Khó khăn lắm mới có một chiếc tắc-xi, Quan Dĩ Đồng mở cửa ngồi lên xe, một tay Chung Hiểu Âu đặt lên cửa xe, cô phải lên hay không lên chiếc xe này? Nhưng nghĩ tới lời căn dặn của phó tổng Cố, Chung Hiểu Âu chỉ đành lên xe, đóng cửa xe, gặp lực cản.
“Em làm gì thế?” Quan Dĩ Đồng nghiêm giọng nhìn cô.
Chung Hiểu Âu bị giật mình, “Em... không phải, phó tổng Cố, phó tổng Cố cũng lo lắng cho chị.”
“Buông tay, tôi chưa chết, lo lắng cái gì?” Quan Dĩ Đồng sắp bị phiền chết, cảm giác bản thân bị giam trong tù.
“Bác tài, lái xe.” Quan Dĩ Đồng quát lên hai câu liền được tắc-xi chở đi, lúc này Chung Hiểu Âu mới quay người về nhà Mộc Dao.
“Cậu cũng quá kích động rồi, đứng trên góc độ của cô ta mà nghĩ, cũng không nên tức tối như thế.” Cố Minh vẫn hết lòng khuyên bảo.
“Ôi!” Mộc Dao thở dài một hơi, lắc đầu, “Thôi bỏ đi, mặc em ấy, tôi cũng mệt rồi.” Mộc Dao mệt mỏi nằm trên sô-pha, “Tự tạo nghiệp.”
Chung Hiểu Âu quay về, Cố Minh quay đầu, “Ừm? Người đâu?”
“Tổng giám đốc Quan bắt xe đi rồi.” Trong lòng Chung Hiểu Âu buồn bã, vốn dĩ cùng Cố Minh tới thăm Quan Dĩ Đồng, tại sao vừa tới lại gặp phải cảnh tượng khói lửa như thế, còn “làm bị thương” cô, “Chị ấy không cho em đi theo.” Chung Hiểu Âu vội giải thích.
“Thôi bỏ đi, mặc cô ta, cô ta là người lớn rồi, có người kè kè bên cạnh, cũng không hay ho gì.” Cố Minh nói, nhưng đầu óc đột nhiên nhớ tới ngày đó trong văn phòng, Quan Dĩ Đồng đứng trước cửa sổ, tuyệt vọng nói, “Rất lâu, rất lâu về trước, tôi đã không còn tương lai nữa rồi.” Trong lòng Cố Minh run lên, sắc mặt đột ngột thay đổi, “Vẫn nên tìm người chăm sóc cô ta.”
Ánh mắt Mộc Dao tản mạn, đã không còn sức lực.
“Tìm Tiểu Nặc được không? Tiểu Nặc nấu ăn ngon, tính cách cũng dịu dàng, không giống cậu ngày ngày đều cãi nhau với cô ta.” Cố Minh kiến nghị.
“Tiểu Nặc bận lắm.” Mộc Dao tùy tiện nói, thấy ánh mắt của Cố Minh, trong lòng cũng chần chừ, cô mềm lòng, “Cho dù bảo Tiểu Nặc đi, với tính tình ngang như cua của em ấy, không chừng sẽ đuổi Tiểu Nặc đi mất.”
“Hay là, cậu cứ nói chuyện này với Hứa Nặc trước đi, bên Quan Dĩ Đồng, để tôi nói, cậu đừng đi nữa.”
“Cậu nghĩ tôi muốn đi chắc?” Mộc Dao nhướng mày.
Hứa Nặc đương nhiên không có gì dị nghị, Mộc Dao có ơn với cô, chỉ cần là chuyện Mộc Dao mở lời, rất ít khi Hứa Nặc từ chối.
“Vậy bên cửa tiệm thì sao ạ?” Hứa Nặc có chút lo lắng hỏi.
“Không sao, bên đó tôi sẽ điều tiết.”
“Vâng.”
“Tiểu Nặc.” Mộc Dao có lời muốn nói lại thôi.
“Vâng?”
“Người bạn kia của tôi, dạ dày cô ấy không tốt, tới lúc làm đồ ăn, nấu gì thanh đạm, dinh dưỡng chút, còn nữa, tính tình cô ấy không tốt lắm. Còn tiền lương, tới lúc đó tôi sẽ nói với phòng tài vụ, em không cần lo lắng.”
“Vâng.”
“Phiền em rồi, thật là một yêu cầu vô lí.”
“Không sao ạ.”
Mộc Dao cúp điện thoại, thầm tính toán, chuyện bản thân có thể làm đều đã làm, cứ vậy đi.
Chung Hiểu Âu lái xe, chở Cố Minh tới nhà Quan Dĩ Đồng, “Em ở lại xe đi, tôi lên đó rồi quay lại.”
“Cái đó, chị đứng xa một chút, đừng để bị thương.” Chung Hiểu Âu nhắc nhở.
Cố Minh cười cười, “Thật coi tổng giám đốc Quan như con rắn độc rồi.”
Cố Minh đứng trước cửa, trực tiếp gọi điện thoại cho Quan Dĩ Đồng, “Mở cửa đi.”
“Làm gì? Chị lại muốn đi theo sao? Đủ chưa hả.”' Quan Dĩ Đồng tích tụ oán khí đã lâu.
“Báo cáo công việc với cô, có muốn nghe không, không phải công ty này vẫn là của nhà họ Quan các cô sao.”
“Hôm nay là cuối tuần, nghe báo cáo công việc cái gì chứ.”
“Bà chủ lớn, chỉ có cuối tuần tôi mới có thời gian tới tìm cô, ngày làm việc tôi không phải đi làm sao? Cô nghĩ có thể giống cô chắc, mau mở cửa đi, đứng mỏi chân quá rồi.”
Lúc này Quan Dĩ Đồng cầm điện thoại đi tới, hiện tại, cô ấy đã thay quần áo, tóc tai còn ẩm ướt, có lẽ vừa tắm xong, Cố Minh đi theo Quan Dĩ Đồng vào nhà, căn nhà nửa tháng không có người ở, đã phủ lên một lớp bụi.
“Gọi người tới dọn dẹp chưa?” Cố Minh hỏi.
“Rồi, lát nữa sẽ tới.”
“Rửa giúp tôi cái cốc, đun chút nước nóng được không? Muốn uống nước.” Quan Dĩ Đồng nghiêng người trên sô-pha, hai lòng bàn chân giẫm lên nhau.
Cố Minh hít sâu một hơi, làm theo lời Quan Dĩ Đồng, “Có người muốn chăm sóc cô, cô chê phiền, không ai chăm sóc cô, cô lại không làm, cô ổn không thế?”
Quan Dĩ Đồng tươi cười, “Không phải chị tới sao? Chị không tới, tự tôi sẽ làm.”
“Cơ thể khỏe chút nào chưa?” Cố Minh quan tâm hỏi.
“Không sao rồi, khỏe lâu rồi, cũng không phải bệnh gì to tát.”
“Muốn uống rượu nên nhất định muốn về nhà?”
Lông mi Quan Dĩ Đồng chớp chớp, Cố Minh đã nhìn thấy chai rượu mở nắp trên bàn trà, cùng chiếc ly đế cao vẫn còn rượu chưa uống hết sót lại.
“Gần đây công ty thế nào rồi?” Quan Dĩ Đồng chuyển sang chủ đề khác, thật ra cô ấy không muốn nghe cho lắm.
“Mảnh đất bên Long Tuyền gặp chút rắc rối, tiến độ hạng mục ở Trùng Khánh cũng coi như thuận lợi...”
Quan Dĩ Đồng ngáp một cái, như có suy nghĩ gật đầu.
“Đúng là người đó rất có tính toán, cho chị 10% cổ phần, tôi chẳng phải quan tâm tới chuyện gì nữa.”
“Thật sao? Cô không sợ tôi có ý đồ khác, sẽ nuốt trọn công ty của cô à?” Cố Minh quay người đem chai rượu vào phòng bếp.
Quan Dĩ Đồng chống mặt không lên tiếng.
“Nhân cơ hội lần này, ở nhà chăm sóc sức khỏe cho tốt, tôi tìm người nấu cơm cho cô, nấu đồ ăn ngon, được không?” Cố Minh hiếm khi dịu dàng với Quan Dĩ Đồng như thế.
“Thư kí nhỏ của chị đâu?”
“Không thể đem thư kí nhỏ cho cô, thư kí nhỏ còn phải giúp tôi làm việc.” Nói về thư kí nhỏ trước mặt người ngoài, Cố Minh luôn phải giả vờ đứng đắn, đoan trang.
“Vậy tìm ai?” Chân Quan Dĩ Đồng có chút lạnh, liền trực tiếp luồn vào đùi Cố Minh.
Cố Minh đột nhiên lùi ra sau, “Làm cái gì thế?”
“Lạnh.”
“Đắp chăn.” Cố Minh cầm chăn trên sô-pha ném cho Quan Dĩ Đồng.
“Thế chị tìm ai tới?” Quan Dĩ Đồng quấn chặt lấy chân mình.
“Một cô gái rất ngoan.”
“Xinh không?”
“Xinh, nhưng không cho phép cô làm loạn.”
“Phì.” Quan Dĩ Đồng hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nói chuyện.
May mà việc này hoàn thành không quá khó khăn, khi Hứa Nặc tới nhà Mộc Dao, Mộc Dao đã thay quần áo mới, Mộc Dao còn trao đổi một số chi tiết với Hứa Nặc, lúc này Hứa Nặc mới lên xe.
“Đây là địa chỉ nhà của người kia, không tiện đi xe buýt tới đó, em cứ bắt tắc-xi mà đi, cứ lấy hóa đơn về là được.”
“Cứ làm một tháng trước đã.” Mộc Dao cầm chìa khóa chuẩn bị ra ngoài, “Rượu, em có thể ngăn cô ấy, cố gắng bảo cô ấy đừng uống, nếu không ngăn được, thì bảo cô ấy uống ít một chút.” Mộc Dao dừng lại giây lát, “Nếu xảy ra chuyện gì thì gọi điện cho tôi, những chuyện khác, không có gì thì không cần nói với tôi.”
Mộc Dao mở cửa nhà, đúng lúc gặp bố mẹ về nhà, cô nghĩ nghĩ, lại dặn dò Hứa Nặc thêm đôi câu, “Nếu cô ấy hỏi, đừng nói em với tôi có quan hệ, em cứ coi như không quen tôi, là Cố Minh tìm em tới.”
“Phải ra ngoài à?” Tôn Đông Mai và bố Mộc cùng nhau về nhà.
“Vâng.”
“Một mình con à? Tiểu Quan còn đang ngủ sao?”
“Đúng rồi, em ấy về rồi, tối nay con cũng không về ăn cơm, không cần đợi.”
“Ôi, sao không nói sớm, chúng ta mua nhiều đồ ăn lắm.”
Mộc Dao cầm chìa khóa xe, không còn chuyện gì cần nói với Hứa Nặc, “Buổi tối ngủ ở chỗ cô ấy đi, sợ xảy ra chuyện gì phiền phức, như thế có chậm trễ việc chăm sóc em trai em gái của em không?”
“Vẫn ổn ạ, học kì này, em gái em ở kí túc xá trong trường.” Hứa Nặc gật đầu.
“Hôm nay tôi đưa em tới đó, lên xe đi.” Mộc Dao đưa Hứa Nặc tới nhà Quan Dĩ Đồng, không quay đầu lại lái xe đi. Trong lòng Mộc Dao vẫn còn nghẹn, nhưng lại thấy những lời của Cố Minh rất có lí, bản thân làm chuyện bé xé ra to, Quan Dĩ Đồng muốn về nhà cũng là chuyện thường tình, cô không nên nghe Quan Dĩ Đồng gạt sạch quan hệ của hai người mà xù lông, mà tức giận, gần đây, quả thật cô rất dễ tức giận.
Một tay Mộc Dao đặt trên vô lăng, một tay xoa mặt, không nên như thế, cũng đừng như thế, một thời gian dài, dường như toàn bộ thế giới của cô đều lấy người phụ nữ này làm trung tâm, dựa vào cái gì, thế giới của cô rộng lớn như thế, tại sao phải xoay vòng quanh Quan Dĩ Đồng chứ.
Nửa sau buổi chiều, Thành Đô âm u tới nỗi sắp vắt ra nước, Mộc Dao tới một quán bar cho lesbian, quá sớm, quán bar vừa mở cửa, nhân viên phục vụ còn chưa tỉnh ngủ, cô gọi một chai rượu, không phải uống rượu sao? Ai không thích? Uống thành cái gì, không ai quản nổi, một mình cô, vô cùng nhàm chán, ngồi ở trong góc, nhìn nhân viên phục vụ bận rộn, lau cốc, bưng rượu.
“Tới sớm thế?”
Mộc Dao nghe xong ngẩng đầu lên, một người phụ nữ đi về bên này, Mộc Dao nhìn xung quanh, xung quanh không có ai, người kia đang nói chuyện với cô, nhưng cô không quen người này.
“Không phải tới quán bar là để giết thời gian sao?” Mặt cô không cảm xúc, “Không phải cô cũng thế à.”
“Ừm, chỉ cần kinh doanh, lúc nào cũng hoan nghênh, rượu ổn chứ?”
“Cũng tạm.”
“Còn sớm mà uống rượu nặng vậy, thời gian dài như thế, sẽ rất lâu trôi qua.” Người phụ nữ xoa chai rượu, sóng mắt chuyển động nói.
“Không phải nặng mới nhanh say sao? Không phải sao?”
“Phải, tùy em, vẫn còn sớm, chúng tôi còn rất nhiều hoạt động.”
“Cô là chủ quán bar này à?” Mộc Dao hỏi.
“Tống Khả.”
“Tại sao cô lại muốn mở một quán bar đồng tính? Hình như không phải để kiếm tiền.” Mộc Dao tùy tiện hỏi.
“Vậy tại sao em lại tới đây?” Tống Khả uyển chuyển cười lên.
Mộc Dao cũng cười khổ, cầm chai rượu trên bàn, rót rượu cho Tống Khả, ly chạm ly, phát ra âm thanh giòn tan.
Uống xong ly rượu kia, Tống Khả liền đứng dậy, “Tặng em một ly rượu không nặng thế này, em muốn thử không?”
“Buổi tối có hoạt động gì?” Mộc Dao lười biếng dựa vào sô-pha.
“Đợi tới tối sẽ biết, cho nên đừng chóng say như thế.”