Thời tiết vào mùa hè là thay đổi nhiều nhất, bên ngoài cửa sổ kính không nhiễm một hạt bụi, sấm chớp rền vang.
Mưa to như trút xuống, Cố Kiều Niệm bị tiếng sấm dọa sợ mà hơi run lên, quay đầu nhìn theo bản năng.
Cũng không biết là trong lòng cô có mưu đồ đen tối hay là cái gì.
Nhìn bên ngoài mưa to như thác đổ, cô luôn cảm thấy thời tiết này mà không xảy ra chuyện không may gì thì thật là xin lỗi ông trời.
“Không thể hôn?”
Đang nghĩ loạn, Cung Dịch chậm rãi đi tới chỗ cô.
“Không thể ôm?”
Lúc anh nói câu này, anh đã chạy tới bên cạnh Cố Kiều Niệm.
Lời vừa dứt, Cung Dịch giơ tay lên, bàn tay với đốt ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng vén tóc Cố Kiều Niệm. Cũng không biết là vô tình hay là cố ý, đầu ngón tay anh lướt qua tai Cố Kiều Niệm.
Cả người Cố Kiều Niệm căng lên theo bản năng.
Rồi sau đó, Cung Dịch cúi đầu, ở bên tai Cố Kiều Niệm hỏi một cách mê hoặc: “Chị muốn tôi làm gì?”
Cố Kiều Niệm: “...”
Đúng là điên rồi!
Hay là vừa rồi cô kinh hãi.
Nhìn thằng nhóc này đắc thắng như thế.
Được voi đòi tiên, chơi giỏi như vậy à?
Cô im lặng cười một tiếng, giơ tay lên khẽ xoa trán.
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cung Dịch, cả người trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều: “Tôi là kim chủ, lúc tôi muốn anh làm gì thì tự nhiên sẽ tìm được anh, trước đó thì làm xong chuyện của mình đi.”
Vẻ mặt Cung Dịch tươi cười.
Cung Dịch ngoan ngoãn gật đầu: “Được, bất cứ lúc nào tôi cũng chờ chị cần.”
Cố Kiều Niệm: “...”
Là cô có vấn đề à?
Tại sao nghe Cung Dịch nói mà cô cảm thấy nó mang vẻ rất thâm sâu? Rất muốn?
“Được rồi, anh trở về phòng luyện tập đi, lần công diễn kế tiếp sắp diễn ra, cố gắng tập luyện.” Cố Kiều Niệm làm xong chuyện thì định đuổi Cung Dịch đi.
Cô vừa dứt lời, đã thấy vừa rồi Cung Dịch còn rất vui vẻ trở nên ủ rũ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
“Lát nữa tôi sẽ đi xem anh... xem các anh luyện tập.” Cố Kiều Niệm lại bình tĩnh bổ sung thêm một câu.
Cung Dịch giương mắt nhìn cô: “Hôm nay là ngày đầu tiên của chúng ta.”
Ngày đầu tiên?
Ngày đầu tiên bao nuôi, nói vậy thì cũng đúng.
“Ừ.” Cố Kiều Niệm gật đầu: “Ngày đầu tiên.”
Sau đó, Cung Dịch phớt lờ vừa rồi Cố Kiều Niệm cấm ôm, lại ôm Cố Kiều Niệm vào trong ngực lần nữa.
Cố Kiều Niệm: “...”
Cô đang muốn đẩy Cung Dịch ra thì nghe thấy Cung Dịch nói ở bên tai cô: “Tôi chờ chị.”
Giọng của Cung Dịch vừa nhẹ nhàng vừa êm ái, giống như gió xuân hòa với nắng ấm, thổi lướt qua mặt hồ vừa tan băng. Hoặc như móng vuốt của một con mèo con, nhẹ nhàng cào cào ở trong lòng.
Cố Kiều Niệm gần như vô thức trở nên dịu dàng, thậm chí cô vỗ nhè nhẹ sau lưng Cung Dịch một cái: “Biết rồi.”
Sau khi Cung Dịch rời đi, Cố Kiều Niệm ngồi ở trước bàn, vẫn hơi hoảng hốt.
Lúc Chu Chu trở lại thấy cô như vậy, trong đầu tự động hiểu ra, chàng thư sinh ngốc nghếch bị yêu tinh bắt mất hồn vía.
Đóng cửa lại, Chu Chu đi tới: “Bây giờ chị đang hối hận hay là đắm chìm trong đó?”
Cố Kiều Niệm mờ mịt nhìn về phía Chu Chu: “Chu Chu, đừng tìm mấy em trai đẹp để yêu đương, không ai gánh nổi đâu!”
Sắc đẹp làm mờ mắt, đại khái là dùng để hình dung dáng vẻ cô ở trước mặt Cung Dịch chăng?
Chu Chu thở dài.
Phải, chắc chắn, thật sự bị hồ ly tinh bắt mất hồn vía rồi.
“Cung Dịch cũng thấy rồi, chị có thể đến bệnh viện xem tay chị được không?” Chu Chu bất đắc dĩ hỏi.
Thời điểm hai người rời khỏi nhà ăn, Chu Chu đưa Cố Kiều Niệm đến bệnh viện, nhưng ngôi sao lớn này lại đột nhiên muốn bao nuôi idol nhỏ, hơn nữa còn muốn lấy lý do gặp idol nhỏ mà sống chết cũng không chịu đi!
Từ đầu đến cuối Chu Chu không nghĩ ra, đi băng bó vết thương và gặp idol nhỏ có liên quan gì chứ?
Cố Kiều Niệm nhìn lòng bàn tay bị thương, trong đầu cô chợt nhớ ra lần trước gặp Cung Dịch ở trại huấn luyện, trông dáng vẻ Cung Dịch rất khác thường khi thấy kim tiêm trên tay cô.
“Được rồi.” Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng nắm chặt tay: “Không bị thương nhiều lắm, xử lý khử trùng xong là được rồi, không cần băng bó.”
Nói về Nghiêm Trình Thành.
Có gió to sóng lớn gì mà tổng giám đốc Nghiêm nhỏ chưa từng thấy?
Nhưng Nghiêm Trình Thành vẫn bị câu bao nuôi kia của Cung Dịch hù dọa, thậm chí Nghiêm Trình Thành còn bỏ lại công việc, tự lái xe đi đón Cung Dịch.
Sau đó lại bắt đầu chờ đợi trong nóng nảy.
Chờ khi thấy Cung Dịch đi ra, Nghiêm Trình Thành lập tức mở cửa xe, đón Cung Dịch vào trong.
“Rốt cuộc cô ấy tìm cậu làm gì?”
“Nói rồi, bao nuôi tôi.” Cung Dịch còn cầm thẻ Cố Kiều Niệm cho ở trong tay.
Nhất định là anh sẽ không động đến tiền trong này, đây là anh dựa vào việc bán đứng mình, kiếm khoản tiền thứ hai.
“Đây là cái gì?” Vẻ mặt Nghiêm Trình Thành sợ hãi.
“Cô ấy cho tôi tiền.” Cung Dịch trả lời, giọng nói và biểu cảm tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Nghiêm Trình Thành hoàn toàn choáng váng.
Bao nuôi thật à?
Chuyện này đúng là khó tin!
“Cung Dịch, cậu làm cái gì vậy? Đào đào... Không đúng, một năm Cố Kiều Niệm kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Cậu mà cũng lừa gạt số tiền này à?” Nghiêm Trình Thành trang nghiêm, ra vẻ fan mẹ của Cố Kiều Niệm: “Tỏ vẻ đáng thương à?”
Cung Dịch từ chối cho ý kiến.
Nghiêm Trình Thành vỗ bắp đùi.
“Cung Dịch! Nếu cậu không biết cách theo đuổi một cô gái thì cậu hỏi anh tôi đi, bảo đảm anh ấy dốc túi truyền thụ! Tỏ vẻ đáng thương để theo đuổi một cô gái là hạ sách, hơn nữa cậu có thể tỏ ra đáng thương lừa Cố Kiều Niệm cả đời không, sau này bị Kiều Kiều phát hiện ra, cậu sẽ rất thảm!” . Truyện Cung Đấu
Cung Dịch thưởng thức cái thẻ kia, không đếm xỉa tới: “Tôi cũng không có ý định giấu mãi, chỉ là cảm thấy cô ấy thích vở kịch này, nên chơi với cô ấy một chút. Đợi cô ấy chơi chán thì đổi lại thân phận khác, không hay à?”
Tính cách hiện tại của Cung Dịch, tất cả đều là một tay Cố Kiều Niệm làm nên!
Nghiêm Trình Thành nhìn Cung Dịch, sau đó vừa vội vừa tức lại vỗ bắp đùi lần nữa: “Làm! Cậu có sức lực làm à!”
Cung Dịch không hề bị sự lo âu ưu tư của Nghiêm Trình Thành ảnh hưởng một chút nào.
Nghĩ đến Cố Kiều Niệm, anh cảm thấy vui vẻ.
Vui vẻ, đáy mắt, khóe miệng đều là vẻ tươi cười, giấu cũng không giấu được.
Hai người đang nói chuyện, điện thoại của Nghiêm Trình Thành reo lên.
Nghiêm Trình Thành vẫn còn đang cằn nhằn Cung Dịch, thấy có điện thoại thì ngẩn người.
“Là chú Cung!” Nghiêm Trình Thành nhìn về phía Cung Dịch.
Tất cả sự vui vẻ, nụ cười của Cung Dịch lập tức trở nên lạnh lẽo thấu xương.
Anh không nói một lời, đưa tay nhận lấy điện thoại từ trong tay Nghiêm Trình Thành, sau đó ấn nút trả lời.
“Tổng giám đốc Nghiêm, rốt cuộc các cậu đang làm cái gì vậy? Tôi đã nói rồi, đừng dung túng Cung Dịch đi làm chuyện kỳ quặc, cậu lại để nó ra mặt làm diễn viên?” Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói tức giận.
Mặc dù không mở loa nhưng Nghiêm Trình Thành vẫn nghe thấy, rụt cổ theo bản năng, mặt lộ vẻ hơi sợ hãi!
Cung Dịch vắt chéo hai chân, khí thế lạnh lùng đến kinh người.
Một tay Cung Dịch cầm điện thoại, tay còn lại đặt ở trên đầu gối, nhẹ nhàng mà gõ.
“Tôi cũng đã nói ông đừng quấy rầy bạn bè của tôi.”
Hiển nhiên người ở đầu dây bên kia không ngờ người nhận điện thoại sẽ là Cung Dịch, nên yên lặng một lát.
“Đúng lúc lắm, cha cũng đỡ phải gọi một cú điện thoại. Cung Dịch, rốt cuộc con muốn làm gì!” Người bên kia vẫn rất tức giận, nhưng lại không gào thét với vẻ kiêu ngạo như đối với Nghiêm Trình Thành.