Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 104: Chương 104: Thiếu niên áo trắng




Hách Tiểu Điềm ngồi trong góc, im lặng uống trà sữa.

Cố Kiều Niệm chọn xong.

Cô ấy lập tức hưng phấn đứng lên: “Mau đưa tiền đây, sáu người chia ra mỗi người một trăm!”

“Kiều Kiều!”

Sáu người kia tức đến mức giậm chân.

Sau đó ngoan ngoãn moi tiền ra, hung hăng đập vào lòng bàn tay Hách Tiểu Điềm.

Cố Kiều Niệm ở bên cạnh cười lắc đầu.

“Tôi đã nói với mọi người rồi, Hứa Hi Nghiên trang điểm càng đậm thì Kiều Kiều sẽ chọn phương án đơn giản hơn!” Hách Tiểu Điềm rạo rực vui sướng giấu tiền vào trong túi.

Nhà tạo mẫu Tiểu Giả lầm bầm: “Kiều Kiều, tại sao chứ?”

Cố Kiều Niệm ngồi xuống, nhìn Tiểu Giả từ trong gương, sau đó trừng mắt: “Vì chị như thế nào cũng đều xinh đẹp, như thế nào cũng đều là tiêu điểm.”

Tiểu Giả: “...”

Nhưng mà…

Hình như cũng chính xác là như thế.

Vẻ đẹp của Cố Kiều Niệm, trong giới giải trí vô vàn mỹ nhân, là một vẻ đẹp hiếm thấy.

Như bước ra từ tạp chí.

Tắm xong, tóc vẫn ươn ướt, không cần trang điểm gì, chỉ cần đưa ra một cảnh chụp là có thể làm trang bìa được luôn.

Cố Kiều Niệm ở trong đoàn đội, từ trước đến nay nói sao làm vậy.

Đã chọn tạo hình sẽ không thay đổi.

Thay quần áo, làm tóc, trang điểm.

Giày vò mấy tiếng đồng hồ.

Tạo hình của Cố Kiều Niệm cuối cùng cũng hoàn thành.

Tiểu Giả liếc nhìn Cố Kiều Niệm.

Kinh ngạc trước sự biến những món đồ tầm thường trở thành hàng hiệu của cô.

Toàn thể tạo hình của Cố Kiều Niệm, bên trong mặc một chiếc áo croptop rất thịnh hành, bên ngoài là áo vest và quần ống rộng.

Sự tính toán duy nhất của cả tạo hình.

Đó là lộ ra chiếc eo thon.

Tạo hình thế này, đổi thành người khác sẽ rất bình thường.

Nhưng ở trên người Cố Kiều Niệm...

Khí chất và nhan sắc của cô khiến cho mọi người có một loại cảm giác.

Cảm giác nơi này là sân khấu của tôi, những người còn lại đều là khách.

“Không vấn đề gì.”

Cố Kiều Niệm tự mình đứng trước gương điều chỉnh một chút, sau đó đeo mấy cái nhẫn lên tay.

“Em Kiều, ngầu lắm!”

Mắt Chu Chu sáng rực, giơ ngón cái lên.

Cố Kiều Niệm mỉm cười với cô ấy, sau đó cô liếc nhìn thời gian.

“Vẫn còn một tiếng nữa mới chính thức bắt đầu công diễn, đi thôi, đi xem học viên.”

Cố Kiều Niệm rời khỏi phòng trang điểm, lập tức đi đến phòng trang điểm của các thực tập sinh trên tầng hai.

“Đúng rồi, lúc em đến nghe biên đạo hiện trường nói thằng nhóc nhà mình.” Hách Tiểu Điềm vênh mặt kiêu ngạo nói, “Lúc chọn trang phục sân khấu, cả đống người tranh giành nhốn nháo, ai cũng muốn giành được quần áo đẹp, chỉ có thằng nhóc nhà mình vừa ngoan ngoãn vừa khéo léo, chờ họ tranh hết đồ rồi mới tự mình cầm bộ còn lại! Chị đoán xem cuối cùng như thế nào?”

Hách Tiểu Điềm nói rất hưng phấn, Cố Kiều Niệm nghe mà thấy nghi ngờ.

Ở trong ấn tượng của cô, Cung Dịch không phải là người có tính cách không tranh với đời.

Thằng nhóc này... là lang sói.

“Thế rốt cuộc là sao?” Chu Chu vội vàng hỏi.

Cô ấy gần đây đã bị Hách Tiểu Điềm lôi kéo.

Gần như trở thành một nửa fan mẹ của Cung Dịch.

“Sau khi mặc vào người, như người mẫu!” Hách Tiểu Điềm vừa nói, vừa giơ ngón cái lên.

Cố Kiều Niệm bị cô ấy chọc cho bật cười.

Có điều...

Có một khuôn mặt và dáng người như vậy, mặc rẻ rách cũng có thể biến thành thiên thần.

Cô hoàn toàn không kinh ngạc.

Nhưng mà.

Đợi đến khi Cố Kiều Niệm nhìn thấy Cung Dịch.

Cô hung hăng tát vào mặt mình.

Sai rồi.

Kinh ngạc.

Hai nhóm AB, màu sắc trang phục lần lượt là đen trắng.

Nhóm của Vưu Vi chạy rất nhanh, cướp mất màu đen tôn dáng người và khí chất.

Nhóm bên này của Cung Dịch là màu trắng.

Cố Kiều Niệm đi vào phòng tập luyện của bọn họ.

Thấy nhóm thiếu niên áo trắng đồng loạt quay sang nhìn mình.

Nội tâm chỉ có một suy nghĩ.

Pháp luật nên cấm trai đẹp tùy ý mặc đồ trắng.

Nhất là Cung Dịch.

Màu trắng tượng trưng cho thuần khiết, ngây thơ, phải là không nhiễm một hạt bụi nào.

Tạo hình của Cung Dịch là tóc ướt.

Thêm một lớp phấn mắt nhẹ nhàng, không quá khoa trương, làm viền mắt anh thêm sâu.

Tổng thể bộ trang phục vô cùng... Không biết nói sao nữa.

Tóm lại, đổi thành người khác mặc, đoán chừng chỗ nào cũng đều là khuyết điểm.

Cung Dịch mặc vào, khiến cho anh thoạt nhìn còn cao hơn cả lúc bình thường.

Càng khủng khiếp hơn là thiếu niên áo trắng đáng lẽ nên có diện mạo ngây thơ.

Nhưng Cố Kiều Niệm vốn chỉ định liếc mắt qua, lại bị Cung Dịch hớp hồn.

Cung Dịch bên này.

Anh nhìn tạo hình hôm nay của Cố Kiều Niệm.

Không nghĩ gì khác.

Chỉ muốn khiến tất cả mọi người trong phòng tập luyện quay người đi chỗ khác, không cho phép nhìn.

“Oaa!”

Tuy nhiên...

Điều này không thực tế.

Các thiếu niên nhiệt huyết sôi trào.

Nhìn thấy Cố Kiều Niệm, ngay lập tức liền phát cuồng.

Những tiếng thét kì quái nối tiếp nhau.

Eo!

PD lộ eo!

Cung Dịch: “...”

Phiền lòng!

“Mọi người chuẩn bị thế nào rồi?” Cố Kiều Niệm hỏi giống mọi khi.

“Rất tốt, hôm nay bọn em sẽ chiếm lấy vị trí thứ nhất! Đúng không đội trưởng?”

Đội trưởng vô cùng lạnh nhạt: “Ừ.”

“Tay sao rồi?” Cố Kiều Niệm hỏi một câu.

Cô rất muốn chạy ra khỏi đây.

Nhưng nhìn Cung Dịch rõ ràng rất không vui.

Lỡ như cô không nói lời nào với anh, cứ như vậy mà đi.

Bạn nhỏ này lại nghĩ bậy bạ, ảnh hưởng đến việc phát huy trên sân khấu, thế thì tội của cô to rồi.

Ừm.

Đúng vậy.

Cố Kiều Niệm nhiệt huyết trào dâng.

Hoàn toàn quên mất buổi tối cách đây không lâu đã chọc giận Cung Dịch.

“Vẫn ổn.” Cung Dịch trả lời.

Lúc này.

Biên đạo của Cung Dịch tiến vào.

“Cung Dịch, ra ngoài một chút.”

“Không phải chứ? Lại có quảng cáo mới à?” Những học viên khác kêu rên, “Đội trưởng, cậu có tận ba cái quảng cáo lận.”

Cung Dịch lắc đầu: “Không phải. Bạn đến.”

Bạn đến?

Tai nhỏ của Cố Kiều Niệm lập tức dựng thẳng lên.

Bạn bè dạng nào đấy?

Sau đó, Cung Dịch chen qua từ bên thân cô.

Trên người anh có một mùi hương nhàn nhạt nhưng rất dễ chịu.

Sau khi Cung Dịch rời khỏi, Cố Kiều Niệm lại cổ vũ những thực tập sinh khác, rồi đi đến một phòng luyện tập tiếp theo.

Vừa khéo.

Cố Kiều Niệm vừa tới phòng luyện tập tiếp theo.

Liền nhìn thấy Cung Dịch đang đứng cùng Tư Bắc.

Không biết hai người đang nói gì.

Thoạt nhìn tậm trạng của Tư Bắc rất tốt.

Ừm...

Lần trước Tư Bắc đùa giỡn Cung Dịch, rút lại danh thiếp của công ty giải trí Tinh Hà.

Vốn dĩ cho rằng chọc đến Cung Dịch.

Nhưng không ngờ là, lại đợi được Cung Dịch chính miệng bảo anh ấy tới thăm.

Tâm trạng Tư Bắc có thể không tốt sao?

“Nghiêm Trình Thành lần này nhặt được bảo bối, tạo hình này của cậu, sau khi phát sóng mà không nổi tiếng tôi lập tức đổi họ!” Tư Bắc nói.

“Cũng không quan trọng.” Cung Dịch lơ đãng trả lời.

“Đứng ở đây làm gì? Cũng không tiện nói chuyện, đến văn phòng của Nghiêm Trình Thành đi.” Tư Bắc nhìn thoáng qua sau lưng Cung Dịch, “Kia là Cố Kiều Niệm à?”

Cung Dịch không quay đầu: “Nói ở đây thôi, nói xong tôi còn phải trở về tập luyện.”

Tư Bắc nhìn chằm chằm Cố Kiều Niệm đi vào phòng luyện tập.

Sau đó có vẻ lỗ mãng nói: “Bảo sao có thể quyến rũ được Cung thiếu gia, quả là người đẹp.”

Cung Dịch liếc anh ấy: “Được rồi, cậu có thể đi rồi đấy.”

Tư Bắc: “?”

Anh ấy cảm thấy mình còn chưa đứng vững đâu!

“Lát nữa...” Tư Bắc hơi hơi híp mắt.

“Vừa rồi cậu đột nhiên nói nhiều, có gì đó sai sai.”

Lúc Cung Dịch còn nhỏ đã như thế này.

Bản thân cậu ta vốn dĩ rất ít nói.

Nhưng khi chột dạ, sẽ vô thức nói nhanh và nhiều hơn.

Sau này trưởng thành.

Kể cả làm chuyện xấu gì cũng sẽ không chột dạ.

Bây giờ lại thế này…

Có vấn đề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.