô ấy dùng khẩu hình nói: “Nhóc đáng thương của chị...”

Cố Kiều Niệm: “...”

“Này, mấy người cẩn thận một chút, bộ lễ phục kia là của phố thủ công đó, hơn mấy chục vạn, nếu làm hỏng thì tôi không bồi thường nổi đâu!” Không đợi Cố Kiều Niệm nói chuyện, Tiểu Cổ đã vô cùng lo lắng mà xông về phía một chiếc váy trời sao màu xanh đính đầy kim cương.

“Hơn mấy chục vạn?” Chu Chu và Hách Tiểu Điềm đều hoảng sợ.

Hách Tiểu Điềm kinh ngạc hỏi Cố Kiều Niệm: “Kiều Kiều, chị mượn ai vậy?”

Cố Kiều Niệm khẽ thở dài một hơi, sau đó trả lời: “Chị nói chị trúng vé số, em tin không?”

Hách Tiểu Điềm: “...”

“Sau này chị sẽ nói với em.” Cố Kiều Niệm xua tay.

Chuyên gia trang điểm của cô đã di chuyển vị trí tới một chỗ ở cạnh cửa sổ, biến nó trở thành khu vực làm tóc và trang điểm cho cô.

Cố Kiều Niệm đi tới rồi ngồi xuống.

Tiểu Cổ vẫn còn đang nói chuyện ở sau lưng cô: “Em Kiều, sau này cô mượn tượng trưng một hai bộ đắt tiền là được rồi, cô đưa một phát bảy tám bộ cao cấp của phố thủ công đến đây, quả thật là dọa chết tôi mà!”

Cố Kiều Niệm cũng sắp chết rồi.

Cô gửi một tin nhắn wechat cho người bạn nhỏ của mình.

“Tôi phải dán bốn chữ cần cù tiết kiệm lên trán cậu mới được.”

Cố Kiều Niệm không biết lễ phục đó có phải do Cung Dịch chọn hay không nhưng theo lời của Tiểu Cổ, dường như mỗi một bộ đều được thiết kế riêng dựa vào số đo của cô vậy, cho dù là kiểu dáng hay là phong cách thì khi mặc ở trên người Cố Kiều Niệm cũng đều đẹp đến kinh ngạc.

Cuối cùng, trải qua sự thảo luận kịch liệt của đội ngũ nhân viên, cô đã chọn bộ váy sao trời màu xanh đính đầy kim cương kia.

Sau khi chọn xong lễ phục thì bọn họ phải bắt đầu trang điểm.

Trước đó Cố Kiều Niệm còn lo rằng sau khi bị Cung Dịch dày vò một phen thì tình trạng da của bản thân hôm nay sẽ không tốt nhưng ai ngờ:

“Kiều Kiều, em đổi mỹ phẩm dưỡng da rồi à? Hôm nay da thật nhẵn, lớp nền đánh lên cũng vô cùng tiệp vào da!”

Cố Kiều Niệm ngẩn ra.

Trước kia cô từng nghe người ta nói rằng quan hệ giúp bản thân được chăm sóc rất tốt.

Chẳng lẽ điều này là thật?

Lỗ tai Cố Kiều Niệm lập tức đỏ ửng, sau đó qua loa nói: “Hai ngày nay em nghỉ ngơi tốt, cũng không đổi mỹ phẩm dưỡng da ạ.”

“Cho nên giấc ngủ mới là cách bảo dưỡng tốt nhất!” Chuyên viên trang điểm lại thật sự tin lời này.

Cố Kiều Niệm đành mặt dày mà mỉm cười một cách tao nhã lại không mất đi vẻ hào phóng để cho qua việc này.

Lễ phục và phụ kiện mà Cung Dịch đưa tới cũng rất đồng bộ.

Nhà tạo mẫu thời trang chỉ cần dựa vào tình huống cụ thể của Cố Kiều Niệm để điều chỉnh một chút là được.

“Mang vòng cổ vào...”

Tiểu Cổ dè dặt đưa chiếc vòng cổ kim cương màu xanh ngọc cho Cố Kiều Niệm đeo vào.

Sau đó anh ấy lùi về sau một bước.

Cố Kiều Niệm đứng dậy.

Các nhân viên công tác của cô đứng thành một hàng, đồng loạt vỗ tay, vô cùng có cảm giác nghi thức.

“Tuyệt vời!”

“Nữ hoàng thảm đỏ!”

“Đúng là báu vật!”

“Cực kì quyến rũ!”

“Cao quý!” Chu Chu là người tổng kết lại.

Không tính đến bộ lễ phục, cộng tất cả những đồ đeo trên người Cố Kiều Niệm hôm nay như chiếc vòng ở cổ tay, chiếc nhẫn đá quý trên ngón tay hay vòng cổ kim cương cùng với đôi bông tai dài và một vài phụ kiện khác thì ít nhiều cũng có thể mua được một căn hộ.

Như vậy còn không cao quý sao?

“Cảm ơn các vị đã khen ngợi.” Cố Kiều Niệm vô cùng làm dáng mà xách váy lên, sau đó tao nhã thực hiện nghi lễ của công chúa.

Hách Tiểu Điềm giơ máy ảnh của mình lên.

“Quy tắc cũ, phòng làm việc bắt đầu chụp ảnh.”

Két két, Hách Tiểu Điềm chụp ảnh một hồi sau đó chỉnh sửa tại chỗ, sửa xong thì lập tức đăng lên Weibo của phòng làm việc.

Vốn dĩ ảnh đẹp như vậy thì bên dưới nên là những lời khen ngợi nhưng một lát sau, Chu Chu mở lên xem rồi lập tức cau mày.

“Chị xem.”

Chu Chu đưa điện thoại di động cho Cố Kiều Niệm.

Phía dưới Weibo của phòng làm việc, một nhóm fans hâm mộ đều đang tức giận, coi thường Tiểu Ái Đậu buộc chặt lấy Cố Kiều Niệm để xào CP, yêu cầu phòng làm việc ra mặt cảnh cáo phía Tiểu Ái Đậu và làm rõ việc cự tuyệt trói CP.

Theo lý thuyết thì fans hâm mộ của từng nhà sẽ xé đội ngũ nhân viên trong công ty của nghệ sĩ nhưng nếu tùy tiện chọn một bình luận trên trang của Cố Kiều Niệm thì chắc chắn có thể thấy rằng bọn họ giống như mất trí vậy, bất kì nghệ sĩ nào dính dáng đến cô đều sẽ bị mấy người này điên cuồng chửi bởi.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.