Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 15: Chương 15




Người bỏ đi rồi, Liễu Dật ở trong phòng vệ sinh cười không khép được miệng. Ngày mai cô ta nhất định không được dễ chịu rồi, vừa mới chuyển đến đã tự gây phiền toái, mà như vậy cũng giảm không ít việc cho cậu.

Sáng sớm ngày hôm sau, dì Trương trở lại, lúc vừa lên lầu đã ngửi thấy một mùi hôi khó ngửi. Tối hôm qua, Cố Phương Phương vội vàng chạy về phòng, để lại trên mặt đất không ít thứ ô uế. Là do tiêu chảy sản xuất ra đấy, tất nhiên là vừa hôi vừa thối. Vốn đang có tâm tình tốt giờ lập tức mất sạch, là ai mất vệ sinh như vậy?

Dì Trương đen mặt bắt đầu dọn dẹp những thứ dơ bẩn kia.

Liễu Dật đi chạy bộ buổi sáng về, nhìn thấy dì Trương liền vui vẻ chào hỏi: "Dì trở về sớm vậy."

Dì Trương vừa mới dọn dẹp xong, tâm tình không tốt, vừa mở miệng liền hỏi: "Là ai mất vệ sinh như vậy, đại tiện lung tung?"

Liễu Dật cười tủm tỉm nói: "Cố Phương Phương."

"Quả nhiên là từ thành phố nhỏ lên đây, một chút lịch sự cũng không biết." Dì Trương tức giận nói.

"Dì đừng chấp nhặt với loại người này." Liễu Dật an ủi. "Chị Nguyêt Ly bảo cháu và dì hợp lực đuổi cô ta đi."

Đã có chuyện buổi sáng cho nên ấn tượng của dì Trương đối với Cố Phương Phương giảm đi nhiều, bà tất nhiên là vui lòng giúp đỡ. Sau khi tỉ mỉ nghe xong kế hoạch của Liễu Dật, dì Trương thỏa mãn gật đầu.

Khi Nguyệt Ly biết được chuyện này, cô cười tới đau cả bụng. Thời điểm ăn sáng, Nguyệt Ly thực vất vả nhịn xuống mới có thể không cười trước mặt Cố Phương Phương.

Cố Phương Phương tất nhiên là cũng cảm nhận được ánh mắt quái dị của ba người nhưng không nghĩ nhiều, yên tĩnh ăn đồ ăn của mình.

Sau khi ăn xong, ba người ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, thanh âm tức giận của dì Trương bỗng nhiên truyền đến: "Sáng nay là ai đi đại tiện lung tung như vậy?"

Cố Phương Phương giật mình, sắc mặt lập tức trắng bệch, cúi đầu thật thấp.

Nguyệt Ly và Liễu Dật đều vui vẻ nhìn về phía Cố Phương Phương.

"Có phải là cô hay không?" Dì Trương đi đến trước mặt Cố Phương Phương, nghiêm khắc chất vấn.

Chuyện đến nước này, không thể dấu diếm được nữa, Cố Phương Phương nhẹ nhàng gật đầu: "Là cháu."

Dì Trương tìm được nơi trút giận, những lời được chuẩn bị từ trước bắn ra như súng liên thanh, Cố Phương Phương dù muốn giải thích nhưng cũng không thể xen vào. Cô không thể nói lại, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn được nữa.

Đợi dì Trương mắng xong, cô mới có cơ hội nói chuyện: "Dì Trương, cháu cũng không muốn như vậy."

Dì Trương trực tiếp để lộ vẻ mặt khinh thường: "Sự thật bày ra trước mắt, cô còn muốn bao biện sao?"

"Cháu..." Thời Cố Phương Phương nghẹn lời nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "Tối hôm qua cháu bị tiêu chảy, trùng hợp em họ Liễu Dật đang ở trong phòng vệ sinh, cháu nhất thời không nhịn được..."

Dì Trương hỏi tiếp: "Cho dù như vậy vì sao lại không dọn dẹp đi?"

"Cháu lúc đó quá vội, quên mất..."Tiếng nói càng ngàu càng bé lại, nhỏ như muỗi kêu.

Dì Trương lại mắng tiếp một trận, Liễu Dật và Nguyệt Ly đều có tâm tình vui vẻ khi được xem trò vui.

Nhìn thấy bộ dáng thất vọng của cô ta, tâm tình Nguyệt Ly dễ chịu hơn một chút, nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu.

Dì Trương mắng mệt, Liễu Dật rất hiểu ý đưa một cốc nước cho bà: "Dì Trương bớt nóng giận, việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi đó không đáng để dì tức giận đâu."

Cố Phương Phương cảm kích nhìn Liễu Dật.

Nguyệt Ly hừ lạnh một tiếng: "Dì Trương, hôm nay nhân dịp em họ Phương Phương có thời gian rảnh, dì dạy lễ nghi cho em ấy một buổi đi, tránh cho sau này ra ngoài làm mất mặt nhà chúng ta."

"Dì biết rồi." Dì Trương lĩnh mệnh.

Nguyệt Ly cười như không cười nhìn Cố Phương Phương, nhìn như hỏi ý nhưng giọng điệu lại không cho phép cô ta từ chối: "Em họ, em không có ý kiến gì chứ?"

Cố Phương Phương vốn muốn cự tuyệt nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của chị họ, cô có chút sợ hãi. Dù sao cũng là mình sai lầm cho nên mới nháo thành chuyện cười lớn như vậy, vì để sau này có thể sống tốt ở trong nhà này, cô đồng ý không chút do dự.

"Được, em sẽ học ngay bây giờ."

Hai người một trước một sau rời đi.

Bị dạy bảo suốt một ngày, mặc dù trong lòng Cố Phương Phương có không ít bất mãn với dì Trương nhưng cũng không thể làm gì được. Cô cũng biết, ăn nhờ ở đậu nhà người ta thì phải biết nhìn sắc mặt người ta mà sống, chỉ có thể tự cổ vũ mình trong lòng, cần phải cố gắng học tập hơn nữa, có được thành tích nổi trội, tương lai tìm một công việc lương cao.

Dì Trương là người phụ trách toàn bộ việc nội trợ trong nhà, Cố Phương Phương còn phải ăn cơm bà nấu đấy, cho nên vì để thay đổi ấn tượng xấu liền vô cùng ân cần giúp đỡ cho bà. Nhưng mà định kiến đã mọc rễ rồi làm sao có thể dễ dàng nhổ ra như vậy.

Bên kia, Dì Trương vô cùng bình tĩnh mà tăng thêm việc cho cô ta. Rõ ràng trên mặt ghi là không tình nguyện còn muốn ra vẻ là ta rất vui được giúp đỡ, nhưng mà ra vẻ không tới nơi tới chốn, dì Trương liếc một cái liền nhìn thấu, cũng càng thêm không thích cô ta.

Thời điểm Cố Phương Phương rảnh rỗi cũng chủ động làm việc nhà, trên thực tế, cô chỉ là muốn giúp đỡ nhưng hiện tại lại giống như trở thành công việc của cô vậy, mỗi ngày dì Trương đều đúng giờ nhắc nhở cô làm việc.

Cuộc sống của Cố Phương Phương trôi qua không được thoải mái, nhưng mà cũng chỉ có cô ta là như vậy thôi. Mẹ Liễu thấy con gái càng ngày càng thích Liễu Dật thì tất nhiên là trong lòng vô cùng vui vẻ.

Dì Trương từ đầu đã cảm thấy hai người họ chính là kim đồng ngọc nữ, hiện tại bọn họ yêu nhau tha thiết như vậy đương nhiên trong lòng cũng vui mừng thay cho họ.

Liễu Dật tuy yêu đương nhưng cũng không dám làm chậm trễ việc học, chỉ có học tập thật tốt, đủ mạnh mẽ rồi mới có thể che chở Nguyệt Ly dưới đôi cánh của mình.

Trước mắt cũng đã có một tình địch khó đối phó, Hạ Thần.

Hôm đó, khi cậu tan học, Hạ Thần tự mình tới tìm cậu.

Hai người nói chuyện ở một nơi yên tĩnh.

Hạ Thần rút kinh nghiệm từ lần trước, hơn nữa còn có người cha có đầu có buôn bán chỉ điểm, anh ta không hề kích động giống lần trước.

Đánh rắn phải đánh giập đầu, anh ta nói ra sự thật tàn khốc: "Liễu Dật, cậu không có khả năng đem lại hanh phúc cho Nguyệt Ly, cả đời cậu cũng không thể cho cô ấy cuộc sống mà cô ấy muốn. Bởi vì cậu chỉ là một cô nhi được gia đình cô ấy nuôi dưỡng, không có bối cảnh, không có quyền thế, làm sao có thể đứng vững ở thành phố này?"

Đối mặt với sự khiêu khích của anh ta, Liễu Dật không khách khí đáp trả: "Anh muốn nói với tôi về cuộc sống mà Nguyệt Ly muốn sao? Vậy tôi hỏi anh, anh biết cô ấy muốn cuộc sống như thế nào sao?"

Hạ Thần im lặng. Đối với con gái mà nói, không phải đơn giản chỉ là cuộc sống cẩm y ngọc thực thôi sao. Nhưng mà anh ta cảm thấy Nguyệt Ly không giống những người con gái khác, cô sẽ không nông cạn như vậy. Đột nhiên, trong đầu nảy ra một chuyện, anh ta nhếch môi, chậm rãi nói: "Tất nhiên cô ấy hy vọng có một cuộc sống vợ chồng tình cảm, người một nhà hòa thuận vui vẻ."

Một thiên kim tiểu thư như cô ấy hẳn là nên mơ ước như vậy, may mắn anh ta vô tình nhớ tới một câu phàn nàn mà chị họ đã từng nói với anh ta.

"Đúng vậy." Liễu Dật nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại vô cùng nghi hoặc hỏi: "Anh có thể vì cô ấy mà vứt bỏ cả rừng hoa sao?"

Cái này, Hạ Thần khó có thể trả lời được.

Liễu Dật giễu cợt nói: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, một nam nhân cả ngày lưu luyến nơi bụi hoa sao có thể vì một cô gái mà thủ thân như ngọc đây?"

"Tôi không thể, chẳng lẽ cậu có thể sao?" Đàn ông luôn luôn có thể phân biệt rõ giữa tình yêu và tình dục, Hạ Thần không tin cậu ta có thể một mực không ngủ cùng người con gái khác.

"Trái tim của tôi ngay từ đầu đã ở trên người cô ấy rồi, cô ấy vui, thì tôi vui, cô ấy buồn, tôi cũng buồn, hình ảnh của cô ấy đã được khắc thật sâu vào trong tim, trong đầu của tôi." Liễu Dật nói: "So về tình cảm chân thành thì anh vĩnh viễn thua tôi, tôi khuyên anh nên từ bỏ đi, buông tha cho Nguyệt Ly, lấy gia cảnh của anh, tuyệt đối không thiếu gì con gái muốn làm người yêu của anh."

Hạ Thần bật cười: "Quả là suy nghĩ của học sinh cấp 3, đối với một cô gái mà nói, không phải cứ có tình cảm chân thành là có thể làm nàng rung động mà còn cần lãng mạn. Cậu có thể cho Nguyệt Ly lãng mạn sao?"

"Tại sao lại không thể chứ?" Liễu Dật lạnh lùng trả lời: "Đối với một cô gái, không phải là tặng cho cô ấy đồ trang sức quý giá mới được gọi là lãng mạn."

"Cậu..." Hạ Thần bị cậu làm cho tức giận tới nỗi không nói nên lời, tuy được cha chỉ điểm một chút nhưng mà đối với con gái, anh ta từ trước tới giờ đều làm theo suy nghĩ của mình, từ trong tiềm thức của anh ta, tặng cho con gái châu báu lộng lẫy, đồ trang sức quý giá chính là lãng mạn. Giờ phút này lại bị một tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh chỉ ra, trong lòng tất nhiên là không vui vẻ gì.

"Không nói được gì sao?" Liễu Dật cười lạnh "Nói tôi không hiểu con gái, kì thật chính anh mới là người không hiểu. Đừng tưởng rằng ngủ với nhiều người thì có thể hiểu được tình cảm của con gái."

Nói xong, không để ý gì đến vẻ mặt kinh ngạc của anh ta, Liễu Dật vui vẻ đi về nhà.

Giỏi cho cậu, ông đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu. Liễu Nguyệt Ly, cô sớm muộn cũng sẽ là của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.