Chu Chu bừng tỉnh nhận ra.
“Chị vừa nói như vậy em mới nhận ra. Nếu cô ta biến thành chó điên thật, đuổi theo chúng ta mà cắn... vậy thì sẽ phiền phức hơn bây giờ rất nhiều.”
Một khi một người không có cản trở và sợ hãi.
Đối với người hận thù, họ sẽ gây ra hành động trả thù gì, thì cũng không ai tiện nói.
“Ừm.” Cố Kiều Niệm gật đầu: “Tay thế nào rồi?”
“Không có vấn đề gì, không đụng đau đến gân cốt.” Vẻ mặt Chu Chu hưng phấn: “Chị định để cho Hứa Hi Nghiên làm gì?”
“Thật sự vẫn chưa nghĩ ra, cứ để đó đi, sớm muộn gì cũng có thể cần dùng đến.” Cố Kiều Niệm duỗi người: “Có lịch trình gì không? Không có thì trở về đi.”
“Không có.” Chu Chu trả lời: “Thông báo mấy ngày sau đã đầy. Sau khi toàn dân thần tượng có thông báo chính thức, càng ngày càng có nhiều tay săn ảnh nhìn chằm chằm vào chị. Bằng không tối nay chúng ta đến đồn công an một chuyến, hỏi kết quả kiểm tra ADN nhé?”
Cố Kiều Niệm cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Đã gọi điện thoại cho chị rồi, không kiểm tra lại, không cần đi.”
Chu Chu vốn mở lòng bởi vì chơi lại Hứa Hi Nghiên một vố lần nữa.
Nhưng cô ấy nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Cố Kiều Niệm thì nụ cười trên mặt cứng lại.
“Chuyện bao lâu rồi?”
“Hai ngày rồi.” Cố Kiều Niệm cụp mắt xuống: “Đừng như vậy, không có chuyện gì lớn, sau này nên làm như thế nào.”
“Bọn họ thật xấu xa, tại sao có thể không tìm chị?” Chu Chu cụp mắt xuống, cố nén nước mắt sắp tràn mi.
Đúng vậy.
Chẳng qua là không đi tìm con gái bị mất tích mà thôi.
Không chết được.
Cố Kiều Niệm cười một tiếng, cô không trả lời câu này.
Xem ra cô có vẻ cũng không thèm để ý chuyện này, một cái nhăn mày, một tiếng cười của cô như thể là người ngoài cuộc.
“Chị nói xem tổng thanh tra thô bỉ đó vừa nhận điện thoại của ai? Đột nhiên thay đổi lời nói nói là mình ngã!” Chu Chu nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện.
Cố Kiều Niệm nhún vai: “Ai biết được, nhưng nhìn ông ta như kiểu trời sắp sập rồi, sau này chắc cũng không có cơ hội quấy rồi cô gái khác.”
“Em nghe thấy loáng thoáng đầu máy bên kia nói ông chủ lớn gì đó.” Chu Chu nghĩ lại.
“Không liên quan đến chúng ta.”
Cố Kiều Niệm nói chuyện, cô nhìn số điện thoại trong ứng dụng ghi chú.
Cuối cùng cô cũng không thêm anh vào trong danh bạ.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, thì cũng sẽ không còn tình người.
Giữ phương thức liên lạc lại có ích lợi gì?
Cô thoát ứng dụng ghi chú, tắt điện thoại di động.
Cố Kiều Niệm rời khỏi phòng hóa trang, đi thẳng xuống hầm đậu xe.
“Chiều mai sẽ phải lên tinh thần cho mấy cậu thanh niên, công bố sân khấu biểu diễn tranh tài đứng đầu cho bọn họ! Cũng không biết Cung Dịch có được không!”
Lúc đi thang máy xuống tầng, Chu Chu đột nhiên nhắc tới Cung Dịch.
Một dây thần kinh của Cố Kiều Niệm căng lên theo bản năng.
Trong đầu của cô hiện ra cảnh không gian ánh sáng giao thoa, thiếu niên chống một tay ở bên tai cô và cười, âm thanh mềm mại giống như lưỡi câu, gọi cô là chị.
Cố Kiều Niệm thở nhẹ ra một hơi.
“Sao vậy ạ?” Chu Chu cau mày nhìn Cố Kiều Niệm: “Sao chị đỏ mặt?”
“Trong thang máy oi bức quá.” Cố Kiều Niệm trả lời.
“Bên này là một phim trường dựng tạm thời, dụng cụ đặc biệt tệ, an ninh cũng tệ! Nhưng rất nhiều địa điểm quay phim cũng như thế này. Sau hai ngày nữa vệ sĩ về, chị đi đâu cũng phải mang theo vệ sĩ mới được.” Chu Chu nói.
Nhưng Cố Kiều Niệm không thế nào chăm chú nghe.
Cô nghĩ Cung Dịch không có tiền, thì anh cũng không mượn tiền của cô.
Trong khoảng thời gian huấn luyện này, sống như thế nào? Dẫu sao học viên cũng phải tự bỏ tiền ra để hóa trang.
Thang máy nhanh chóng đi đến tầng một.
Cố Kiều Niệm cúi đầu đi về phía trước, cô vẫn chưa nghĩ ra, làm sao để trợ giúp cho Cung Dịch.
Cô đã nghe thấy Chu Chu phát ra một tiếng hét kinh hãi.
“Mẹ ơi! Thật là đẹp trai!”
Trong khoảng thời gian này, Cố Kiều Niệm đã quen rồi.
Nhưng lần này, tựa hồ Chu Chu kinh ngạc lạ thường.
Cô tò mò nhìn theo tầm mắt của cô ấy.
Sau đó, cô giật mình.
Người đàn ông kia mặc bộ âu phục thời trang cao cấp mà giản dị, cổ áo sơmi hoa mở rộng, lộ ra xương quai xanh và cái cổ thon dài ưu việt.
Mắt xếch, sống mũi cao, đôi môi không quá mỏng trông rất hấp dẫn.
Đích xác là một anh đẹp trai cực phẩm.
Chẳng qua là kém hơn Cung Dịch một chút.
Lúc trong đầu Cố Kiều Niệm xuất hiện suy nghĩ này, cô tự khinh bỉ mình.
Bây giờ nhìn người đẹp trai đều phải so sánh với người bạn nhỏ sao?
Nhưng...
Người đẹp trai này... Nhìn rất quen?
Ngay lúc Cố Kiều Niệm đang suy nghĩ mình đã gặp người ta ở nơi nào, một người khác đi ra khỏi thang máy.
Anh đẹp trai lập tức vẫy tay với người kia.
“Cung Dịch?” Chu Chu mặt đầy khiếp sợ: “Quả nhiên, đẹp trai đều đi với nhau! Anh ấy lại là bạn Cung Dịch, em muốn xin số, đào tạo anh ấy! Ký hợp đồng với anh ấy! Khiến cho anh ấy nổi tiếng!”
Chu Chu nói chuyện như con ngựa hoang mất cương, cô ấy chạy thẳng tới bên kia.
Lúc Cố Kiều Niệm phản ứng lại, hết thảy đều đã không còn kịp rồi.
“Chu Chu!”
Cố Kiều Niệm muốn bắt nhưng không bắt được.
Cô trơ mắt nhìn Chu Chu bị Cung Dịch phát hiện.
Sau đó Cung Dịch nhìn về phía cô.
Trong lòng Cố Kiều Niệm chỉ có hai chữ.
Bất bình!
Thật ra thì, lúc cô thấy Cung Dịch, cô cũng đã nhận ra anh đẹp trai kia.
Chẳng phải là người đàn ông đi cùng Cung Dịch ở câu lạc bộ lần trước sao?
Cố Kiều Niệm ơi là Cố Kiều Niệm.
Cô ở đây lo lắng cho người bạn nhỏ không có tiền, sống cuộc sống quẫn bách.
Nhưng cô đã quên.
Người bạn nhỏ cũng không phải là chỉ có một người khách là cô.
Cố Kiều Niệm tránh ánh mắt của Cung Dịch, tiếp tục đi lên xe.
Cung Dịch nhìn, anh hơi hơi nhíu lông mày.
Cô giống như... Đột nhiên trở nên lạnh lùng vậy?
“Hi, Cung Dịch, tôi là người mối lái của PD Cố, vị này là bạn anh à?” Chu Chu chạy tới, cô ấy đi thẳng vào vấn đề.
“Ừm.” Cung Dịch gật đầu.
Đầu óc Tư Bắc mơ hồ: “Cô có chuyện gì không?”
“Anh đẹp trai... À chào anh. Tôi là quản lý nghệ sĩ của công ty giải trí Tinh Hà. Đây là danh thiếp của tôi. Tôi cảm thấy bề ngoài của anh vô cùng vô cùng, vô cùng hoàn mỹ, anh có hứng thú tiến vào vòng giải trí để phát triển không?”
Tư Bắc: “...”
Cung Dịch: “...”
Cố Kiều Niệm không ký với anh, mà coi trọng Tư Bắc?
Cho nên vừa rồi cô mới đột nhiên lạnh lùng, là bởi vì Tư Bắc ư?
“Tạm thời không có hứng thú cũng không sao, trao đổi phương thức liên lạc rồi sau này thường xuyên liên lạc nhé?” Chu Chu đưa danh thiếp cho Tư Bắc với vẻ mặt đầy thành khẩn.
Tư Bắc nhìn Cung Dịch mà nhíu mày.
Cố Kiều Niệm khá có ý tứ.
Bên kia còn câu Cung Dịch, bây giờ lại có ý đồ với mình rồi?
“Lần đầu tiên tôi được người tìm kiếm tiềm năng để ý, rất là vinh hạnh.” Tư Bắc cười một tiếng, vui vẻ trao đổi danh thiếp với Chu Chu.
Lúc này, Cố Kiều Niệm lái xe tới.
“Thường xuyên liên lạc nhé.” Chu Chu vui vẻ vẫy tay, rồi lại nói với Cung Dịch: “Sắp phải công bố công diễn rồi, em trai cố lên!”
Cung Dịch gật đầu như có như không.
Tầm mắt anh nhìn về phía bên trong xe. Vẻ mặt Cố Kiều Niệm lãnh đạm, ngay cả liếc anh một cái cô cũng không liếc.
Chu Chu thật vui vẻ mà lên xe.
Cửa xe vừa đóng lại, lúc cô ấy đang muốn xem danh thiếp của Tư Bắc thì lại bị Cố Kiều Niệm giật ra.
Thành viên ban giám đốc của tập đoàn tài chính Sáng Thể Kỷ.
Chủ tịch Viện Khoa học Công nghệ Sinh học Úc Dương.
Giám đốc Điều hành Bất động sản Xây dựng
Tư Bắc.
Cố Kiều Niệm hơi nhíu mày.
Không nói các công ty khác.
Nói đến Sáng Thể Kỷ, đó là cha đẻ của ngành nghề xa xí phẩm.
Trong danh sách các thành viên ban giám đốc đang nhậm chức, họ đều là người của gia tộc Sáng Thể Kỷ.
Cung Dịch, được đấy.
Tìm được kim chủ mạnh thật.
Cố Kiều Niệm trực tiếp xé danh thiếp mạ vàng thành hai mảnh.