Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 408: Chương 408: Vũ Tuyết âm thầm công kích




Vũ Tuyết không ngờ lại nhìn thấy Cung Dịch trở về cùng với Cố Kiều Niệm, vẻ không vui trong ánh mắt cô ta càng trở nên nặng nề hơn.

Cố Kiều Niệm đã đoán đúng.

Vũ Tuyết thực sự có hơi hứng thú với Cung Dịch.

Hẳn là cô ta đã xem sân khấu của Cung Dịch.

Trên thế gian này, một người đàn ông có thể kết hợp hoàn hảo giữa nét khát khao thuần khiết và sự hoang dã ngang tàn, mà vẫn có vẻ ngoài giống như thiên thần, quả là một báu vật hiếm có.

Tuy nhiên, mặc dù báu vật rất hiếm, nhưng sự kiêu ngạo có sẵn trong xương máu của Vũ Tuyết cũng sẽ không cho phép cô ta vì một người đàn ông mà cuốn lấy không tha người đó.

Huống hồ mục đích mà cô ta tới đây cũng không phải là vì Cung Dịch.

Chỉ là nếu người đàn ông này hiểu phép tắc, phù hợp một chút thì cô ta sẽ tiện tay nhận về dưới trướng của mình.

Nhưng bây giờ có vẻ như không chỉ anh không hiểu chuyện, mà ánh mắt nhìn người cũng có vấn đề nốt.

Không hiểu sao Cung Dịch lại dính vào một người phụ nữ như Cố Kiều Niệm.

Đúng là loại thiên tài chết tiệt.

Trong làng giải trí không thiếu những người tài năng nhưng luôn thiếu những người biết nghe lời và hiểu chuyện.

Nếu như Cung Dịch đã không hiểu chuyện, vậy thì cô ta sẽ thẳng thắn mà dành vị trí cho những người ngoan ngoãn khác.

Khi đến nơi quay phim, Cố Kiều Niệm lịch sự chào hỏi Vũ Tuyết.

“Hai vị ơi, chúng ta cùng chuẩn bị cảnh đánh nhau lát nữa phải quay đi.” Người chỉ đạo võ thuật vội vàng chạy tới.

Anh ấy nhìn Vũ Tuyết với ánh mắt ngưỡng mộ.

Thực ra Cố Kiều Niệm cũng hiểu điều này.

Những bộ phim võ thuật của Vũ Tuyết năm đó đã mở ra thị trường phim võ thuật ở đại lục.

Nó cũng đại diện cho giấc mộng võ hiệp của cả một thế hệ.

Nếu lần này Vũ Tuyết chỉ ở đây để quay phim, cô cũng sẽ dành sự tôn kính dành cho cô ta.

Thật đáng tiếc.

Đang làm nữ thần tốt lành thì không muốn, cô ta lại muốn phá hỏng hình tượng của chính mình.

Công việc là công việc.

Người chỉ đạo võ thuật bắt đầu diễn tập.

Cố Kiều Niệm vội gác lại những cảm xúc cá nhân của mình và bắt đầu đối diễn với Vũ Tuyết một cách nghiêm túc.

Cố Kiều Niệm được biết đến là một người học rất nhanh.

Mặc dù suốt nhiều năm liền Vũ Tuyết đã không đóng phim, nhưng năng lực đóng phim không hề bị suy giảm chút nào.

Chỉ một lúc sau gần như cả hai người họ đều học xong và thuần thục hết các động tác.

“Kiều Niệm, sau khi bắt đầu khai máy, những động tác không thực hiện được thì chúng ta sẽ xem tùy theo diễn biến hoàn cảnh lúc đó mà xử lý sao cho phù hợp nhé.”

Vũ Tuyết đã thảo luận rất tử tế, sôi nổi với Cố Kiều Niệm trước mặt mọi người.

“Được.”

Cố Kiều Niệm gật đầu đồng ý.

Cứ như vậy hai người họ mỗi người cầm một thanh kiếm đạo cụ và bước vào để bắt đầu cảnh quay.

Sau khi chuẩn bị xong và đứng ở vị trí sẵn sàng, Tiểu Cổ lại bước vào và chỉnh sửa lớp trang điểm của Cố Kiều Niệm.

Chuyên gia trang điểm của Vũ Tuyết cũng đã kiểm tra kỹ càng lớp trang điểm của cô ta.

Cô ta đã 50 tuổi, cho dù được bảo dưỡng, chăm sóc tốt đến đâu thì một số chi tiết nhỏ, chẳng hạn như các nếp nhăn xung quanh mắt cũng khó lòng che hết.

Vì vậy, chuyên gia trang điểm đã chỉnh trang cho cô ta rất cẩn thận.

Chỉ sợ rằng dưới ống kính máy ảnh những khuyết điểm đó đều bị lộ ra hết.

“Kiều Kiều đừng lo lắng quá nhé.” Tiểu Cổ sửa sang lại lớp trang điểm cho Cố Kiều Niệm và động viên cô. Trước khi đi, anh ấy còn nói với Vũ Tuyết: “Nữ thần cũng cố lên ạ.”

Vũ Tuyết mỉm cười lịch sự.

“Quá trình đếm ngược quay phim bắt đầu, đuổi hết những người không phận sự đi mau, nhân viên đoàn phim cũng đã bắt đầu tránh đi rồi. Hãy kiểm tra lại bối cảnh và ánh sáng nữa!”

Phó đạo diễn xách theo cái loa, cao giọng hét lên.

Cung Dịch ngồi xuống bên cạnh đạo diễn.

Anh nhìn vào màn hình.

Sau khi mọi thứ ở trường quay đã chuẩn bị sẵn sàng hết, đạo diễn ngay lập tức hô to: “Action“.

Buổi ghi hình chính thức bắt đầu. Hai cái quạt công nghiệp khổng lồ đặt ở hai bên bắt đầu thổi gió, nhân viên phục vụ của đoàn phim thì thi nhau tung những chiếc lá vàng khô đã được nhặt về vào trong gió. Tất cả đã tạo ra một cảm giác cây cỏ xơ xác tiêu điều trong gió lạnh khiến lòng người thê lương.

“Nếu ngươi muốn bái ta làm thầy, vậy thì phải để cho ta xem thanh kiếm trong tay ngươi có đủ tư cách đó hay không.” Vũ Tuyết ngay lập tức đã nhập vai.

Cô ta dùng ánh mắt của một bậc thầy nhìn thiếu nữ bướng bỉnh quật cường trước mắt mình.

Lúc này, thiếu nữ vừa phải trải qua nỗi đau bị diệt môn, cô chỉ muốn bái kiếm khách đệ nhất võ lâm làm thầy, sau đó nỗ lực học kiếm thuật từ cô ta.

Mẫu thân cô đã chết dưới kiếm của tên tay sai của Lãnh gia.

Trong tương lai cô cũng sẽ dùng thanh kiếm này để giết tất cả mọi người trong Lãnh gia đó!

Ăn miếng trả miếng!

Thiếu nữ không nói một lời, cô nghiến răng, vung thanh kiếm do cha mình để lại, không hề có kỹ thuật hay tuyệt chiêu nào, cứ thế đâm thẳng về phía kiếm khách đệ nhất võ lâm kia.

Kiếm khách tránh được một cách dễ dàng.

Chỉ dùng một tay chắp sau lưng và tay kia cầm một cành cây, cô ta đã bắt đầu màn thí luyện đầu tiên dành cho thiếu nữ.

Vốn dĩ mọi động tác trong thí luyện đều đã tập rất tốt rồi.

Cố Kiều Niệm cũng đồng ý với những gì Vũ Tuyết nói vừa rồi, giữa thực tế quay phim và lúc tập luyện chắc chắn sẽ có một số khác biệt.

Dù sao thì cô cũng là một nữ diễn viên cũ, vì vậy Cố Kiều Niệm có thể xử lý các thay đổi ngay tại chỗ trong lúc quay phim, nhưng đó chỉ là trong trường hợp mà đối phương không hề có ý xấu gì với cô mà thôi.

Sau vài chiêu đánh nhau, không ngờ cành cây trong tay Vũ Tuyết lại đột nhiên quệt vào thanh kiếm đạo cụ, ngay lập tức đập thật mạnh vào mu bàn tay của Cố Kiều Niệm.

Thanh kiếm của Cố Kiều Niệm là kiếm đạo cụ.

Nhưng cành cây kia lại hoàn toàn là cành cây hàng thật giá thật.

Vào thời điểm mới quay phim, nhân viên của đoàn phim không hề nghĩ rằng cành cây sẽ đâm được vào các diễn viên.

Cũng không có ai nghĩ rằng một cành cây mảnh mai như vậy những những cành nhỏ mọc ra khi đâm vào tay người ta sẽ đau đến cỡ nào.

Cảnh quay của Vũ Tuyết là quay lưng về phía đạo diễn, đối mặt với Cố Kiều Niệm.

Sau khi quay xong cảnh kia, Cố Kiều Niệm rõ ràng nhìn thấy khóe miệng của Vũ Tuyết co giật.

Trong lòng Cố Kiều Niệm đầy sự chế nhạo đối với cô ta.

Làm việc cả nửa ngày, có lẽ cô ta ở đây là để đợi cô.

Phân đoạn của Vũ Tuyết vẫn chưa kết thúc.

Mu bàn tay của Cố Kiều Niệm đã ửng đỏ và đau vô cùng, nhưng dường như cô ta cũng không có ý định dừng lại.

Tận dụng nỗi đau có thực trên tay lúc này, khả năng diễn xuất của cô ngay lập tức được nâng lên mức tốt nhất.

Đây rõ ràng không phải là những gì Vũ Tuyết muốn.

Điều cô ta muốn là bản thân mình tiếp tục quay một cách chuyên nghiệp, còn Cố Kiều Niệm thì đau đớn kêu lên, sau đó khiến cảnh quay này bị NG.

Sau đó, nếu như Cố Kiều Niệm tố cáo ban nãy Vũ Tuyết cố tình tấn công mình, vậy thì Vũ Tuyết sẽ ngay lập tức xin lỗi, tỏ vẻ tự trách bản thân hết mức và khiêm tốn nhất có thể.

Cố Kiều Niệm thì tiếp tục cố chấp không chịu buông tha cho cô ta.

Và tất nhiên nếu cô biết nhịn nhục kiềm chế, chịu đựng chuyện vừa rồi,Vũ Tuyết cũng có cách để Cố Kiều Niệm tiếp tục NG.

Chuyện gì cô ta cũng đều dự tính xong hết rồi.

Cô ta chỉ không nghĩ rằng Cố Kiều Niệm sẽ thờ ơ mặc kệ, thậm chí còn thể hiện diễn xuất tốt hơn...

Vốn dĩ theo kịch bản, thiếu nữ Phụng Cửu Khanh vì mối hận sâu sắc trong lòng, trong cuộc thử thách với vị kiếm khách đệ nhất võ lâm, cô không ngừng nghĩ đến cảnh gia môn bị phá hủy.

Sau đó, các chiêu thức cũng dần dần đột phá hơn.

Nếu mọi chuyện diễn biến theo dự đoán của Vũ Tuyết, chắc chắn cũng sẽ dập tắt tình trạng hiện tại của Cố Kiều Niệm.

Ban đầu Vũ Tuyết đã nghĩ như vậy.

Bằng không cứ để cho cô ta NG là xong.

Nhưng...

Nhìn vẻ hung hăng của Cố Kiều Niệm.

Nếu cô ta NG vào lúc này, điều đó không phải sẽ khiến mọi người thấy rằng cô ta đã bị một người mới chèn ép trong bộ phim như thế này sao?

Không...

Cô ta tuyệt đối không thể NG.

Nếu muốn xóa sổ Cố Kiều Niệm, tương lai chắc chắn vẫn còn cơ hội khác, không chỉ đơn giản một lần này thôi.

Đối với một ranh con không có giáo dưỡng như vậy, Vũ Tuyết không thể đặt cược danh dự của chính mình.

Cứ như vậy, Cố Kiều Niệm đã ép Vũ Tuyết và hoàn thành một trận đánh xuất sắc.

“Cắt!” Đạo diễn vừa đứng lên vừa hét.

Sau đó ông ta hét lên: “Tuyệt vời!”

“Xuất sắc quá đi thôi!”

Cố Kiều Niệm thở hổn hển nhìn Vũ Tuyết lúc này cũng đang

“Tiền bối, cảm ơn đã chỉ giáo.”

Lần này ánh mắt của Cố Kiều Niệm không có chút yếu đuối nào.

Cô bình tĩnh nhìn Vũ Tuyết.

Đáy mắt cô đột nhiên hiện lên một sự khiêu khích và tuyên chiến thẳng thắn.

Nếu như tiền bối đã nhiệt tình như vậy, vậy thì vãn bối cũng không có lý do gì không tiếp chiêu cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.