Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Chương 101: Chương 101




Khuôn mặt nhiệt tình của Thạch Lỗi dần dần lạnh đi, anh ta đút một tay vào túi quần, “Xin lỗi, Tiểu Minh, trước đây là anh sai, anh biết sai rồi.”

Cố Minh khoanh hai tay trước ngực, ngữ điệu dịu lại, “Chuyện của quá khứ đã là quá khứ. Anh, tôi đều đã trở thành quá khứ của hai bên, anh cũng kết hôn rồi, đừng làm chuyện trẻ con như thế nữa.”

“Em thì sao? Em kết hôn chưa?” Thạch Lỗi nhoài người ra, dựa gần Cố Minh, tại sao lại quan tâm tới đời sống tình cảm của cô ấy vậy chứ?

“Chưa.” Những lời phía sau không nói ra, Cố Minh đã cảm thấy không còn ý nghĩa.

“Tiểu Minh, ban đầu anh thật sự rất ngu ngốc, anh thật sự bị mỡ heo che mắt, sao anh có thể...”

“Bỏ đi...”

“Anh không muốn chia tay với em, anh muốn kết hôn với em.”

Cố Minh làm cách nào cũng không ngắt đứt được lời Thạch Lỗi, thì ra trọng điểm là điều này, Cố Minh thở dài một hơi, trầm tĩnh nói, “Anh đang nói với tôi là anh hối hận rồi?”

“Đúng!”

“Đúng là lời nực cười ấu trĩ!” Cố Minh quay người muốn đi, Thạch Lỗi xông lên trước một bước kéo tay cô ấy lại, “Tiểu Minh, chúng ta vẫn còn khả năng đúng không? Anh có thể li hôn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

Cố Minh tức giận hất tay Thạch Lỗi ra, “Thạch Lỗi, sao anh lại có thể như thế? Lấy hôn nhân ra làm trò chơi, anh coi tôi là cái gì? Tôi là sủng vật của anh à? Hay là đồ chơi? Anh làm sai, tôi còn đứng nguyên tại chỗ ngu ngốc chờ anh quay đầu? Có hợp thì nên có tan.” Nói xong Cố Minh không quay đầu lại, rời đi.

Thạch Lỗi lại đuổi theo mấy bước, không biết có ý đồ gì, nói bên tai Cố Minh, “Mảnh đất này, hạng mục này, béo bở như thế, công ty em không cần nữa à?”

Cố Minh dừng bước, hung hăng lườm anh ta một cái, lạnh lùng nói, “Anh thật khiến tôi buồn nôn.”

Lên xe, vì có giám đốc hạng mục ở phía sau, Chung Hiểu Âu thấy sắc mặt tái xanh của Cố Minh, cũng không dám hỏi thẳng, cả đường im lặng, về công ty, Cố Minh lập tức gọi tổ hạng mục tới họp.

“Hạng mục này, năm ngoái suýt chút nữa chúng ta đã giành được, lại bị người ta ngáng đường, đi điều tra công ty Hằng An cùng lai lịch sở trưởng tiền nhiệm, mảnh đất này, hạng mục này, chúng ta nhất định phải giành được, mọi người làm việc cho tốt.” Nói xong Cố Minh ra khỏi phòng họp, quay về văn phòng, mới cảm thấy có chút đau đầu, Chung Hiểu Âu đặt máy tính xách tay xuống, thấy xung quanh không có ai mới chui vào phòng làm việc, từ Hoàng Tuyền quay về, sắc mặt Cố Minh không quá tốt, lúc này thấy một mình Chung Hiểu Âu, mặt mày mới dần thả lỏng.

Chung Hiểu Âu đóng cửa, đi tới cạnh Cố Minh, ôm lấy cô ấy từ phía sau, Cố Minh cười cười, đẩy cô ra, “Làm gì, còn đang ở công ty đấy.”

“Thấy tâm trạng chị không tốt.” Chung Hiểu Âu miết tay Cố Minh, mím môi, rồi xoa mặt cô ấy, “Mặt mày tức đến tái đi rồi, em đau lòng.”

Cố Minh vỗ lên tay Chung Hiểu Âu, xoa mặt mình, thở phào một hơi, quả thật bị hành vi vô đạo đức của người kia chọc tức.

“Chị tới đây nhìn xem.” Chung Hiểu Âu đứng bên cửa sổ chỉ vào cảnh sắc bên đường chân trời.

“Nhìn cái gì?” Cố Minh nghe xong, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn theo ngón tay Chung Hiểu Âu cũng không thấy cảnh sắc gì đặc biệt, nhưng được người kia ôm vào lòng, người đó dịu dàng nói, “Không muốn chị tức giận, muốn chị được vui vẻ mỗi ngày.”

Cố Minh vẫn chuyên tâm ngắm cảnh, bị Chung Hiểu Âu ôm lấy, trong lòng có chút căng thẳng, vốn dĩ cô ấy muốn đẩy ra, nhưng lại phát hiện trong phòng làm việc không có người khác. Ngày mai Quan Dĩ Đồng mới ra viện, mà cửa phòng làm việc đã bị Chung Hiểu Âu khóa trái lúc vào phòng, người này...

Cố Minh dần dần thả lỏng, cơ thể không còn căng cứng, có lẽ hôm nay quá mệt, liền để mặc Chung Hiểu Âu ôm mình, khẽ dựa vào vai cô, bên ngoài cửa sổ là người xe nườm nượp, đông như mắc cửi.

“Đừng để những người không liên quan tổn thương tới mình, chọc chị phiền não.” Chung Hiểu Âu ôm Cố Minh, lại dựa gần thêm một chút, khẽ nghiêng đầu hôn lên tai Cố Minh, lúc này đang là thời gian đi làm, cô cũng không dám, cũng chỉ dám ôm như thế, có thể ôm mãi lấy Cố Minh đã đủ lắm rồi, Chung Hiểu Âu nghĩ tới vui vẻ, cười thành tiếng.

“Sao thế?”

“Thích chị, rất thích chị.” Chung Hiểu Âu nói rất chân thành, nhưng Cố Minh nghe xong cảm thấy quá thẳng thừng, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Chung Hiểu Âu, trong lòng cũng vui theo.

“Buông tay ra.”

“Không muốn buông, muốn mãi thế này.” Chung Hiểu Âu lên tiếng, nhưng đôi tay đã buông ra.

“Ngốc không hả?” Cố Minh giãy khỏi lòng cô, dùng tay chọc lên trán Chung Hiểu Âu.

“Làm sao đây, mỗi ngày đều muốn ở bên chị, mỗi ngày chỉ muốn nhìn thấy chị, không có tâm tư làm việc.” Chung Hiểu Âu không biết xấu hổ mặt dày nói những lời này.

“Vậy em còn không ra ngoài chăm chỉ làm việc?”

“Vâng.” Chung Hiểu Âu phát hiện bản thân tự bẫy mình bằng những lời tình tứ, vội vàng nói ra, đúng thật là tệ hại.

Chung Hiểu Âu ra ngoài, lúc này Cố Minh mới lắc đầu, nhưng đã quét sạch những phiền muộn ban nãy.

Ra khỏi văn phòng, mặt mày Chung Hiểu Âu ngập tràn gió xuân, đắc ý quay về vị trí làm việc, Trì Úy bên cạnh thì như quả cà héo, từ ngày gặp Hứa Nặc, cả người Trì Úy liền trở nên uể oải. Chung Hiểu Âu nhớ tới những ngày bản thân thất tình, bị phó tổng Cố lạnh lùng không để ý, mỗi ngày Trì Úy đều ở cạnh chăm sóc cô, Chung Hiểu Âu cảm thấy bản thân phải có nghĩa vụ trả ân tình, cô cầm bút gõ lên bàn, Trì Úy ngẩng mí mắt, thấy cô, lại làm như không thấy.

“Có thể dựng thẳng xương cổ không?” Chung Hiểu Âu đá vào chân ghế của Trì Úy, “Có thể làm dáng vẻ đang làm việc không? Đừng nghĩ là tổng giám đốc Quan không tới là không ai quản lí cậu.”

“Khà, cậu thì có dáng vẻ làm việc nhỉ, cậu vừa vào trong kia liền đóng cửa lại, cậu cho rằng mình không thấy hả?”

“Hi, cậu còn có tâm trạng quan tâm mình cơ à? Xem ra quan tâm cậu là chuyện mình nghĩ nhiều rồi.”

“Cút đi, hiện tại trong mắt mình có hạt cát dụi không trôi, không nhìn người ta tình tứ nổi, đáng ghét.” Trì Úy đặt hai tay lên bàn, bò ra bàn rất giống con gấu bị người ta chọc tức.

Chung Hiểu Âu chống đầu, cô và Hứa Nặc không tính là thân quen, nhưng hình như bạn tốt của phó tổng Cố rất thân, có nên đi hỏi phó tổng Cố không? Lại sợ bị phó tổng Cố đuổi ra, vất vả chờ tới giờ tan làm, Trì Úy đúng giờ liền đi, nhóm Chung Hiểu Âu còn có chút chuyện, ngày đầu tiên đi làm sau năm mới tổ hạng mục đã bắt đầu tăng ca, Chung Hiểu Âu gọi đồ ăn cho hai người, lúc ăn cơm trong phòng làm việc, cô mới giúp Trì Úy hỏi thăm, “Phó tổng Cố, chị và Hứa Nặc có thân không ạ?”

“Hứa Nặc? Nhân viên ở tiệm Mộc Dao à?”

Cố Minh uống canh, ngẩng mặt trả lời.

“Vâng, là nhân viên mát xa trong cửa tiệm chị Mộc ấy.”

“Cũng tạm, không phải rất thân, lúc tới tiệm của Mộc Dao, Mộc Dao hay bảo em ấy mát xa cho tôi, từng nói chuyện, sao thế?”

“Trì Úy thích người ta.” Chung Hiểu Âu đè nhỏ giọng nói.

Cố Minh dừng lại giây lát, ít nhiều cô ấy cũng biết trong công ty có mấy người thích phụ nữ, “Cho nên?”

“Nhưng hình như bị Hứa Nặc từ chối rồi.” Chung Hiểu Âu rút giấy ăn lau canh trên miệng Cố Minh.

“Em hóng hớt quá.” Cố Minh ngả người ra sau, không để ý tới cô.

“Không phải, chẳng phải vì nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu buồn bã của Trì Úy sao, em muốn xem có thể làm gì cho cậu ấy không.”

“Cho nên em muốn tôi đi hỏi Hứa Nặc?”

“Vâng!”

“Vâng cái đầu em, không đi!”

“Được rồi, không đi thì không đi, đừng hung dữ như thế...” Chung Hiểu Âu chu miệng.

Cố Minh cho rằng cô đau lòng, dịu giọng lại, “Khi nào tôi rảnh sẽ hỏi Mộc Dao, Mộc Dao thân với em ấy hơn, tôi đi hỏi người ta, đây là chuyện riêng của người ta, không thích hợp cho lắm.”

“Cảm ơn chị! Chị tốt nhất.” Nói xong, hôn chụt một cái lên mặt Cố Minh, rất vang, âm thanh vang vọng cả phòng làm việc, Chung Hiểu Âu đắc ý tới mất kiểm soát rồi sao?

Miếng cá trên đũa của Cố Minh rơi trên hộp đồ ăn, cô ấy hóa thạch, Chung Hiểu Âu vội cẩn thận lấy giấy lau mặt cho Cố Minh, “Xin... xin lỗi, em... em không cố ý.”

“Ăn xong rồi, ra ngoài làm việc đi.”

“Vâng, để em thu dọn, chị ăn xong chưa?”

“Rồi.”

“Em có thể vào đây làm việc không?”

“Không được.”

“Ở ngoài gió to.”

“Cửa sổ đang đóng.” Cố Minh thật sự câm nín.

“Cũng sẽ lạnh, hành lang dài như thế, lại chỉ có mình em, em sợ.” Thật là, từ khoảnh khắc bắt đầu, da mặt Chung Hiểu Âu dày tới mức không kéo được.

Cố Minh hé miệng, quả thật vô lực phản bác, Chung Hiểu Âu cũng thuận lí thành chương vào trong văn phòng, sau khi vào trong cũng rất an phận, yên lặng làm việc, làm tới hơn mười giờ, người của tổ hạng mục tầng dưới gọi điện nói, hôm nay làm xong việc có thể về chưa, Chung Hiểu Âu hỏi ý kiến Cố Minh, Cố Minh gật đầu.

Chung Hiểu Âu đặt điện thoại xuống, lúc này mới nhìn ra cửa sổ, bên ngoài sắc trời tối tăm, chỉ còn lại ánh đèn sáng lấp lánh, cô duỗi lưng một cái, phát ra âm thanh phóng túng, Cố Minh nghiêng mắt nhìn cô. Chung Hiểu Âu vội vàng thu lại âm thanh, lại ngồi về trước màn hình máy tính, Cố Minh nhìn thời gian, quả thật đã hơi muộn, “Đi thôi, hôm nay cũng gần xong rồi, có làm nữa đầu óc cũng không chuyển động được.”

“Vâng, chị mệt chưa?” Lúc này Chung Hiểu Âu mới tắt máy tính, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Vẫn ổn, tay hơi đau.” Cố Minh đấm vai.

“Chỗ này ạ? Không được, chị hay tăng ca vất vả như thế, cơ thể sẽ mệt mỏi quá sức mất.” Chung Hiểu Âu lên phía trước kéo lấy tay Cố Minh, xoa bóp, lại đau lòng nói, “Dạ dày cũng phải chăm cho tốt, lúc nào mới có thể nghỉ ngơi thật tốt chứ?”

“Ờ.” Cố Minh thả lỏng ngồi lên sô-pha, Chung Hiểu Âu cũng đi tới, sô-pha là chiếc Mộc Dao mua mới bồi thường cho Cố Minh, cô ấy ngồi rất dễ chịu, chỉ là lúc này nghĩ tới một số chuyện, Cố Minh nhìn lên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của Chung Hiểu Âu, mất tự nhiên quay mặt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.