Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 302: Chương 302: Tới sân bay quốc tế thành phố Dung




Cố Kiều Niệm hơi giật mình.

“Xin lỗi, tôi đã thất lễ rồi.”

Vì Hàn Thu Hoa, sau này cô phải giao thiệp nhiều với Hàn Tinh Trần hơn.

Quả thực nên trao đổi một chút thông tin liên lạc.

Hàn Tinh Trần lập tức mỉm cười, lấy mã QR của mình ra.

“Quét mã đi.”

Cố Kiều Niệm quét mã QR của Hàn Tinh Trần, thêm wechat của anh ta.

“Hôm nay đã làm phiền anh rồi.” Cố Kiều Niệm nói lời xin lỗi.

“Đừng khách khí như vậy, cô có duyên với gia đình chúng tôi.” Hàn Tinh Trần nói.

“Ừm.” Cố Kiều Niệm gật đầu: “Sau này, nếu anh cần giúp đỡ gì trong công ty thì cứ lên tiếng, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh những chuyện tôi có thể làm được.”

“Vì vậy... người đó là Cung Dịch sao?”

Hàn Tinh Trần đột ngột thay đổi chủ đề.

Cố Kiều Niệm lập tức sững sờ.

Cũng không đợi cô lên tiếng, Hàn Tinh Trần bật cười, sau đó lại thấp giọng nói: “Chiến đội tôi phục vụ trước đây có mấy cô gái chèo thuyền CP của hai người, nếu họ biết hai người là thật, hơn nữa còn là hai bên đều có tình cảm với nhau, đoán chừng sẽ phát điên đấy.”

Cố Kiều Niệm rũ mí mắt xuống mỉm cười.

Xuất phát từ sự bảo vệ đối với Cung Dịch, cô cũng không muốn nói nhiều về chuyện CP này ở bên ngoài.

Cơ bản, cô và Hàn Tinh Trần cũng không quá thân quen. Anh ta và Cung Dịch càng không liên quan gì đến nhau.

Càng tốt.

Con người Hàn Tinh Trần này không phải là một người sẽ khiến người ta cảm thấy bị chèn ép.

Thấy Cố Kiều Niệm không muốn nói thêm, anh ta cũng không nói thêm nữa.

“Tôi phải ở lại chăm sóc cô mình, buổi chiều cô còn phải bay đến thành phố Dung, đừng mất thì giờ ở đây nữa.” Hàn Tinh Trần nói: “Trở về đi.”

“Ừm.” Cố Kiều Niệm đáp lại: “Anh có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi.”

“Tôi nhất định sẽ làm vậy.”

Cố Kiều Niệm lại liếc nhìn Hàn Thu Hoa rồi rời khỏi phòng bệnh.

Vừa đi tới ngã rẽ.

Cố Kiều Niệm lập tức nghe thấy có người vừa nói chuyện vừa từ trên lầu đi xuống.

“Viện trưởng, ông Tư thực sự muốn thực hiện cuộc phẫu thuật cắt bỏ thùy trán của chị gái anh ta sao?”

Cố Kiều Niệm gần như theo bản năng đẩy anh Bảo ra rồi lùi về sau mấy bước.

“Ngậm miệng lại cho tôi!”

“Loại phẫu thuật này quá tàn nhẫn rồi!”

“Tốt hơn thì ý chí tinh thần được sống sót, lại bị ép phải uống những loại thuốc đó thì càng tốt, coi như là sự giải thoát.”

Sau khi đám người từ trên lầu xuống lầu thì nhanh chóng đi về phía khác.

Phẫu thuật cắt bỏ thùy trán sao?

Cố Kiều Niệm cau mày lại.

Cố Kiều Niệm đã từng nghe nói về loại phẫu thuật này.

Vào giữa thế kỷ trước, ở khu vực châu Âu, việc thực hiện loại phẫu thuật này cho người bệnh tâm thần rất phổ biến.

Hầu như những người đã trải qua loại phẫu thuật này đều trở nên ngốc nghếch.

Sau này y học cũng đã xác nhận rằng, vốn dĩ loại phẫu thuật này không thể chữa khỏi bệnh tâm thần, thậm chí còn là một sự tổn thương mang tính hủy hoại đối với cơ thể con người!

Tên biến thái Tư Kính Vũ này.

Để khống chế cô của Tư Bắc nên phải dùng đến thủ đoạn này sao?

“Cô Cố, có chuyện gì vậy?” Anh Bảo lo lắng hỏi.

Cố Kiều Niệm lắc đầu: “Quay về thôi, nhanh lên một chút.”

Cũng vừa khéo, Cố Kiều Niệm vừa lên xe thì điện thoại của Cung Dịch gọi đến.

“Dậy rồi à?”

“Ừm.” Giọng nói của Cung Dịch còn mang theo giọng ngái ngủ khi vừa tỉnh dậy.

Rất ngọt.

“Tôi vừa đi ra khỏi bệnh viện tâm thần, có chuyện... Tôi cảm thấy mình nên nói với cậu.”

“Chị nói đi.” Cung Dịch nhẹ nhàng nói.

“Tư Kính Vũ muốn thực hiện phẫu thuật cắt bỏ thùy trán cho cô của Tư Bắc.” Cố Kiều Niệm nghiêm giọng nói.

Cung Dịch im lặng một hồi, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Chị gặp Tư Kính Vũ sao?”

“Không phải, tôi tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của viện trưởng và bác sĩ của bệnh viện này.” Cố Kiều Niệm cau mày lại: “Ông ta quá biến thái rồi! Sao có thể làm tới mức này chứ?”

“Tư Bắc đã phát giác ra chuyện này rồi.” Cung Dịch nói: “Cậu ấy sẽ đi giải quyết.”

“Anh ấy đã biết rồi sao?” Cố Kiều Niệm thở phào nhẹ nhõm: “Tạ ơn trời đất.”

Cung Dịch nghe thấy cảm xúc nhanh chóng thay đổi của Cố Kiều Niệm trong điện thoại thì bật cười.

“Cục cưng lo cho dì Nguyên như vậy sao? Hai người chẳng qua mới gặp nhau hai lần thôi mà.”

“Đổi thành người khác, tôi cũng sẽ lo lắng như vậy.” Cố Kiều Niệm nói: “Được rồi, cậu dậy chuẩn bị cho cuộc họp đi, tôi không làm phiền cậu nữa.”

“Ừm.” Cung Dịch đáp lại: “Bảo tài xế lái xe chậm một chút.”

“Biết rồi mà, đi chuẩn bị đi.”

Cố Kiều Niệm cúp điện thoại.

Hít một hơi thật sâu.

Thả lỏng lồng ngực một chút.

Vừa rồi cô thực sự bị dọa sợ.

Cũng không biết Tư Bắc có thể giải quyết được người cha biến thái đó không nữa!

Thời gian đến cũng đúng lúc.

Trên đảo đầy nắng ấm áp, không còn một chút dấu hiệu của mùa thu.

Tư Hân Nhiễm mặc một chiếc váy thời trang cao cấp mới mua, xoay người trước mặt Nguyên Giang Vãn.

“Cô ơi, đẹp không này?”

Ánh mắt Nguyên Giang Vãn trống rỗng nhìn Tư Hân Nhiễm, cũng không biết bà ấy đang nghĩ gì, ngơ ngác gật đầu.

“Cô chủ, gần đây bà chủ bị thương, tinh thần còn kém hơn lúc thường nên cần được nghỉ ngơi, hay là cô về trước đi, đợi đến khi bà chủ khỏe hơn thì cô lại đến.” Bác sĩ nữ phụ trách chăm sóc cho Nguyên Giang Vãn nói với vẻ mặt khó khăn.

“Tôi đã nói với cha tôi rồi.” Tư Hân Nhiễm liếc nhìn bác sĩ đó một cái, nói với vẻ không hài lòng: “Bác sĩ Đàm, cô thật sự là Bồ Tát, thích cha tôi như vậy, không ở bên cạnh quấn lấy ông ấy, ngược lại còn làm ra vẻ yêu đến mức hình bóng không rời đến chăm sóc cho cô của tôi.”

Sắc mặt của bác sĩ Đàm lập tức thay đổi.

Tư Hân Nhiễm là công chúa nhỏ của tất cả các thành viên của Sáng Thế Kỷ.

Tư Kính Vũ cũng sẽ không bày ra vẻ mặt khó coi với cô ta, yêu thương nâng trong lòng bàn tay.

Cho dù bác sĩ Đàm có tức giận cũng không dám trở mặt với Tư Hân Nhiễm.

“Cô ơi, hôm nay Nhiễm Nhiễm sẽ không đi đâu, buổi tối sẽ cùng ngủ với cô.” Tư Hân Nhiễm cúi xuống trước mặt Nguyên Giang Vãn, nở nụ cười ngọt ngào.

“Cô chủ, như vậy không ổn lắm?”

“Cô có chuyện gì lén lút đúng không? Mấy tháng tôi mới đến đây một lần, ở lại chăm sóc cô tôi một chút thì sao nào? Cô là cái thá gì mà quản tôi chứ?” Tư Hân Nhiễm đứng dậy, che tai Nguyên Giang Vãn lại rồi hét lên với bác sĩ Đàm.

Khóe miệng bác sĩ Đàm co rút một hồi.

Cô ta đi sang một bên và gọi điện thoại cho Tư Kính Vũ.

Tư Kính Vũ nghe xong, không lạnh không nóng nói một câu: “Nhiễm Nhiễm đã nói với tôi rồi, cô đừng quản con bé.”

“Thưa ông, trước đó cậu chủ đã nghi ngờ thuốc mà chúng ta đưa cho bà chủ có vấn đề...”

“Tư Bắc là Tư Bắc, Hân Nhiễm là Hân Nhiễm!” Tư Kính Vũ mất kiên nhẫn hét lên: “Nhiễm Nhiễm mới bao nhiêu tuổi chứ? Con bé có thể biết được chuyện gì? Một đám các người còn sợ một đứa bé mới mười mấy tuổi sao?”

Bác sĩ Đàm: “...”

“Tư Bắc đã bị đưa đi đày rồi, tâm trạng của con bé vốn không tốt, cô đừng làm cho con bé thấy tủi thân, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi ạ.”

Điện thoại lập tức cúp máy.

Bác sĩ Đàm nhìn về phía Tư Hân Nhiễm.

Cằm của Tư Hân Nhiễm gần như sắp hất lên trời.

“Cô ơi, chúng ta đi thôi, không chơi với bà cô mách lẻo kia nữa!”

Sau đó, Tư Hân Nhiễm đẩy Nguyên Giang Vãn đi về phía khác.

Bác sĩ Đàm đứng yên tại chỗ, tức đến mức mặt xanh lên.

Sẩm tối.

Trạm tỷ của CP và trạm tỷ của riêng mỗi người, lần lượt cập nhật ảnh chụp sân bay của hai người.

Cố Kiều Niệm → Sân bay quốc tế thành phố Dung, đã đến nơi.

Cung Dịch → Sân bay quốc tế thành phố Dung, đã đến nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.