Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 381: Chương 381: Tôi chính là địa ngục




Nghiêm Trình Thành vẫn còn đang che mắt cho Chu Chu đấy.

Chu Chu nghe thấy lời của Cung Dịch, lập tức gạt tay Nghiêm Trình Thành ra.

“Ôi! Con nít con nôi đừng có nhìn lung tung! Hù doạ cô luôn đấy!” Nghiêm Trình Thành lại cản trở tầm mắt của Chu Chu.

Chu Chu: “…”

“Tổng giám đốc Nghiêm, ở chỗ này của tôi không thể nhìn thấy chỗ của Cố Thiến Thiến.”

Ánh mắt Nghiêm Trình Thành phức tạp nhìn về phía Cung Dịch: “Không có thứ dơ bẩn kia, nhưng vẫn có cái còn doạ người hơn cơ, tóm lại, cứ đứng như thế đợi đi.”

Cố Đức Hạo cười điên cuồng.

Dù sao ông ta cũng chẳng thể thoát nổi cái từ chết này rồi.

Còn có gì phải sợ chứ?

Cho đến khi ông ta nhìn thấy Cung Dịch đi tới.

Lúc đang ngang qua một vệ sĩ, mặt Cung Dịch không cảm xúc, rủt một chiếc găng tay trắng trong túi của vệ sĩ ra, không nhanh không chậm tự mình mang vào.

“Muốn giết tôi sao?”

Cố Đức Hạo vừa sợ hãi, vừa cưỡng ép bản thân không được để lộ vẻ sợ hãi.

Đều phải chết.

Đương nhiên chết mạnh mẽ vẫn có tôn nghiêm hơn!

Ông ta tuyệt đối sẽ không cầu xin tha thứ!

“Giết ông ấy à?”

Cung Dịch hít sâu một hơi, ánh mắt khi nhìn Cố Đức Hạo cũng giống như đang nhìn người chết vậy.

“Ông xứng sao?”

Nụ cười trên mặt Cố Đức Hạo từ từ trở nên cứng đờ.

Không giết ông ta?

Thế anh còn muốn làm gì nữa? Chẳng lẽ sẽ nhốt ông ta vào trong phòng tối, hành hạ ông ta?

Cho ông ta ăn mấy món sẽ khiến ông ta đau dạ dày tới mức hộc máu?

Sau khi đến Thành Đô, Cố Đức Hạo mới ý thức được, việc mình đau dạ dày tới mức nôn ra máu cũng có liên quan tới việc ăn đồ ăn trong lúc bị giam trước đó.

Xem như bỏ việc đau dạ dày nôn ra máu một bên.

Cũng chỉ có việc bị nhốt vào trong phồng tối, không có người nói chuyện với ông ta, không phân biệt rõ là sáng hay tốt, sự đau khổ như thế Cố Đức Hạo mới không muốn lại trải qua lần nữa.

Kết quả, Cố Đức Hạo lập tức muốn cắn lưỡi tự sát.

Thế nhưng Cung Dịch đã đi trước ông ta một bước.

“Răng rắc” một tiếng.

Cung Dịch nhanh chóng bóp nát cằm của Cố Đức Hạo, ông ta có muốn cắn lưỡi cũng không còn cách nào.

Cố Đức Hạo vô cùng kinh hoàng.

“Chính thức giới thiệu với ông.” Cung Dịch nhìn chằm chằm Cố Đức Hạo: “Tôi tên Cung Dịch, chính là người thừa kế của tập đoàn tài chính Vân Đính, đương nhiên tôi còn một tên gọi mà nhiều người biết đến hơn.”

Lúc Cố Đức Hạo nghe thấy tập đoàn tài chính Vân Đính đã bắt đầu ngờ ngệch.

Sớm biết Cố Kiều Niệm có thể quyến rũ được người thừ kế của tập đoàn tài chính Vân Đính, tại sao ông ta lại bán cô cho Kim Thịnh chứ?

“Lucifer.”

Lúc này Cung Dịch nói ra tên một người khiến Cố Đức Hạo vô cùng khiếp sợ.

Mặc dù tập đoàn tài chính cách Cố Đức Hạo vô cùng xa côi, thế nhưng trong suốt hơn mười năm qua, danh tiếng của tập đoàn tài chính Lucfer vẫn luôn rất lớn.

Nhất là trong mấy năm qua, gần như là sự tồn tại của một bá chủ.

Ông ta yêu tiền như mạng sống, thế nên đã thuộc nằm lòng tên của những tập đoàn tài chính cấp thế giới, muốn một ngày nào đó có thể chọn cho Cố Thiến Thiến một người tốt nhất trong số đát, trở thành con rùa vàng của ông ta.

“A… a…” Cố Đức Hạo liều mạng muốn nói điều gì đó.

“Cố Kiều Niệm là vị hôn thê của tôi, bắt đầu từ khi tôi chắc chắn là cô ấy, tôi đã lập ra cho mình một quy tắc.”

Cung Dịch lạnh lùng nói: “Nếu ai dám khiến cô ấy chịu ấm ức, tôi sẽ trở thành địa ngục của người đó.”

Cố Đức Hạo vô cùng kinh hoàng.

Sau đó Cung Dịch giơ tay lên, trước khi Cố Đức Hạo kịp phản ứng, trực tiếp đánh gãy hai tay của Cố Đức Hạo.

Anh đã học qua y thuật.

Đối với việc làm thế nào để đánh gãy xương của con người, anh vô cùng thành thạo.

Trong đêm mưa.

Tiếng kêu thảm thiết của Cố Đức Hạo không ngừng vang lên, hai cánh tay gãy mất, xẻng nện trên xương đùi, hai chân cũng hoàn toàn bị tàn phế.

Đau đớn và sợ hãi nhanh chóng chạy tới từ bốn phương tám hướng, bao lấy Cố Đức Hạo thật chặt.

Cố Đức Hạo đã tàn phế hoàn toàn.

Cũng chỉ trong vòng có hơn mười phút.

Cung Dịch không muốn để Cố Kiều Niệm chờ đợi quá lâu.

Anh đứng thẳng, thở dài một hơi, sau đó cởi bao tay ra, nhận lấy cồn khử trùng xoa xoa hai tay, rồi lại nhận lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ lau tay.

Mặc dù Cố Đức Hạo không thể nói chuyện.

Thế nhưng vẫn có thể kêu lên thảm thiết.

Mặc dù âm lượng không lớn, thế nhưng anh cũng không muốn Cố Kiều Niệm nghe thấy tiếng kêu đáng ghét này.

“Đừng để ông ta phát ra tiếng.” Cung Dịch nói xong, đi thẳng về phía Cố Kiều Niệm.

Người của anh cũng lập tức tìm một vài thứ, nhét vào miệng Cố Đức Hạo.

Sau đó lại đứng thành một hàng, tạo thành một bức tường người chắn trước mặt Cố Đức Hạo.

Để bảo đảm lúc Cung Dịch đưa Cố Kiều Niệm đi sẽ không nhìn thấy thứ dơ bẩn này.

Cung Dịch quay lại bên cạnh Cố Kiều Niệm, xoa đầu cô một cái rồi tháo tai nghe trên tai cô xuống.

“Đi thôi, đi thay quần áo với tôi.” Cung Dịch nói.

Cố Kiều Niệm theo bản năng nhìn về phía Cố Đức Hạo.

“Không chết.” Cung Dịch nói: “Tôi chỉ giới thiệu bản thân mình một chút thôi.”

“Tôi làm chứng! Tôi chứng kiến toàn bộ quá trình!” Nghiêm Trình Thành giơ tay lên.

Lúc này Tư Bắc cũng tới.

Ánh mắt Cố Kiều Niệm nhìn về chỗ vẫn còn đào.

Cung Dịch sờ má của cô: “Thi Nhân, chờ tới khi đào xong, bọn họ sẽ gom toàn bộ xương lại. Bọn họ thương chị như thế, chắc chắn sẽ không muốn chị nhìn thấy bọn họ vụn vặt thế này, nể mặt bọn họ có được không?”

Cố Kiều Niêum nhìn về phía Cung Dịch, mắt đỏ hoe, bất đắc dĩ nhẹ nhàng mỉm cười.

“Biết rồi.”

“Nghiêm Trình Thành, Tư Bắc, nơi này tạm thời giao lại cho hai cậu.” Cung Dịch nhìn về phía Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc.

“Được! Mau dẫn Kiều Kiều của chúng ta đi nghỉ một lát đi.” Nghiêm Trình Thành vội vàng nói.

Tư Bắc cũng gật đầu một cái.

Cảm xúc của Cố Kiều Niệm ở lúc trước khi Cung Dịch tới và sau khi Cung Dịch tới thật sự đã có thay đổi rõ rệt.

Trước khi anh tới, Cố Kiều Niệm giống như đã sụp đổ hoàn toàn.

Sau khi anh tới, cô lại tựa như tìm thấy người mình có thể tin tưởng, dựa vào…

“Kiều Kiều, em cũng ở lại nhìn, có chuyện gì em sẽ lập tức báo lại với chị.” Hiếm có khi thấy Chu Chu không chạy theo Cố Kiều Niệm.

Trong lòng cô ấy hiểu rõ, lúc này, chỉ có Cung Dịch mới có thể hoá giải sự đau khổ trong lòng Cố Kiều Niệm.

Những người khác, cùng với những người không có ở đây đều không có cái gọi là.

Thà đi cùng không có chuyện gì làm, còn chẳng bằng ở lại xem, xem xem có giúp đỡ được gì không.

“Ừ.”

Cố Kiều Niệm đáp một tiếng.

Sau đó Cung Dịch đưa Cố Kiều Niệm rời khỏi khe núi này.

Chu Chu nhìn theo, nặng nề thở dài một cái.

Vừa nhìn về phía Cố Đức Hạo: “Cung Dịch giết ông ta rồi?”

Cô ấy nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thi nhau vang lên.

“Cung Dịch là một công dân tốt của thành phố, không giết người.” Nghiêm Trình Thành nói.

Anh ấy vừa dứt lời.

Mấy người đang vây quanh Cố Đức Hạo đều nhanh chóng tản ra.

Chu Chu nhìn thấy Cố Đức Hạo gần như không thể động đậy nổi.

Nếu không phải Cố Đức Hạo đang thở dốc vì đau đớn, Chu Chu thật sự cho rằng ông ta đã chết rồi.

“Phải xử lý ông ta và Cố Thiến Thiến thế nào đây?” Chu Chu nhìn về phía Tư Bắc.

Nghiêm Trình Thành: “?”

Rõ ràng cô ấy và mình thân quen hơn, thế cô ấy nhìn Tư Bắc làm gì?

Đồ không có lương tâm.

Mới vừa rồi vì không để lương tâm trẻ thơ của cô ấy bị phá hỏng, cánh tay anh ấy cũng giơ tới cứng đờ!

“Cô Chu đừng lo lắng, chúng tôi sẽ sắp xếp tốt.” Lúc Tư Bắc không làm gì, vẫn luôn cho người ta cảm giác nho nhãn như gió xuân.

Khác hoàn toàn so với một công tử đào hoa như Nghiêm Trình Thành.

“Vậy thì tốt, anh Tư vất vả rồi.” Chu Chu hít một hơi thật sâu: “Cả nhà gieo hoạ, cuối cùng đều gặp quả báo.”

Tư Bắc chán ghét nhíu mày: “Bọn họ mang đến chop Kiều Niệm sự đau đớn và hành hạ nặng nề như thế, mấy quả báo này vẫn xem như còn nhẹ đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.