Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 256: Chương 256: Trước mắt anh mới là thật




Hơi tỉnh táo lại một chút, Cố Kiều Niệm nhìn mặt nước.

Cô đột nhiên nghĩ, nghĩ đến ngày hôm đó hôn Cung Dịch ở trong hồ bơi.

Kết thúc rất lãng mạn.

Nhưng sau đó xảy ra chuyện gì nhỉ?

Cố Kiều Niệm suy nghĩ một chút.

Trong đầu cô đột nhiên có một ý nghĩ.

Nếu tái hiện chuyện xảy ra khi đó, thì có thể kích thích trí nhớ của cô, để cô nhớ lại cái gì hay không?

Cô đang suy nghĩ.

Cung Dịch quay lại.

Cố Kiều Niệm ngửa đầu nhìn về phía anh.

“Sao vậy?”

Cung Dịch để áo choàng tắm xuống, đi tới, sờ gò má cô.

Cố Kiều Niệm chìa tay ra từ trong nước, khẽ vuốt gò má Cung Dịch, sau đó kéo anh đến gần mình.

“Cung Dịch, chơi trò chơi cùng tôi nhé?” Cố Kiều Niệm nhìn vào mắt của anh, nói.

“Lúc này?” Cung Dịch có hơi chần chờ: “Hôm nay chị vô cùng mệt mỏi... lần sau có được không?”

Cung Dịch rất muốn.

Nhưng so với những chuyện vui vẻ kia, anh đau lòng cho Cố Kiều Niệm hơn.

“Nghĩ gì vậy!” Cố Kiều Niệm khẽ búng trán Cung Dịch.

Cung Dịch cười nhìn cô: “Không phải cái đó à? Chị muốn chơi trò chơi gì?”

Cố Kiều Niệm liếm đầu lưỡi qua khóe miệng, sau đó cô túm cổ Cung Dịch, hôn anh.

Cặp mắt xinh đẹp của Cung Dịch chớp chớp nhìn cô.

Rồi sau đó, Cố Kiều Niệm từ từ chìm xuống dưới nước.

Ngay sau đó.

Cô chìm vào trong nước.

Gò má Cung Dịch cũng chìm vào trong nước theo cô.

Dưới nước là hào quang sặc sỡ.

Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch.

Trong đầu cô xuất hiện một vài hình ảnh đứt quãng.

Vẫn là cô ôm hôn Cung Dịch ở dưới nước.

Nhưng một giây kế tiếp, cô biến mất bên cạnh Cung Dịch, chỉ còn lại một mình Cung Dịch.

Trông Cung Dịch không vui vẻ gì, anh giang hai tay ra, cả người nổi trên mặt nước.

Lúc này, bầu trời đã trăng sáng sao thưa.

Anh nằm ở trên mặt nước, nhìn sao trên trời, bên trong cặp mắt xinh đẹp là sự trống rỗng.

Cố Kiều Niệm nhìn.

Ngực cô đau giống như có đao đâm.

Lúc này.

Cung Dịch vớt cô lên.

“Thở!”

Giọng Cung Dịch nghiêm nghị, anh kéo Cố Kiều Niệm từ trong ký ức ra ngoài.

Lúc này Cố Kiều Niệm mới có cảm giác nghẹt thở.

Cô thở một hơi.

Cô kinh hoảng nhìn Cung Dịch ở trước mắt.

“Chị làm gì vậy?” Cung Dịch ôm gò má cô, cau mày, rất là tức giận hỏi.

“Tôi...”

Cố Kiều Niệm nhìn anh, ngực cô rất đau.

Cô chưa từng thấy Cung Dịch như vậy, giống như... Giống như anh mất đi tất cả thế giới vậy.

Vừa cô độc vừa đau đớn.

“Cung Dịch.”

Cố Kiều Niệm khẽ vuốt gò má Cung Dịch, gọi tên của anh.

Cung Dịch thấy cô như vậy thì bị hù dọa.

“Sao vậy?” Tính tình Cung Dịch vẫn vậy: “Tôi không giận, đừng sợ... đừng sợ tôi.”

Cố Kiều Niệm ôm anh.

Cô không biết nên nói sự khổ sở bây giờ của cô với Cung Dịch như thế nào.

Cô chỉ muốn ôm anh, ôm anh thật chặt.

Đại khái là bởi vì cô sống lại và tìm được Cung Dịch.

Cho dù cô biết, cô và Cung Dịch từng có một câu chuyện trước khi mình sống lại.

Có thể bởi vì cô đã có Cung Dịch.

Cô không quá hứng thú với câu chuyện kia.

Nhưng sau khi thấy hình ảnh vừa rồi, chiếc hộp Pandora trong lòng Cố Kiều Niệm mở ra.

Dù sao đó cũng là chuyện cô và Cung Dịch cùng trải qua, dựa theo tính cách của cô, cô sẽ không đi tìm hiểu.

Tại sao?

Tại sao sâu trong linh hồn cô lại kháng cự đi suy nghĩ chuyện này?

Rốt cuộc...

Đã xảy ra chuyện gì?

Cung Dịch cầm áo choàng tắm tới, bao bọc Cố Kiều Niệm rồi ôm cô về phòng.

Trong phòng đang bật điều hòa.

Rất ấm áp.

Cung Dịch không nói một lời, lau khô tóc giúp cô.

Cố Kiều Niệm cũng bình tĩnh lại.

Quần áo trên người Cung Dịch bị cô làm ướt.

Cô kéo vạt áo Cung Dịch: “Cung Dịch, cậu đừng đến gần tôi, đi thay quần áo ướt trước đi.”

Cung Dịch nhìn cô: “Vừa rồi rốt cuộc là sao?”

Cố Kiều Niệm cụp mắt xuống: “Tôi...”

“Có liên quan đến những ác mộng kia?” Cung Dịch thông minh biết bao.

Mỗi một lần Cố Kiều Niệm thất thường đều có liên quan đến cơn ác mộng đáng chết kia.

Cố Kiều Niệm nhìn anh, không lên tiếng, coi như là thầm chấp nhận.

“Trong ác mộng có tôi à?” Cung Dịch ôm gò má cô, hỏi.

Cố Kiều Niệm gật đầu: “Tôi như thể... mất đi cậu.”

“Nói bậy.” Cung Dịch nhíu mày, sau đó nắm cằm Cố Kiều Niệm, để cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Cố Kiều Niệm, chị nhìn cho rõ ràng, trong mơ là giả, trước mắt chị mới là thật.”

“Ừ.” Cố Kiều Niệm gật đầu.

Cung Dịch khẽ thở dài, sau đó vừa dịu dàng vừa đau lòng sờ gò má cô.

“Nhanh thay quần áo ướt đi.” Cố Kiều Niệm thúc giục.

Cung Dịch đã thay quần áo, sấy khô tóc, nghĩ vừa rồi Cố Kiều Niệm hoảng sợ, cũng không biết nghĩ tới điều gì, anh nói một câu thật nhỏ: “May mắn...”

Sau đó, anh trở lại phòng ngủ.

Cố Kiều Niệm giương mắt nhìn anh.

Cung Dịch đi tới, chạm chóp mũi của cô: “Nhìn tôi làm gì? Sợ tôi biến thành con bướm bay đi à?”

Cố Kiều Niệm bị Cung Dịch chọc cười.

Cung Dịch thấy cô cười, cũng cười theo, sau đó anh ôm eo Cố Kiều Niệm, xoa xoa đôi môi hồng của cô: “Sớm biết phải ồn ào như vậy thì làm chút gì đó tốt biết bao nhỉ?”

“Tôi sai rồi.”

Được rồi, đột nhiên làm là làm cái gì?

“Biết lỗi rồi thì lần tới bồi thường cho tôi.” Cung Dịch từ từ đẩy ngã Cố Kiều Niệm, sau đó hôn cô: “Chị đáng thương như vậy rất là ít thấy… oáp… mau ngủ đi, thừa dịp bây giờ tính người trong tôi toàn là lý trí… ồn ào nữa, tôi sẽ trở thành một con sói xám ăn bé đáng thương.”

Cố Kiều Niệm không tiếp tục trêu chọc Cung Dịch.

Cô vốn mệt mỏi, lại náo loạn như vậy thì càng mệt mỏi nên thiếp đi trong chốc lát.

Cung Dịch đắp chăn cho cô, nằm xuống ở bên cạnh cô.

Anh tắt đèn đầu giường.

Cung Dịch ngắm nhìn Cố Kiều Niệm ngủ say ở trong bóng tối.

Anh không biết hóa ra cô sợ hãi mất anh như vậy.

Sau một hồi, anh dịch người lên, nhẹ nhàng hôn mặt cô.

Anh lại thầm nói thật may một lần nữa.

Sau đó, Cung Dịch ôm Cố Kiều Niệm, ngủ.

Ngày hôm sau Cố Kiều Niệm không có thông báo.

Cung Dịch phải đi học.

Có điều…

Thời cổ đại, có những vị vua vì mỹ nhân mà bỏ bê triều đình.

Bây giờ có anh Cung làm bảo bối không lên lớp.

Khi Cố Kiều Niệm tỉnh dậy đã gần tới trưa.

Cô được Cung Dịch mê hoặc bế lên, đánh răng rửa mặt, ăn uống.

Cố Kiều Niệm hoàn toàn trở thành một người ỷ lại chiều chuộng mà kiêu.

May mà Cung Dịch tình nguyện để cô kiêu.

Cô chưa tỉnh ngủ, người mềm nhũn.

Cô không chịu tự ăn, Cung Dịch đút cho cô, anh rất cẩn thận và dịu dàng.

Khi ăn trưa xong, cơn buồn ngủ của Cố Kiều Niệm cũng vơi bớt đi.

Lúc này, cô mới nhớ ra sao người bạn nhỏ Cung Dịch không đi học.

“Cậu không đi học?” Cố Kiều Niệm nhìn anh.

Cung Dịch cây ngay không sợ chết đứng gật đầu, sau đó ôm eo Cố Kiều Niệm, kéo cô vào trong ngực, khẽ cắn cánh môi cô.

“Chị, tối hôm qua nợ tôi còn chưa thu hồi lại, tôi nào có tâm trạng học?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.