Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 329: Chương 329: Tự hào




Trong kịch bản, Phụng Cửu Khanh bắt Lãnh Diệc Nhiên về cung thành nam sủng, ý định là muốn nhục nhã hắn.

Nàng biết trong xương cốt, Lãnh Diệc Nhiên rất kiêu ngạo, cho nên lúc hắn tự hạ thấp địa vị lấy dáng vẻ nam sủng đến câu dẫn nàng, điều này nàng lại không nghĩ đến.

Nàng cho rằng Lãnh Diệc Nhiên nói để cho nàng đến xé rách hắn cũng đã là tự tôn cực hạn của hắn.

Bởi vậy lúc này, Phụng Cửu Khanh trêu chọc Lãnh Diệc Nhiên là bất ngờ.

Nên lúc Cung Dịch hôn lên cổ Cố Kiều Niệm, cô cũng biểu hiện bất ngờ rất chân thật.

May mắn cô là một diễn viên chuyên nghiệp, hơn nữa phối hợp ăn ý với Cung Dịch, cô hoàn toàn có thể tiếp được Cung Dịch tự phát huy tại trường quay.

Cố Kiều Niệm nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái phối hợp cảnh phim này với Cung Dịch.

Cung Dịch túm đai lưng đỏ của cô, hôn từ cổ chậm rãi đến bên tai, xong đó nói tiếp lời thoại.

Tiếp theo chính là diễn cảnh hôn.

Đoạn này cũng không khác lúc đối diễn mấy nhưng tình cảm của Cung Dịch rõ ràng càng thêm mãnh liệt hơn so với lúc đối diễn.

Quanh thân phát ra nhẫn nhịn và phẫn nộ, thật cẩn thận trừng phạt và đè nén xâm lược, cảnh này vậy mà không sai chút nào trong nguyên tác miêu tả về nam chính Lãnh Diệc Nhiên.

“Cắt!”

Đạo diễn nhìn chằm chằm hình ảnh trong màn hình. Cả trường quay đều nín thở. Mãi cho đến lúc quay được hình tượng mà mình muốn, đạo diễn lập tức đứng lên.

Cố Kiều Niệm và Cung Dịch cũng buông ra. Bởi vì trang điểm nên mặt đỏ sẽ không nhìn ra được, nhưng tai hai người lại cùng đỏ lên.

“Cần quay lại không?” Cố Kiều Niệm hỏi.

Đạo diễn xua tay:“Đoạn hôn cổ vừa rồi của hai người là ai thêm vào?”

Cố Kiều Niệm hơi do dự.

Có vài đạo diễn cũng không thích diễn viên tự phát huy ở trường quay.

Nhất là người mới như Cung Dịch vậy.

Anh tự thêm cảnh hôn, nếu truyền ra ngoài, không hẳn là một chuyện tốt với anh.

“Chúng tôi cùng thảo luận.” Cố Kiều Niệm nói.

Cung Dịch ngoan ngoãn gật đầu.

Vừa rồi còn hôn cổ trêu chọc người ta, một giây sau lại ngoan ngoãn vậy.

Chu Chu không có ý tưởng khác, chỉ nghĩ đổ trà vào trên người Cung Dịch!

Nhưng mà… nam trà xanh này cũng rất đáng yêu.

Hiện tại trà xanh đáng yêu rất hiếm có.

Hơn nữa trà Cung Dịch ngoài Cố Kiều Niệm không ai có thể nhìn thấy.

Coi như là trà xanh của riêng Cố Kiều Niệm đi.

“Tốt lắm!”

Đạo diễn vỗ đùi.

“Hoàn toàn là nét bút vẽ rồng điểm mắt, một đoạn này đã được hai người diễn sống động như thật, thể hiện sau khi Lãnh Diệc Nhiên tức giận ghen tị, rồi tâm tình nóng lòng câu dẫn đã được thể hiện bằng cách thức đẹp nhất!”

“Tôi chỉ là người hỗ trợ, cảnh này...” Mười ngón tay của Cố Kiều Niệm làm hình xòe hoa chỉ vào Cung Dịch bên cạnh: “Là Cung Dịch diễn rất tốt, cậu ấy rất có thiên phú, mới học biểu diễn một tháng mà thôi.”

Cố Kiều Niệm không chút nào tiếc rẻ khen ngợi Cung Dịch trước mặt mọi người. Không phải bởi vì anh là bảo bối trong lòng cô, cho dù không có tầng quan hệ này thì hai cảnh diễn của anh cũng biểu hiện rất tốt.

Nếu không phải có người ở đây cô khẳng định là muốn đẩy ngã Cung Dịch, ôm hai má của anh hôn liên tục, để tỏ vẻ tự hào đang vây xung quanh cô.

“Cậu!”

Đạo diễn chỉ vào Cung Dịch sau đó nói một câu mà có bao nhiêu diễn viên liều mạng hơn mười hai mươi năm cũng chưa chắc có thể nghe được.

“Trời sinh chính là để diễn.”

Cố Kiều Niệm càng tự hào.

Cung Dịch trời sinh chính là để làm ngôi sao lớn lấp lánh nhất. Dù là tình yêu hay là diễn viên, hoặc là còn cái khác nữa, từ nhỏ anh đã chói mắt rồi.

“Cảm ơn cô giáo Cố và đạo diễn khen ngợi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng nhiều hơn.” Cung Dịch rất bình tĩnh nói.

“Tất nhiên là phải cố gắng rồi, đường còn dài, cậu phải dùng tốt tài năng của cậu.” Đạo diễn nói lời thấm thía.

Thời gian đã về khuya, đạo diễn không muốn mất thời gian nên nhanh chóng diễn cảnh thứ ba.

Bởi vì có vấn đề nối tiếp với cảnh trước nên trước khi quay, hai người còn cần nhớ lại lúc trước đã hôn đến đâu.

Ngay sau đó lúc quay trực tiếp bắt đầu từ cảnh hôn vừa rồi, làm lại một lần nữa.

Bên ngoài phó đạo diễn thấy đến lúc thích hợp, hô lên: “Cảnh tiếp theo.”

Sau đó, Mặc Hải vương liền đẩy Lãnh Diệc Nhiên ra.

Cố Kiều Niệm đi ra khỏi màn ảnh. Sau đó Cung Dịch có một cảnh đặc tả.

Vốn anh chỉ cần nhìn xuống cười là được, nhưng Cung Dịch không làm thế, anh lựa chọn nhìn về máy quay, sau đó đưa tay lên, ngón trỏ thon dài chậm rãi sờ lên đôi môi vừa hôn Mặc Hải vương.

Cố Kiều Niệm có đánh son môi.

Sau khi hôn, trên môi Cung Dịch cũng dính vào một ít son.

Lần này anh lau đi son môi của cô dính trên môi mình đi.

Tiếp đến Cung Dịch mới nhìn xuống, lúc này mới dựa theo kịch bản yêu cầu, nở nụ cười.

“Cắt!”

Đạo diễn hô cắt xong bật dậy.

“Qua!”

Ngày đầu tiên bắt đầu quay, ba cảnh diễn chỉ NG một lần.

Chuyện tốt này, đạo diễn chỉ có gặp qua lúc hợp tác với diễn viên lão làng có kỹ xảo tốt mà thôi.

“Hai người phải giữ vững trạng thái hiện tại này, toàn bộ quá trình duy trì cảm xúc khi nhập diễn thì tiến độ quay phim của chúng ta có thể quay xong trước!” Đạo diễn vui tươi hớn hở nói.

Đạo diễn nóng nảy từ buổi trưa thêm nửa buổi tối, giờ tâm tình rất tốt.

Toàn bộ mọi người trong đoàn làm phim cũng thoải mái theo.

Lúc này Cố Kiều Niệm đã mặc áo khoác vào, đi đến trước màn hình quay phim của đạo diễn.

Cô vẫy tay gọi Cung Dịch: “Cung Dịch, lại đây nhìn cảnh quay vừa rồi này.”

Trợ lý đưa áo khoác cho Cung Dịch, anh mặc vào rồi bước đến.

Đạo diễn hợp lại mấy cảnh quay cho Cố Kiều Niệm và Cung Dịch nhìn một lần.

“Rất tốt phải không?” Vẻ mặt ông ta kiêu ngạo: “Tôi nói không cần quay lại, vậy nhất định là vô cùng tốt.”

“Bạn nhỏ, cậu giỏi lắm.” Cố Kiều Niệm vỗ vỗ cánh tay Cung Dịch, vẻ mặt hãnh diện.

Chu Chu: “...”

Cậu ấy giỏi thì chị hãnh diện cái gì?

Cô ấy thật đúng là đi đến đâu đều trốn không thoát hương vị thối tha của tình yêu mà.

“Đều là nhờ cô giáo Cố dạy tốt.” Cung Dịch khiêm tốn nói.

Còn bên cạnh là diễn viên chính và đạo diễn thảo luận nội dung bộ phim rất vui vẻ.

Tiếng chuông điện thoại của Chu Chu bỗng vang lên. Cô ấy khó khăn lấy ra nhìn, trên màn hình hiện tên Nghiêm Trình Thành.

Chu Chu đi qua chỗ khác.

“Tổng giám đốc Nghiêm, đã trễ thế này có chuyện gì sao?” Chu Chu nhẹ giọng hỏi.

“Cô Chu, tôi và Tư Bắc vừa đến khách sạn của các cô.” Nghiêm Trình Thành nói: “Khi nào các cô quay về?”

“À?” Chu Chu quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Kiều Niệm và Cung Dịch, sau đó càng nhỏ giọng nói: “Chúng tôi không về đâu, quay xong ở chỗ này sẽ đi thẳng đến cảnh quay tiếp theo, nơi ở cũng đã sắp xếp xong hết rồi.”

“Vậy…” Nghiêm Trình Thành không nghĩ đến điều này: “Vậy cô gửi địa chỉ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ qua đó.”

Chu Chu cũng không phải ngốc, vài ba lời đã thấy bẫy của Nghiêm Trình Thành.

“Tổng giám đốc Nghiêm, địa chỉ tôi cũng không rõ lắm. Chuyện này là vị kia sắp xếp, anh trực tiếp gọi cho cậu ấy để cậu ấy cho anh biết địa chỉ nhé!”

Mùa Thay Lá

Cung Dịch diễn tốt như vậy là vì hạnh phúc từ trong linh hồn mà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.