Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 84: Chương 84: Sợ không phải là một thiên tài




Người đàn ông thấy Cố Kiều Niệm nhìn lại, lập tức cười tươi, vẫy vẫy tay.

Cố Kiều Niệm không quen người này, nhưng cô vẫn gật đầu một cái tượng trưng.

“Đây là giám đốc thương hiệu của một trong những nhà tài trợ của tổ chương trình, có lẽ đến đây vì chuyện quảng cáo.” Chu Chu nhỏ giọng nói: “Hứa Hi Nghiên đã dụ dỗ được kim chủ nhanh như vậy rồi à, thật đúng là!”

Trước đây, lúc Chu Chu Hân tán gẫu với mấy người mối lái, từng nói về bản lĩnh dụ dỗ kim chủ của Hứa Hi Nghiên. Khi cô ta quay xong một bộ phim hoặc một chương trình tạp kỹ thì chỉ cần gặp kim chủ một lần là họ lập tức thành quan hệ anh em.

“Cô ta vui vẻ là được rồi.” Cố Kiều Niệm dửng dưng.

Cái chỗ bẩn của nghề này vốn là bẩn không muốn thấy, nhưng có người nguyện ý bẩn, vậy cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, mỗi người tự lựa chọn cuộc sống của mình thôi.

Vẫn là câu nói kia, làm chuyện của mình đi, chớ chọc vào cô là được.

Cố Kiều Niệm vừa ngồi xuống phòng giám khảo và trò chuyện cùng vài huấn luyện viên còn lại một lát, cho đến khi ghi hình gần xong, Hứa Hi Nghiên mới tới.

“Bắt đầu đi.”

Cố Kiều Niệm liếc nhìn thời gian. Cô không hề có ý muốn hàn huyên với Hứa Hi Nghiên.

Nhưng hiếm thấy Hứa Hi Nghiên lại không tức giận, vì lúc này tâm trạng cô ta rất tốt.

Hứa Hi Nghiên gật đầu, ngọt ngào nói: “Được rồi, bắt đầu đi!”

Cố Kiều Niệm nhìn danh sách nhóm học viên kiểm tra đánh giá đầu tiên, nghe câu nói ngọt đến phát ngấy của Hứa Hi Nghiên, đầu ngón tay cô không thèm để ý mà gõ hai cái ở trên bàn.

Bài đánh giá bài hát chủ đề chia ba người một nhóm, đồng thời tiến hành nhạc đệm cùng lúc.

Nhóm thứ nhất bước lên, do ba người thực hiện không ăn ý nhau, dẫn đến cả nhóm “lật xe“.

Các vị huấn luyện viên không nói gì.

Cứ như vậy các nhóm dần đi lên, mỗi nhóm đều được chấm điểm.

Cố Kiều Niệm mở danh sách tiếp theo ra, cuối cùng cô cũng thấy tên Cung Dịch.

“Nhóm này có lớp A.” Hứa Hi Nghiên mở miệng nói: “Tối hôm qua tôi đã xem Cung Dịch luyện tập, vũ đạo không có vấn đề gì. Tôi đã hỏi một vài câu, khi còn bé cậu ấy đã tiếp xúc với múa cổ điển, nhưng thời gian tập không lâu, chỉ có kiến thức cơ bản.”

Hứa Hi Nghiên nói một đống xa xôi là muốn cho người ta thấy cô ta và Cung Dịch quen nhau.

“Chuẩn bị xong chưa?” Cố Kiều Niệm ấn dây bên tai hỏi.

Trong video, hình như Cung Dịch đã ngẩng đầu lên nhìn về phía giọng nói truyền ra. Sau đó anh ra dấu OK.

So với Cung Dịch bình tĩnh, hai người còn lại có phần hốt hoảng hơn.

Âm nhạc vang lên, trừ Cung Dịch, hai người còn lại đã vào sai nhịp.

Cố Kiều Niệm luôn miệng nói, nhân phẩm Cung Dịch không tốt, dù chỉ là người qua đường, nhưng lúc này... Cố Kiều Niệm đang nhìn chằm chằm vào màn hình, đột nhiên cô có một loại cảm giác lo lắng khi xem con mình thi đấu.

Điều làm Cố Kiều Niệm bất ngờ là phần trình diễn của Cung Dịch quá tốt, động tác vũ đạo không hề kém, tiết tấu hoàn toàn khớp với nhạc, giọng hát cũng vững như Thái Sơn.

Nếu nói anh mới luyện tập nửa tháng, học bài hát chủ đề và vũ đạo của bài hát chủ đề trong ba ngày, thì ai có thể tin được chứ?

“Rất tốt!”

Kết thúc bài kiểm tra đánh giá, Khúc Mộc phỏng vấn thí sinh: “Cung Dịch, trước đây bạn từng được huấn luyện vũ đạo rồi sao?”

“Không có.”

“Nhưng trông bạn hoàn toàn không giống như vậy.” Hiển nhiên là Khúc Mộc đang hoài nghi.

“Nhớ động tác kết hợp tăng cường luyện tập thì cũng không khó lắm.” Cung Dịch trả lời.

Khúc Mộc còn muốn nói gì đó nhưng huấn luyện viên rap đã đi trước một bước: “Vừa rồi nghe đoạn rap của bạn, phong cách thật sự rất “street style”, trước đó bạn đã từng tiếp xúc với nhạc rap chưa?”

Cố Kiều Niệm vừa vinh dự vừa cảm khái.

Cô lại không chú ý tới cái này.

Phần trình bày rap của Cung Dịch trong bài hát chủ đề gần như là hoàn hảo, vô cùng có phong cách cá nhân.

“Em từng ở cùng với một người bạn biết rap nên cũng thường được nghe.” Cung Dịch trả lời.

“Bạn sao? Bây giờ người bạn đó còn rap không?” Huấn luyện viên rap hình như rất thích phong cách của Cung Dịch.

Anh trầm mặc một lúc.

“Bạn đó đã mất rồi ạ.”

Lòng Cố Kiều Niệm như bị ai đó đánh một cái.

Chỉ có hai người trở lên mới có thể sử dụng?

Cha mẹ qua đời, bạn cũng đã qua đời, anh... rốt cuộc anh đã vượt qua thế nào vậy?

“Xin lỗi!” Huấn luyện viên rap lập tức lúng túng nói.

Cung Dịch chỉ nhàn nhạt gật đầu.

“Vất vả rồi, tiếp theo hãy đến phòng chờ đợi công bố điểm xếp hạng cuối cùng.” Cố Kiều Niệm nói.

Sau đó nhóm Cung Dịch lui ra.

Cố Kiều Niệm nhìn sống lưng thẳng tắp của anh, trong lòng cô hơi buồn phiền xen lẫn chút hoảng hốt.

“Cung Dịch này rất được.” Huấn luyện viên rap nói: “Trước đó còn lo lắng anh bạn này chỉ đến cho có mặt, bây giờ nhìn lại chịu khó cũng có tài năng phi thường.”

Bùi Hữu Hiền cũng gật đầu: “Hạng A đi.”

“Tôi vẫn không tin bạn này không được huấn luyện từ trước, có thể luyện tập trở nên chuyên nghiệp như thần tượng của giới trẻ chỉ trong mấy ngày thì sợ không phải là một thiên tài!” Khúc Mộc lại có hơi chần chừ.

“Thầy Khúc, anh bạn này cũng không đến mức tiêu chuẩn chuyên nghiệp như thần tượng của giới trẻ, chỉ là lúc biểu diễn rất thần thái. Thầy Khúc không hiểu nhiều về vũ đạo nên đương nhiên không nhìn thấy được một ít chi tiết vụn vặt không quan trọng rồi. Tôi cảm thấy trong mười mấy nhóm, phần biểu diễn tổng hợp của bạn này là tốt nhất, tôi cũng A!”

Bởi vì Khúc Mộc chủ động tìm Cố Kiều Niệm mời ca hát, Hứa Hi Nghiên vốn có ý kiến với Khúc Mộc, nên nghe anh ta nói Cung Dịch không tốt, cô ta lập tức châm chọc.

“Tôi cũng A.” Huấn luyện viên rap giơ tay.

Khúc Mộc: “...”

“Tôi cảm thấy người này cũng không tệ.” Cố Kiều Niệm mở miệng nói.

“Được, vậy A đi.” Khúc Mộc khoát tay, cũng chọn A.

Mà hai người còn lại chỉ có thể vào lớp F thấp nhất.

Sau đó, mười mấy nhóm sau có tài nghệ cao hơn, lớp A dần đầy đủ thành viên.

Những người bị Cung Dịch chọc giận rất quyết chí tự cường, không có đồng đội vướng chân nên cũng biểu hiện rất tốt, thành công tiến vào lớp A như mong muốn.

Bảng xếp hạng đã được hoàn thành. . Truyện Đông Phương

Cố Kiều Niệm và các huấn luyện viên cùng đến phòng chờ.

Mọi người thấy các huấn luyện viên xuất hiện thì lập tức đứng lên, đồng loạt nhìn các giám khảo, chờ đợi công bố thành tích cuối cùng.

Luật thi đấu rất tàn khốc. Lần đánh giá này có tăng hạng, cũng có tụt hạng, đương nhiên tăng hạng thì vui vẻ, còn tụt hạng thì...

Cố Kiều Niệm công bố chia lớp xong, mấy nam sinh tụt hạng đã khóc lóc sướt mướt.

“Đây chỉ là đánh giá của các huấn luyện viên, cuối cùng mọi người có thể thuận lợi debut lập nhóm hay không, vẫn còn nằm trong tay các nhà sản xuất quốc dân. Những bạn tụt hạng đừng quá buồn, buổi biểu diễn tiếp theo là nơi bạn trực tiếp thể hiện tài năng của mình! Còn những người tăng hạng cũng đừng kiêu ngạo, đừng thả lỏng cảnh giác, mãnh thú ở ngay sau lưng, không liều mạng chạy thì chỉ là một con đường chết.”

Cố Kiều Niệm rất nghiêm túc nói: “Cho nên sau đây, xin mọi người dốc toàn lực chạy nhanh, cố gắng thể hiện mặt tốt nhất của mình ở trước ống kính, để các nhà sản xuất quốc dân có thể nhìn thấy bạn tỏa sáng.”

“Được!”

Cố Kiều Niệm đang khích lệ lòng người.

Cô không tâng bốc người tăng hạng, cũng không hạ thấp người tụt hạng. Mà cô nói cho mỗi một người là các bạn đều là mãnh thú, không ai kém ai, đau lòng cũng vô dụng, cứ chiến đấu hết mình là được.

“Bây giờ, mời các bạn lớp A đến sảnh ở tầng một để tập hợp, chuẩn bị đến địa điểm quảng cáo để quay video quảng cáo đầu tiên của các bạn.”

Cố Kiều Niệm nói xong thì nhìn Cung Dịch.

Dường như anh hơi nhíu mày với cô. Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng Cố Kiều Niệm vẫn cảm thấy anh kiêu ngạo đến đòi mạng.

Con hồ ly nhỏ cũng có bản lĩnh khiến mình xấu xa!

Cố Kiều Niệm nghĩ như thế, cô cúi đầu cụp mắt xuống, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.