Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 169: Chương 169: Nữ hoàng Đỏ




Sau khi Cố Kiều Niệm quay về còn kiên trì giải thích cho Chu Chu nghe một chút.

Nhưng Chu Chu không nói gì, cứ trong trạng thái suy nghĩ, đi qua đi lại vài lần trước mặt Cố Kiều Niệm.

“Theo như em nói thì chỉ đơn thuần là đắp chăn bông nằm nói chuyện phiếm thôi đúng không?”

Cố Kiều Niệm: “…”

Cô đỡ trán: “Cũng không khác lắm, cả ngày trời chỉ có mỗi thế thôi.”

“Em cho là chị ngu à?” Chu Chu cắn răng nghiến lợi nói: “Hai người các em đều là kim đồng ngọc nữ, chỉ nằm trên giường mà không làm gì cả á? Em nghĩ là chị có tin nổi không?” Chu Chu nói chuyện liên tục như bắn pháo.1

Trong chuyện này hai người không cùng một cấp bậc, cô không đánh lại được Chu Chu.

“Bỏ đi!” Cố Kiều Niệm giơ tay đầu hàng.

“Được rồi.” Chu Chu đột nhiên nghiêm mặt.

Cố Kiều Niệm nhìn về phía cô ấy: “Tối hôm qua, hơn nửa đêm Trương Ngọc Mai đến tìm chị.”

Cố Kiều Niệm cũng nghiêm túc lên.

“Cố Đức Hạo mất tích.” Chu Chu nói tiếp.

“Mất tích?” Cố Kiều Niệm nhíu mày.

“Trương Ngọc Mai nói, nửa tháng trước bà ta đến tìm Cố Đức Hạo, hai người thuê một căn hộ ở vùng ngoại ô, tại thôn Thành Trung, chỉ có điều khoảng một tuần trước, bà ta ra ngoài làm việc xong khi đi về đã không thấy Cố Đức Hạo ở nhà nữa, ví tiền, chứng minh thư thì vẫn còn ở nhà.” Chu Chu nặng nề nói: “Trương Ngọc Mai bây giờ đang khăng khăng rằng chúng ta làm việc đó, bảo chúng ta giao người ra cho bà ta.”

Cố Kiều Niệm như có điều suy nghĩ.

Cô không có ý định buông tha cho cả nhà Cố Đức Hạo.

Dù sao với sự đau đớn từ kiếp trước bọn họ mang lại cho cô thì bây giờ có đem họ ra xẻ thành trăm mảnh cũng không đủ để bù lại.

Cô phải hoàn toàn phá hủy bọn họ trước.

Cố Kiều Niệm muốn cho bọn họ thử nếm cảm giác bước vào đường cùng, rơi vào sự tuyệt vọng vô tận.

Nhưng cô thật sự không ngờ rằng là Cố Đức Hạo lại gặp chuyện không hay nhanh như vậy.

Nếu như cứ thế mà chết thì quá có lợi cho ông ta rồi!

“Bà ta còn nói gì nữa không?” Cố Kiều Niệm hỏi.

“Còn nói gì nữa chứ, cứ đòi gặp em thôi.” Chu Chu tỏ vẻ phiền chán.

Ngón tay nhỏ nhắn của Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng gõ gõ trên thành ghế sô pha.

Cô biết rất rõ ràng, đằng sau cái chết bi thảm của gia đình cô, không chỉ có mỗi một nhà Cố Đức Hạo, mà còn có mấy tên nhà giàu mà cô biết.

Còn có vài người bí ẩn sau màn nữa.

Nếu đã muốn báo thù thì đương nhiên là không thể thiếu bất kì kẻ nào.

Lúc Trương Ngọc Mai ra tù, cô vẫn đang đợi Trương Ngọc Mai phản kích, bà ta có năng lực này.

Như vậy chắc chắn có thể kéo ra được cả kẻ đứng sau, dụ được một con cá ra rồi, cô sẽ thu lưới một lần hốt gọn tất cả.

“Đêm nay công diễn, chắc chắn tình hình sẽ rất hỗn loạn.” Cố Kiều Niệm chậm rãi nói.

“Yên tâm, chị đã chuẩn bị an ninh rất tốt rồi, chuyện như lần trước Cố Thiến Thiến trà trộn được vào trong này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.” Chu Chu lấy điện thoại ra, mở diễn đàn an ninh lên: “Chị đã đưa hình ảnh của Cố Đức Hạo và Cố Thiến Thiến lên phát hết trên các máy chiếu rồi, hôm đó cứ phát lên mọi màn hình, cả cái nhà đó tuyệt đối không thể tới gần được.”

Cố Kiều Niệm đổi một tư thế thoải mái hơn để ngồi. Bây giờ mọi công việc của cô đều được giữ rất kín, lịch trình không bị tiết lộ ra ngoài.

Trương Ngọc Mai muốn tìm cô thì chỉ có thể tới mấy nơi được công khai như thế này thôi.

“Không cần quá khắt khe như thế đâu.” Cố Kiều Niệm gõ gõ tay vịn của ghế sô pha: “Nói cho bên an ninh là khi nào thấy Trương Ngọc Mai thì cứ để cho bà ta vào.”

Trương Ngọc Mai chậm chạp không ra tay, là bởi vì sự hận thù trong lòng bà ta chưa đủ cao sao?

Có lẽ vì vậy nên bà ta mới có thể kiên trì hai ba năm như vậy.

Nếu như sự hận thù của bà ta chưa đủ cao, vậy thì để cô giúp bà ta một tay, khiến bà ta phải bùng nổ!

Dựa theo biện pháp mà Cung Dịch đưa cho, Chu Chu và Cố Kiều Niệm chăm sóc lại đầu gối đang bị sưng.

Đến khi Cố Kiều Niệm phải đi làm thì đầu gối cũng đã giảm sưng được một phần rồi.

Sau khi Cố Kiều Niệm kết thúc công việc thì thời gian còn lại trước buổi biểu diễn chưa tới hai tiếng đồng hồ.

Cố Kiều Niệm vội vội vàng vàng chạy tới nơi tổ chức buổi công diễn.

Bởi vì những buổi biểu diễn của các thần tượng như thế này luôn rất hot, cho nên Nghiêm Trình Thành đã cắn răng chọn một địa điểm với sân khấu lớn hơn cho lần biểu diễn thứ ba này, khán giả tới xem nhiều hơn lần trước gấp đôi.

“Ôi bà cụ ơi cuối cùng cô cũng đến rồi, mau mau đi thay quần áo đi.”

Hách Tiểu Điềm nhìn thấy Cố Kiều Niệm đến, lập tức bật người dậy đưa cô vào phòng trang điểm.

Hôm nay công việc của Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bởi vì hôm nay cô chỉ cần biểu diễn thôi, còn người chủ trì buổi biểu diễn là người chuyên nghiệp khác.

Cô ấy đã nói qua về ý tưởng của mình với bên tổ phục trang của các cô, là sẽ theo concept Nữ hoàng Đỏ cùng với các Kỵ sĩ áo đen, cho nên hôm nay các nghệ sĩ sẽ được tạo hình như vậy.

Về tổng thể thì hai màu sắc này đối lập nhau, nhưng lại làm tôn nhau lên, màu đen sâu thẳm và màu đỏ như máu. Hai màu sắc cực đoan này đặt cạnh nhau sẽ cho người ta cảm giác rằng sự thần bí, quỷ quái và diêm dúa lẳng lơ lại hòa hợp một cách thần kì.

Tiểu Cổ tạo hình và trang điểm xong xuôi rồi, Cố Kiều Niệm mới nhìn bản thân mình trong gương một chút.

Cô đang đeo một cặp kính áp tròng màu đỏ, trong nháy mắt đã đưa khí chất mê hoặc chúng sinh của cô lên một tầm cao mới.

“Quá tuyệt!”

Cả Chu Chu và Hách Tiểu Điềm đều phải thốt lên.

Concept ban đầu của nhân vật do Cố Kiều Niệm hóa trang thành này đã được cô thể hiện ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn, thậm chí còn có xu hướng phát triển hơn.

“Thoạt nhìn có cặn bã không?” Cố Kiều Niệm hỏi.

Dù sao thì với tạo hình của người phụ nữ trên sân khấu ngày hôm này, người mà có rất nhiều đàn ông trẻ đẹp vây quanh, thì người ấy phải nhìn vừa đẹp vừa cặn bã!

Chu Chu và Hách Tiểu Điềm liên tục gật đầu: “Có, nhưng mà bởi vì quá đẹp, nên em cũng muốn bị chị lừa!”

Cố Kiều Niệm bật cười: “Dừng!”

Hách Tiểu Điềm vô cùng khoa trương mà hô lên:

“Đêm nay trước khi tẩy cái lớp trang điểm này đi thì chị không được cười chút nào cả.”

Cố Kiều Niệm thấy thế, đột nhiên nổi hứng trêu chọc cô ấy. Cô đứng dậy, nhấc váy lên, cố ý để lộ ra đôi chân trần, chậm rãi đi về phía Hách Tiểu Điềm.

Hách Tiểu Điềm: “?”

Cố Kiều Niệm cứ nhìn cô ấy như vậy, càng ngày càng tới gần.

Hách Tiểu Điềm bắt đầu hơi luống cuống, từ từ lùi ra phía sau, đến khi đã lui vào tới tận góc tường rồi, cô ấy co lại thành một cục: “Chuyện gì vậy?”

Cố Kiều Niệm chống một tay lên bức tường sau lưng cô ấy, một tay nhẹ nhàng ma sát gò má của Hách Tiểu Điềm, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Cô vừa cười vừa tiến lại gần bên tai Hách Tiểu Điềm, nhẹ nhàng thổi một hơi: “Có chắc là chị không thể cười không?”

“A…”

Cả người Hách Tiểu Điềm mềm nhũn ra.

Trời ạ!

Cô ấy không ngờ rằng, sinh thời, một cô gái thẳng như sắt thép là mình sẽ mềm nhũn ra vì một câu nói của một cô gái khác.

Thỉnh thoảng, một người phụ nữ cũng có thể nam tính chẳng khác gì đàn ông.

“Cô bé ngốc nghếch.” Cố Kiều Niệm thu người lại, cà lơ phất phơ quay lại vị trí của mình rồi ngồi xuống.

“Xem đi, đã nói bao nhiêu lần rồi, không nên khinh địch, đi khiêu chiến chị Kiều của em.” Chu Chu lắc đầu, sau đó còn nói thêm: “Không cười nhìn giống cặn bã, cười lên vừa cặn bã vừa quyến rũ, hiểu không?”

Hách Tiểu Điềm yếu ớt ok một cái.

Lúc này, biên đạo vội vàng chạy vào: “Kiều Kiều, thứ tự lên sân khấu của các cô có chút thay đổi, từ thứ ba xuống cuối cùng.”

“Vì sao?” Chu Chu nhíu mày: “Chúng tôi cũng đã trang điểm xong rồi.”

“Thật sự xin lỗi, ban đầu đã xác định tiết mục của các cô sẽ sử dụng ban nhạc ngay trên sân khấu đúng không? Nhưng mà người chơi saxophone đột nhiên báo bị viêm họng, chúng tôi kêu người ta tới, chỉ là bây giờ người ấy bị kẹt xe, nên chỉ có thể đẩy tiết mục của các cô xuống cuối cùng thôi.” Trên mặt biên đạo tràn ngập vẻ áy náy.

“Đột nhiên không thể tới?” Chu Chu nhíu mày.

“Đúng thế, ban đầu thì không liên lạc được, sau liên lạc được rồi thì lại bảo là bị tắc đường, còn nói luôn là mình bị viêm họng! Tức chết tôi!” Biên đạo tức muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.