Đêm xuân lạnh lẽo, hoocmon lại dâng trào, Mộc Dao và Tống Khả lên xe liền dính lấy nhau, có tác dụng của men rượu, có nguyên nhân từ cơ thể, đương nhiên cũng có chút tâm tư cố ý muốn Quan Dĩ Đồng nhìn thấy, Mộc Dao thừa nhận cách làm và phương pháp này rất ngu ngốc, nhưng cô cũng không còn cách nào, không thể khống chế, cho nên khi hôn môi cùng Tống Khả, cảm xúc có chút phiêu lãng, sự thân mật của cơ thể khiến người ta dễ dàng phát hiện được những thay đổi của thần kinh, Tống Khả lại là người nào, ý thức được Mộc Dao không chuyên tâm, liền rời khỏi bờ môi Mộc Dao.
Tuy Thành Đô nổi tiếng là thành phố của cộng đồng LGBTQ+, bình thường trên đường phố cũng thường xuyên bắt gặp những cặp đôi đồng tính tay trong tay, nhưng đôi môi của hai mỹ nữ quấn lấy nhau như thế, cũng không dễ bắt gặp, cho nên, con đường này bác tài tắc-xi đi rất chậm, đợi hai người tách ra mới thu lại tầm mắt.
Thật sự là đi thuê khách sạn, từ lúc bắt đầu, đã có mục đích rõ ràng như thế, Tống Khả đi tắm trước, đầu óc Mộc Dao có chút say sẩm, dựa vào sô-pha cạnh cửa sổ, đột nhiên, trái tim như bị bệnh, tê dại, vừa ngứa vừa khó chịu, cô nhớ có một lần Quan Dĩ Đồng ngồi trên sô-pha trong phòng đợi cô như thế, lúc đó Quan Dĩ Đồng nghĩ gì?
Có lẽ, thật sự, từ lúc bắt đầu, cô đã sai rồi, tại sao có thể sai tới mức không đáng tin như thế, trong mơ màng chạy đi lăn giường với một người phụ nữ, lên giường thì bỏ qua, tại sao lại còn rung động? Quan Dĩ Đồng có gì tốt? Ngoài vẻ ngoài xinh đẹp, mềm mại tới nỗi lúc nào cũng muốn ôm vào trong lòng, còn có gì tốt? Tính tình tệ tới mức quỷ khóc thần sầu. Mộc Dao thở dài một hơi, Tống Khả quấn khăn tắm đi tới cạnh cô, móc lấy cổ Mộc Dao rồi thuận thế ngồi lên đùi cô, “Xem ra rượu trong quán tôi thật sự không đủ tốt.”
“Sao thế?” Mộc Dao hoàn hồn, miễn cưỡng cười cười.
“Vì em không say, cũng không khiến em vui vẻ.” Tống Khả nắm lấy cằm Mộc Dao.
Mộc Dao nhìn theo Tống Khả, Quan Dĩ Đồng chết tiệt, phải đá Quan Dĩ Đồng đi thật xa, Mộc Dao là ai chứ, treo cổ trên một chiếc cây với cô, căn bản không có lấy chút quan hệ nào, cô ôm lấy đầu Tống Khả, hôn xuống, dây dưa, triền miên, giống như không nhìn thấy, không nghe thấy, cũng sẽ không nhớ ra, cô ra sức hôn môi với Tống Khả, hơi nóng phả lên mặt, khiến người ta mất đi lí trí, bàn tay Tống Khả ngày càng dịch lên từ đôi chân mịn màng của Mộc Dao, Tống Khả vừa tắm xong, đôi tay ấm áp dính lại, sờ khiến Mộc Dao rất dễ chịu, không nhịn lại phát ra những tiếng rên rỉ, khóe môi Tống Khả nhếch lên nụ cười, khi sờ tới đùi, cơ thể hai người khô nóng, Mộc Dao nắm lấy tay Tống Khả, thở hổn hển, “Tôi đi tắm đã.”
Mộc Dao kịp thời rút lui, cởi đi từng lớp quần áo trong nhà tắm, nước nóng từ vòi hoa sen rơi lên mặt, đầu óc toàn là Quan Dĩ Đồng, một Quan Dĩ Đồng xua thế nào cũng không đi, cô sắp phát điên, nước nóng xối lên mặt, không mở nổi mắt, trong lòng chua xót muốn tràn ra ngoài, cô ôm mặt, toàn là nước, nhà tắm không khóa cửa, Mộc Dao cảm nhận được một cơ thể ấm áp dính lên, không cần mở mắt, cũng biết là người phụ nữ phóng túng Tống Khả, người này đúng là gấp gáp tới mất kiên nhẫn, Mộc Dao đẩy Tống Khả ra, Tống Khả ngây ra một lúc, lại quấn khăn tắm ra ngoài, hứng thú vơi đi không ít, buồn bã nói, “Em như thế không thú vị chút nào.”
Mộc Dao không lên tiếng, cô cũng không quen trần truồng nói chuyện với người khác, “Chị ra ngoài trước đi, chỉ là tôi quen tắm một mình mà thôi.”
Tống Khả sâu xa cười nhạt một cái, cơ thể vẫn còn dính nước, ra khỏi phòng tắm. Mộc Dao tắm rất lâu, lâu tới mức Tống Khả hút hết điếu này tới điếu khác, hút tới vô vị, cơ thể đột nhiên hết hứng, dần dần lạnh đi, cộng thêm cửa phòng tắm đóng chặt, không khí sau đi vào trong và ra ngoài hoàn toàn khác nhau.
“Xin lỗi nhé.” Mộc Dao chân thành xin lỗi, vốn dĩ, rõ ràng là hẹn bạn giường, hiện tại tự mình thấy bản thân đạo đức giả.
Tống Khả cười cười, không coi là chuyện to tát, Mộc Dao nhấc chân lên phía trước, hôn lên xương quai xanh của Tống Khả, Tống Khả lùi về sau một bước, “Ngay cả chuyện lên giường, em cũng tình nguyện gượng ép sao?”
Mộc Dao khựng người, Tống Khả ôm lấy cơ thể, ngồi xuống sô-pha, vừa hút thuốc vừa nói, “Em thích Quan Dĩ Đồng?” Ngữ điệu đó giống như câu nghi vấn.
Mộc Dao dựa vào đầu giường, đôi chân co lên giường, cười khổ một cái, cảm thấy vô cùng kì quái, đi thuê phòng với một người phụ nữ khác, kết quả người ta nói với cô, “Em thích Quan Dĩ Đồng.”
Thần kinh à!
Tống Khả dập thuốc, ngã ra sô-pha, “Tắt đèn, đi ngủ.”
Mộc Dao ngẩn ra, lúc này mới bắt đầu câu chuyện, còn cho rằng Tống Khả muốn nói tiếp, nhưng người phụ nữ này đã trực tiếp đi ngủ, nhưng sô-pha, không có cả chăn, ngủ thế nào đây?
“Chị lên đây mà ngủ.”
“Lên đó? Ngủ chung một giường, tôi không khống chế được.”
Mộc Dao thở dài, cũng thật đáng khen, lịch sự hẹn bạn giường của bản thân lại có một đêm kì quái như thế, cô vội vàng thay quần áo trên người, khoác áo khoác, “Như thế này, được rồi chưa?”
Tống Khả thấy Mộc Dao đứng dậy muốn đi, tối nay thật sự đã mất hứng, từ khoảnh khắc Mộc Dao vào quán bar đã nhìn trúng cô, khó khăn lắm mới có một tối, tới cuối cùng, lại là kết cục như thế. Tống Khả đứng lên từ sô-pha, quấn lấy khăn tắm, nằm lên giường, buổi tối nay, cô ấy cũng không muốn giày vò thêm nữa, “Nhớ đóng cửa giúp tôi.”
Mộc Dao mím môi, trong lòng không nói ra được cảm xúc, là vì việc này cô không thể hoàn thành, cô vốn dĩ cho rằng bản thân có thể.
“Vậy... tạm biệt...”
Tống Khả không lên tiếng, nghe thấy tiếng bước chân Mộc Dao, mới hậm hực nói một câu, “Quan Dĩ Đồng sẽ không thích ai nữa đâu, người trong lòng cô ta, em không thay thế được.”
Bước chân Mộc Dao khựng lại, nhưng chỉ có khoảnh khắc ấy, không quay đầu, nhấc chân, mở cánh cửa kia ra, một ngày nhọc lòng, một buổi tối phiền muộn, là cô sai, hơn nữa sai tới mất niềm tin, cho rằng Quan Dĩ Đồng bị bệnh, ở nhà mình mấy hôm, quan hệ của hai người sẽ có đột phá, trái tim Quan Dĩ Đồng, giống như mình đồng da sắt, chìa khóa mở cửa nằm trong tay cô ấy, chỉ cần Quan Dĩ Đồng không ấn mở, không có ai có thể tiến vào, chí ít là Mộc Dao không thể vào, cho dù đầu rơi máu chảy, cũng không được, Mộc Dao bơ phờ về tới nhà, bố mẹ sớm đã đi ngủ, cô cũng đi ngủ, cô mệt rồi, mơ mơ màng màng, nằm trên sô-pha ngủ một đêm, ngày hôm sau, bị chiếc bụng đói gọi tỉnh, Mộc Dao mơ hồ mở mắt.
“Tỉnh rồi à? Còn biết tỉnh à? Mau đi đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm, lười chết mất.” Mẹ Mộc đá cô.
“Con bé Quan sao hôm qua đi vội thế? Cũng không đợi chúng ta về rồi hẵng đi.” Mẹ Mộc vô duyên vô cớ càu nhàu đôi câu, Mộc Dao không lên tiếng.
“Vậy chúng ta cũng về đây, ở đây lâu như thế cũng không quen.”
“Vâng.” Mộc Dao hậm hực khuấy cháo trong bát.
...
Hôm đó mây mù giăng kín Thành Đô, có người tâm trạng không vui, có người lại bận chỉnh đốn chút tâm tư của bản thân trong công việc bận rộn, phó tổng Cố có lệnh, toàn bộ người của tổ hạng mục Long Tuyền cả ngày chân không chạm đất ngồi trong phòng làm việc, đáng quý là, hôm nay tổng giám đốc Quan tới công ty, mọi người cũng có mấy phần kính sợ bà chủ hành tung không rõ, tính cách không đoán được này, huống hồ có lẽ là vì nguyên nhân hôm qua tổng giám đốc Quan và cô Mộc cãi nhau, cả ngày hôm nay tổng giám đốc Quan đều xanh mặt, còn mắng rất nhiều người, trên thì có hai vị phó tổng còn lại, dưới thì có phòng Tài nguyên nhân lực, phòng Tài vụ, tất cả công ty chỉ có phó tổng Cố không bị mắng.
“Tổng giám đốc Quan không mắng chị chứ?” Nhân lúc phó tổng Cố tới phòng vệ sinh hóng gió, Chung Hiểu Âu vội đi theo, cô và Trì Úy ở bên ngoài nghe tổng giám đốc Quan nổi nóng, lo lắng cho Cố Minh cả buổi sáng.
“Công việc của tôi không có gì sai sót, làm sao cô ta lại mắng tôi.” Cố Minh tới bên bồn rửa tay để rửa tay. “Gần như bán mạng cho công ty này rồi, cô ta còn dám mắng tôi.” Cố Minh ấn chút nước rửa tay vị táo vào tay, dính dính, vô cùng buồn nôn, vốn dĩ cô ấy không thích dùng loại nước rửa tay này, chỉ là ban nãy trong văn phòng, tay bị dính rất nhiều mực.
“Cho nên, chị đừng mệt quá, mệt quá chỉ có em đau lòng chị thôi.” Chung Hiểu Âu không biết xấu hổ bóp vai cho Cố Minh.
Cố Minh nhìn xung quanh, không có người, những vẫn giãy giụa, không để Chung Hiểu Âu chạm vào mình, “Đã nói ở công ty phải duy trì khoảng cách với tôi rồi mà.”
Chung Hiểu Âu nghe xong, có chút tủi thân, chỉ đành buông tay xuống, “Buổi trưa chị có thể nghỉ ngơi không? Em đợi chị ăn cơm tới đói rồi.”
“Ừm, có thể đi rồi.”
Mấy ngày này, thật ra trong lòng Chung Hiểu Âu có chút chuyện, hiện tại ở chung với phó tổng Cố có phải quá sớm, quá nhanh không? Nhưng cô thật sự không chịu nổi việc mỗi tối đưa Cố Minh về nhà, bản thân lại một mình lẻ loi ra về, cô muốn ở chung với Cố Minh, ngủ chung một giường, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi làm, cùng nhau nằm trên sô-pha xem phim, đây là cuộc sống Chung Hiểu Âu mong muốn nhất, hiện tại cô muốn hiện thức nó.
Nhưng nên mở lời với phó tổng Cố thế nào đây? Chung Hiểu Âu nghĩ ra rất nhiều phiên bản.
Hai người tìm một nhà hàng, gọi hai phần xá xíu, người đông, đồ ăn chậm chạp chưa lên, Chung Hiểu Âu đã uống sạch nước trong cốc.
“Em, có chuyện gì thì nói đi, uống nhiều nước như thế làm gì?” Cố Minh sớm đã phát hiện ra sự khác thường của Chung Hiểu Âu.
“Cái đó...” Chung Hiểu Âu cắn môi, “Chủ nhà căn nhà em đang thuê, không biết đột nhiên làm sao, muốn đòi lại phòng về.”
“Chủ nhà hủy hợp đồng à?” Cố Minh hỏi.
“Đúng vậy, hiện tại chủ nhà rất vô lương tâm, không có đạo đức, nói hủy hợp đồng là hủy hợp đồng, còn bắt em ngày mai phải chuyển đi, em chẳng chuẩn bị gì, bảo em gấp rút tìm nhà thế nào đây.”
“Không phải kí hợp đồng rồi sao? Sao có thể muốn đòi nhà lúc nào là đòi? Còn chưa tới hạn, dựa vào cái gì mà bắt em chuyển nhà, hơn nữa cho dù chuyển nhà cũng phải cho mấy ngày chứ.” Cố Minh uống canh trong bát, hoàn toàn không tiếp lời Chung Hiểu Âu.