Những lời này, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào trái tim của Dương Tuyết, bà ta nén sự xấu hổ và giận dữ trong lòng xuống, nhìn chằm chằm vào Cố Kiều Niệm, cười khinh một tiếng.
“Cố Kiều Niệm à, cô phải hiểu cho rõ ràng, là cha cô quá mức thích tôi, là ông ấy không thể rời khỏi tôi! Tôi nói thật cho cô biết, Cố Đức Hạo đã hết yêu Trương Ngọc Mai từ lâu rồi, vừa già lại vừa mập thì lấy cái gì để so với tôi hả? Còn mái ấm hạnh phúc hoàn hảo ư? Cô có thể đừng buồn cười thế không, suy nghĩ kỹ một chút đi, Trương Mỹ Ngọc đối xử với cô còn tệ hơn cách tôi đối với cô, ít nhất tôi còn coi cô là con người mà bà ta chỉ coi cô là cây rụng tiền cho mình thôi!”
“Tôi không cho phép bà nói mẹ tôi như vậy! Bây giờ bà phải chia tay với cha tôi, ngay lập tức!”
Trong nháy mắt, Cố Kiều Niệm lập tức nổi giận: “Không thì tôi sẽ tung chuyện gian tình của các người ra ngoài!”
“Được thôi! Cô tung ra đi! Bây giờ cô tung ra ngay đi! Cô có chứng cứ à? Ai sẽ tin tưởng cô hả?” Dương Tuyết phách lối đưa tay chỉ lên mặt Cố Kiều Niệm mấy lần: “Tôi là bạn tốt của Trương Ngọc Mai, cũng là một trong những người mà bà ta tin tưởng nhất, cô cảm thấy bà ta sẽ tin tưởng cô mà không tin tôi ư?”
Cố Kiều Niệm nghĩ lại một chút, sắc mặt dần tái đi, giống như thật sự bị Dương Tuyết hù dọa, cô từ từ cúi đầu xuống, toàn thân run rẩy không thôi, khôi phục lại dáng vẻ nhát gan trước đó.
Trên mặt của Dương Tuyết tràn đầy mỉa mai.
Khó trách con tiện nhân nhỏ này lại phách lối trước mặt mình như vậy, thì ra là tưởng bắt được thóp của mình.
Thật sự là ngu ngốc cùng cực mà.
Lúc này bên ngoài truyền tới, tiếng của nhân viên trang điểm: “Sao cửa lại bị khóa rồi?”
“Về vết thương trên mặt, cô nên biết mình nói thế nào đúng không?” Dương Tuyết nắm lấy cái cằm của Cố Kiều Niệm, hung dữ hỏi.
“Tự tôi không cẩn thận làm xước.” Cố Kiều Niệm trả lời lại.
Dương Tuyết cười khinh một tiếng, lại vỗ vỗ gương mặt của Cố Kiều Niệm: “Món nợ hôm nay, tôi sẽ từ từ tính với cô!”
Cố Kiều Niệm cúi đầu không nói gì, trông giống như đang rất sợ hãi.
“Ngu ngốc!”
Dương Tuyết khinh thường, mắng nhiếc một tiếng, xoay người rời đi.
Sau khi cánh cửa đóng lại lần nữa, Dương Tuyết hình như đang giải thích với người ngoài cửa cái gì đó.
Đầu lưỡi đá nhẹ qua bên mặt, sự nhát gan trên gương mặt của Cố Kiều Niệm lập tức biến mất không còn, khuôn mặt của cô không có cảm xúc gì, đi tới một góc, đưa tay lấy ra một cái camera nhỏ bên trong một gốc cây cảnh.
Sau đó nhân viên trang điểm lập tức đi vào.
Chính là nữ nhân viên trang điểm vừa rồi đã khen Cố Kiều Niệm là tiên nữ ở trần gian.
Ngay lúc cô ấy thấy năm dấu tay trên gương mặt của Cố Kiều Niệm, sắc mặt cũng lập tức thay đổi: “Kiều Kiều...”
Xuyên qua tấm gương, Cố Kiều Niệm nhìn cô ấy một cái, vẻ mặt vừa uất ức vừa bất đắc dĩ lắc đầu: “Em quen rồi, không sao đâu.”
Nhân viên trang điểm cũng không dám xen vào việc của người khác, trong lòng thổn thức một chút, một ngôi sao lớn như vậy còn bị người ta khi dễ, cũng phải đành nhẫn nhịn cơn tức giận xuống, sau đó cẩn thận giúp Cố Kiều Niệm tháo trang sức.
Sau khi gỡ xong, Cố Kiều Niệm mang theo kính râm, khẩu trang và đeo mũ lưỡi trai lên, che chắn thật cẩn thận, rồi đi tới thang máy tiến về gara.
Lúc cửa thang máy sắp đóng thì lại bị một bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng chặn lại.
Cố Kiều Niệm cúi đầu xuống, vô thức đứng nhích sang bên cạnh một chút.
Sau đó cô nhìn lướt qua thì thấy một đôi chân dài quần tây đen đang bước vào.
Hình như anh cũng đi tới nhà để xe, không có nhấn thêm tầng nào.
Thang máy đi thẳng xuống, không hề dừng lại ở tầng nào cả.
Từ sau khi trùng sinh về từ tối hôm qua tới nay, Cố Kiều Niệm vẫn chưa được nghỉ ngơi thật tốt, lúc này mệt mỏi tới mức muốn ngủ thiếp đi, nên không hề để ý tới người bên cạnh.
Thang máy nhanh chóng dừng lại ở gara.
Cửa từ từ mở ra, người bên cạnh đi ra ngoài trước một bước, dáng người anh cao lớn, bước chân dài, lúc đi qua người cô còn như mang theo một cơn gió.
Cơn gió lướt qua chóp mũi của Cố Kiều Niệm, cô ngẩn người, sao thế này? Hơi thở người này rất quen thuộc...
Hình như....
Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên rất nhiều hình ảnh 18+.
Là bảo bối Kim Cương sao?