“Cung Dịch, cậu cảm thấy sao?” Lúc này, tầm mắt của Cố Kiều Niệm bỗng dời đến người Cung Dịch, cô khẽ nhíu mày, kéo dài âm điệu, chậm rãi hỏi.
Nghiêm Trình Thành cũng có mặt tại hiện trường xem ghi hình: “!”
Lập tức lấy điện thoại ra.
Đây!
Cái mẹ gì đây!
Kiều Kiều đang trêu chọc Cung Dịch!
Lúc này, không quay không phải người!
Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, không giấu được ý cười trong mắt, cũng không định giấu.
“PD hi vọng là tôi sao?”
Thế này, không phải cấp độ điên của Nghiêm Trình Thành.
Đám thiếu niên cũng không biết tại sao bị chọc trúng.
Trước và sau Cố Kiều Niệm đều cực kì ồn ào.
Dĩ nhiên, trong đó cũng có người không vui.
Ví dụ, Vưu Vi.
Lại ví dụ, Hứa Hi Nghiên.
Cố Kiều Niệm ho nhẹ một tiếng, sau đó giả vờ nghiêm mặt: “Dĩ nhiên PD hi vọng mỗi người các cậu đều là hạng nhất.”
Ngừng một chút, Cố Kiều Niệm không tiếp tục đùa giỡn nữa, sau đó tuyên bố về người được bỏ phiếu nhiều nhất ở vòng một.
“Cung Dịch.”
Trước sau lại là một trận bàn tán, hoan hô sôi nổi.
Trong lòng Cố Kiều Niệm cũng rất vui vẻ, không phải bởi vì Cung Dịch đứng thứ nhất, mà là bởi bình thường Cung Dịch ở trại huấn luyện rất kiệm lời, vậy mà vẫn có nhiều thực tập sinh hoan hô anh, thích anh như thế.
Nghĩ kỹ thì cũng không biết tại sao, Cố kiều Niệm thỉnh thoảng sẽ đi thăm lớp.
Lúc nhìn thấy Cung Dịch cô độc một mình, trong lòng sẽ vô thức cảm thấy không thoải mái.
Cô hy vọng nhìn thấy anh được vây trong đám đông, không thích anh cô đơn một mình.
Trong tiếng hoan hô, Cung Dịch đi về phía Cố Kiều Niệm.
Khoảnh khắc ánh mắt của Cố Kiều Niệm và anh chạm nhau, cô lập tức rũ mắt xuống.
Cô chợt nghĩ đến một câu hát, trong biển người đông đúc, nói một cách thật sâu sắc về một tình yêu mông lung.
Cô và Cung Dịch không có tình yêu, nhưng rốt cuộc quan hệ lại không rõ ràng.
Loại trường hợp thế này, trong những tiếng hoan hô này, chỉ có cô và Cung Dịch biết bản thân rất đặc biệt với người kia.
Loại cảm giác này khiến người ta vừa hoảng loạn vừa cảm thấy hơi thích thú.
Đại khái là thế.
Sự kích thích mà cấm kỵ mang tới?
Là người đứng hạng nhất, Cung Dịch đứng phía sau Cố Kiều Niệm.
Sau khi tuyên bố người đứng nhất, chính là người xếp cuối cùng.
Phân đoạn tàn khốc đã tới, bầu không khí vui vẻ ban nãy lại trầm xuống.
Sau khi Cố Kiều Niệm tuyên bố người đứng cuối.
Hiện trường vỡ òa.
Trong hai đội của Cung Dịch, tổng cộng có bốn người đồng đội bị loại.
Sau khi kết thúc ghi hình, thành viên hai đội tập trung lại, nói lời từ biệt và cỗ vũ.
Cố Kiều Niệm đứng cùng một chỗ với ban cố vấn, nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng cũng khó tránh có chút tiếc nuối.
Những chàng trai bị loại này, không thiếu những người có thực lực rất tốt, nhưng giới giải trí xem mặt, cũng xem vận khí.
Nếu như có thực lực, hai cái còn lại không có...
Bên chỗ Cung Dịch lập tức rời mất bốn học viên, nước mắt lưng tròng chào tạm biệt anh.
“Đội trưởng, chắc chắn anh có thể debut vị trí Center, sau khi bọn em đi, về nhà sẽ bỏ phiếu cho anh! Cô bảy dì tám đều gọi lên hết!”
“Đúng! Anh nhất định phải xông lên thật cừ nha!”
Cung Dịch vẫn không có quá nhiều thay đổi cảm xúc gì.
Chỉ nói một câu: “Sau này phải thật cố gắng.”
Mọi người chỉ cảm thấy anh chỉ khích lệ một câu khách khí mà thôi.
Không ngờ, ngày thứ hai sau khi bốn người rời khỏi trại huấn luyện, công ty đã chia nhau tiếp nhận lời mời công việc rất được.
Bọn họ còn tưởng sau khi tiết mục phát sóng, điểm nổi trội của bản thân đã được phát hiện.
Cho tới khi thân phận hiển hách của Cung Dịch được tiết lộ.
Bọn họ mới hiểu được, câu sau này phải thật cố gắng của Cung Dịch là ý gì.
Sau khi thực tập sinh bị loại rời đi, Nghiêm Trình Thành cầm một cái loa đi ra ngoài.
Anh ấy vô cùng phấn khích tuyên bố, mọi người sẽ đến bến tàu, ngồi du thuyền bắt đầu hành trình chơi đùa thỏa thích ba ngày trên đảo.
Đám thiếu niên vừa nãy còn khóc bù lu bù loa lập tức đắm chìm vào vui sướng.
Bị nhốt hơn một tháng trời, cuối cùng cũng có thể ra ngoài tung hoành rồi.
Chu Chu đưa nước cho Cố Kiều Niệm, nhìn đám nhóc nước mắt còn chưa khô đã cười đùa vui vẻ, lắc đầu: “Tình bạn của đám con trai thi thoảng thật sự khiến người ta nghi ngờ mà.”
Cố Kiều Niệm cũng bật cười theo: “Tình bạn là thật, niềm vui khi có thể ra ngoài chơi cũng là thật.”
Các thực tập sinh nhanh chóng quay về ký túc xá thu dọn quần áo và đồ dùng, sau đó cực kỳ phấn khích tập hợp ở đại sảnh.
“Lần này đã sắp xếp phúc lợi cho các cậu rồi, ban cố vấn chúng tôi chia ra chọn hai chiếc xe bus mà các cậu sắp ngồi, các cậu dựa theo xếp hạng của mình lần này, ưu tiên người xếp trước chọn xe và vị trí.”
Nghiêm Trình Thành vẫn còn cầm loa, đi thay một chiếc áo sơ mi hoa hẹ mang hơi thở biển đảo, quần đùi hoa, trên đầu đeo một cái kính râm hiệu Halley.
Cả người trông có vẻ giống người dân vùng biển đảo, một chút dáng vẻ của phú nhị đại cũng không có.
Lời nói kích động như dâng ngàn lớp sóng.
“Người đằng trước, tôi giao mạng cho cậu! Cậu để Kiều Kiều lại cho tôi đi!”
Trong đám người, không biết ai rên lên một tiếng.
Cung Dịch xếp trước nhất: “..”
Ban ngày ban mặt đã bắt đầu nằm mơ rồi.
“Bây giờ bắt đầu!” Gần đây tổng giám đốc Nghiêm kiếm tiền rất thoải mái, đều lãi to.
Cung Dịch là người đầu tiên chọn, lên xe lập tức nhìn thấy Cố Kiều Niệm và Hứa Hi Nghiên.
Hứa Hi Nghiên nhìn anh, tròng mắt sắp rơi ra.
Cung Dịch đi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh Cố Kiều Niệm, cướp trò chơi ở chỗ ngồi bên cạnh Kiều Kiều, vừa mở màn đã kết thúc.
“Cung Dịch, cậu cứ không do dự chút xíu nào thế này không tốt đâu… lỡ như khiến mọi người hiểu lầm cậu với PD có gì đó… không tốt với danh tiếng của PD.” Hứa Hi Nghiên nói.
Cố Kiều Niệm quay đầu nhìn Hứa Hi Nghiên một cái.
Hứa Hi Nghiên lập tức hơi chột dạ, cô ta thật sự sợ Cố Kiều Niệm.
“Quy tắc trò chơi cho phép cậu ta chọn, lời này của cô giáo Hứa quá đáng rồi.”
Cố Kiều Niệm hạ thấp giọng nói.
Cung Dịch không thèm nhìn Hứa Hi Nghiên một cái, lập tức quyết định chỗ ngồi.
Ở bên ngoài, đèn hiển thị chỗ ngồi của cố vấn, đèn của Cố Kiều Niệm đã tắt.
“Đậu! Cung Dịch chọn PD?”
“Không phải chứ?”
“Trước đây cậu ta tỏ ra rất lạnh nhạt với PD!”
“Cậu ta giả vờ đấy!”
“Trời sập rồi! Hết đường rồi, cái tên này!”
“Tôi nói rồi mà, không có thiếu niên tràn trề sinh lực nào thoát khỏi Kiều Kiều!”
Bởi vì Cố Kiều Niệm bị Cung Dịch chọn rồi nên chờ kêu rên một lát rồi mới chọn tiếp.
Tiếp theo, người thứ hai, thứ ba, thứ tư, lần lượt lựa chọn xe của Cố Kiều Niệm.
Chuyện khiến người ta ngượng ngùng đó là sau khi mấy người này lên xe, lần lượt ngồi vây quanh trước sau Cố Kiều Niệm.
Hứa Hi Nghiên ở bên đó không ai hỏi han, bọn họ chọn chỗ ngồi thế này cũng có lý cả, Hứa Hi Nghiên là idol, đang hot nữa. Fans của cô ta chửi xéo người ta cũng rất ghê gớm, ai lại gần cô ta thì người đó bị hỏi thăm tổ tông.
Cho đến khi Vưu Vi xếp thứ năm lên xe, anh ta nhìn bố cục trên xe, lập tức đi thẳng đến chỗ Hứa Hi Nghiên.
“Cô giáo, tôi có thể ngồi cạnh cô chứ?”
Cuối cùng cũng có người chọn mình.
Hứa Hi Nghiên còn có thể không đồng ý sao, lập tức gật đầu, Vưu Vi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Hứa Hi Nghiên.
Lúc này, hai người vẫn còn chưa biết. Bởi vì lựa chọn chỗ ngồi lần này sẽ càng buộc chặt hai người lại.
Sau khi chọn chỗ kết thúc, xe bus lập tức đi thẳng tới bến tàu.
Từ trại huấn luyện đến bến tàu để ra đảo phải mất gần ba tiếng.
Lúc bắt đầu mọi người vẫn còn phấn khích.
Nửa tiếng sau, hầu hết đầu bắt đầu ngủ say rồi.