Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Chương 113: Chương 113




Bữa cơm của Quan Dĩ Đồng và Cố Minh cũng không diễn ra trong bao lâu, Cố Minh cúp điện thoại quay lại phát hiện Quan Dĩ Đồng cũng đang nghe điện thoại.

“Sao thế?”

“Chúc mừng cái khỉ gì mà chúc mừng, không đi.”

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Cố Minh nhìn thấy Quan Dĩ Đồng nhíu mày, không biết đang nói gì với đầu dây bên kia, sau khi Quan Dĩ Đồng cúp điện thoại, thấy Cố Minh nghi hoặc, lúc này mới cười nói, “Tối thứ bảy chị có thời gian không?”

“Thứ bảy? Tạm thời không có sắp xếp gì.” Không phải mới thứ tư thôi sao? Cố Minh nghĩ.

“Vậy dẫn theo thư kí nhỏ của chị tới quán bar chơi đi.”

Tới tối thứ bảy, Cố Minh cũng không biết tại sao, thật sự dẫn Chung Hiểu Âu đi, đi rồi mới ngây người, hôm nay là sinh nhật của Quan Dĩ Đồng, hai người đều không chuẩn bị bất cứ thứ gì.

“Hôm nay là sinh nhật của tổng giám đốc Quan ạ?” Chung Hiểu Âu cũng ngạc nhiên hỏi.

“Tôi cũng không biết, hôm đó cô ta chỉ nói thứ bảy tới quán bar chơi, không nói tới chuyện khác.” Cố Minh ảo não nghĩ lại.

“Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta không chuẩn bị gì cả.”

Cố Minh cũng ảo não nhìn Quan Dĩ Đồng đang đi về bên này.

“Em đi mua nhé.” Chung Hiểu Âu đề nghị.

“Sợ là không kịp rồi.” Lời của Cố Minh vừa dứt, Quan Dĩ Đồng đã đi tới trước mặt, mặt tươi cười nói, “Hai người tới rồi à.” Sau đó nhìn Chung Hiểu Âu, “Chào, thư kí nhỏ, hôm nay ăn mặc lộng lẫy quá nhỉ.” Chung Hiểu Âu lùi ra sau lưng Cố Minh, giận dỗi, “Tổng giám đốc Quan, đừng lấy em làm trò cười mãi thế.”

“Chúc mừng sinh nhật!” Cố Minh nhỏ tiếng nói bên tai Quan Dĩ Đồng, “Cô đúng là, không nói sớm, hại chúng tôi không chuẩn bị quà.”

“Chuẩn bị cái gì chứ, tới chơi là tốt rồi.” Quan Dĩ Đồng cười cười, hôm nay cô ấy trang điểm rất tinh xảo, xem ra tâm trạng hôm nay không tệ, đột nhiên láu cá nói, “Vậy chị hôn tôi một cái, coi như là quà sinh nhật.”

“Không được!” Cố Minh còn chưa lên tiếng, Chung Hiểu Âu đã cất lời ngăn cản.

“Không được cái gì mà không được! Em đừng có làm loạn! Hôm nay là sinh nhật tôi!” Quan Dĩ Đồng lạnh mặt.

“Không phải, cái đó...” Chung Hiểu Âu vẫn muốn gắng sức ngăn cản.

“Được rồi, cô đừng có trêu em ấy mãi thế, hình như bên kia bạn cô tới rồi kìa.” Cố Minh đẩy Quan Dĩ Đồng, nắm tay Chung Hiểu Âu càng thêm chặt.

“Chị nhớ đấy, chị nợ tôi, lát nữa tôi quay lại đòi, Chung Hiểu Âu, không cho phép chu môi.” Nói xong, Quan Dĩ Đồng đã lướt tới cửa.

Chung Hiểu Âu trợn mắt với Quan Dĩ Đồng, có nhân viên phục vụ bưng sâm-panh tới, đưa tới tay hai người, nhân viên phục vụ là một vị tomboy bó ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Minh, Cố Minh bị người khác nhìn như thế có chút lúng túng, Chung Hiểu Âu dứt khoát che mặt Cố Minh lại.

“Em làm gì thế?” Cố Minh cười cười, đẩy tay Chung Hiểu Âu ra.

“Ở đây nhiều sói lắm.”

“Sói gì?” Cố Minh chọc vào lòng bàn tay Chung Hiểu Âu.

“Sói háo sắc! Chị không phát hiện những ánh mắt háo sắc đều đổ dồn về chị sao?”

“Vì tôi xinh đẹp à?” Cố Minh nghiêng người, chân thành hỏi, trước giờ cô ấy chưa từng nghĩ bản thân được chào đón như thế trong nhóm phụ nữ.

“Đúng thế, đúng thế, chị xinh đẹp nhất.” Chung Hiểu Âu ôm lấy cơ thể Cố Minh, cầm lòng chẳng đặng hôn lên mặt cô ấy.

Cố Minh rất hoảng hốt, nhìn xung quanh, Chung Hiểu Âu ngẩng mặt lên làm yên lòng Cố Minh, “Yên tâm đi, ở đây là quán bar cho lesbian, mọi người ở đây đều như thế, không ai để ý đâu.”

Cố Minh đập nhẹ lên tay Chung Hiểu Âu, cô ấy vẫn chưa thích ứng được những nơi thế này, trước giờ cô ấy chưa từng tới đây, tỉ mỉ quan sát, mới phát hiện căn bản trong quán bar đều là phụ nữ, không có đàn ông, cho dù có một số người rất giống đàn ông, nhưng nhìn kĩ, bọn họ đều không có yết hầu, tối nay rất nhiều người tới, không biết có phải Quan Dĩ Đồng bao trọn quán bar hay không, chỉ nhìn người này tới lui không ngớt giữa đám phụ nữ kia, Quan Dĩ Đồng đúng là một con người giao tiếp rộng, đúng là hữu danh hữu thực.

Có một người phụ nữ tóc xoăn không ngừng dính lên cơ thể Quan Dĩ Đồng, cảm giác rất thân mật, nhưng Quan Dĩ Đồng lặng lẽ đẩy ra, Cố Minh ở một bên quan sát, lắc đầu, Mộc Dao sao có thể thích Quan Dĩ Đồng chứ?

“Hai vị rất lạ mặt nha.” Hai người tìm chỗ ngồi, liền có người tới chào hỏi.

Cố Minh miễn cưỡng cười cười.

“Tôi là chủ ở đây, Tống Khả.”

“Cố Minh.”

“Chung Hiểu Âu.” Mọi người lần lượt giới thiệu.

“Trước đây chưa từng thấy hai người tới đây chơi.”

Chung Hiểu Âu nhếch mép, “Trước đây không phát hiện một nơi tốt thế này.”

“Tại sao lại đặt chỗ này?” Quan Dĩ Đồng ở gần đó lại đẩy người tóc xoăn ra.

“Phí lời, chỗ Tống Khả là chỗ tốt nhất rồi, không đặt chỗ này cho chị thì đặt chỗ nào? Sao thế? Không phải chị chưa tới đây, cũng là khách quen ở chỗ này mà.”

“Không sao.” Quan Dĩ Đồng không tập trung nói, “Cô không xương hay sao thế?”

“Đúng thế, không xương, muốn mọc trên người chị.” Tóc xoăn không biết xấu hổ nói.

“Đứng dậy.” Quan Dĩ Đồng thấy Tống Khả đang nói chuyện với nhóm Cố Minh, cũng đi tới, bản thân hiện tại rất không vừa mắt Tống Khả, đương nhiên Quan Dĩ Đồng biết tại sao, không phải vì Tống Khả và Mộc Dao đã đi khách sạn với nhau sao? Đã ngủ một giấc sao? Có liên quan gì tới cô ấy sao? Nhưng trong lòng không thoải mái, chính là không thoải mái, Quan Dĩ Đồng nhìn thấy Tống Khả mà thấy phiền, nhưng hôm nay nhóm tóc xoăn đặt tiệc ở đây, cô ấy cũng không tiện nói gì.

“Chà, thọ tinh tới rồi à?” Tống Khả không để tâm ôm lấy vai Quan Dĩ Đồng, Quan Dĩ Đồng không thích ứng tránh đi, cô ấy tiến lên phía trước, gác lên vai Cố Minh, cầm ly rượu chạm cốc với Cố Minh, “Chị phải tránh xa bà chủ Tống của chúng tôi một chút.”

Cố Minh không rõ vì sao, cũng không tiện tiếp lời, chỉ thấy Quan Dĩ Đồng ngửa đầu uống rượu, đúng thật là có uống rượu hay không, đều tùy theo ý của bản thân Quan Dĩ Đồng.

“Nếu bà chủ Tống không cẩn thận nhìn trúng chị, chị không thoát được đâu.” Quan Dĩ Đồng nắm lấy cằm Cố Minh, trong lòng Chung Hiểu Âu phiền muộn, hiện tại muốn dẫn phó tổng Cố đi ngay lập tức.

Tống Khả cười cười, “Hình như hôm nay tâm trạng của thọ tinh không tốt lắm nhỉ? Chỗ tôi có gì làm quý cô đây không hài lòng sao?”

Tống Khả không chút kiêng nể thẳng thừng nói thế, khiến Quan Dĩ Đồng trở thành người nhỏ nhen, nhưng Quan Dĩ Đồng nghĩ tới cảnh tượng buổi tối Mộc Dao ôm Tống Khả lên tắc xi, hai người hôn nhau ngày đó, trong lòng nghẹn ứ, giới đồng tính này quá nhỏ, đúng không? Quay đi quay lại, ngủ qua ngủ lại, lại gặp mấy gương mặt quen thuộc, Quan Dĩ Đồng là như thế, rất không lí trí, cô ấy biết, bản thân đang ra sức che giấu cảm xúc của mình, khẽ dựa lên người Cố Minh, “Sao bà chủ Tống lại nói thế chứ, tôi cảm ơn chị còn không kịp cơ mà?”

“Không lẽ cô giận tôi vì chuyện tối hôm trước à?” Tống Khả bò lên vai Quan Dĩ Đồng, nhỏ tiếng nói bên tai cô ấy, nhưng vì cách rất gần, nên bị Cố Minh nghe thấy.

“Đừng nhắc tối đó với tôi” Cảm xúc khó khăn lắm mới khống chế được của Quan Dĩ Đồng lại dâng trào.

“Sao thế? Cô và cô ấy có một chân hay cô ấy là người của cô? Sao lại không thể nhắc?” Tống Khả cũng không còn thân thiện, tối đó vốn dĩ là một buổi tối tốt đẹp, cô cũng đã cởi cả quần, tắm rửa sạch sẽ, ngọn lửa hừng hực, Mộc Dao nói chạy là chạy, chuyện mất mặt như thế cô không thể nói ra, nhưng trong lòng rất không vui, cộng thêm hôm nay Quan Dĩ Đồng ăn nói mập mờ như thế.

“Chị đừng nhắc cô ấy với tôi.” Quan Dĩ Đồng đã kích động, “Hai người ngủ cũng ngủ rồi, còn cần gõ trống khuya chiêng khoe khoang làm gì?”

“Khoe khoang! Cũng đáng để khoe khoang đấy chứ! Kĩ thuật của cô ấy rất tuyệt, chúng tôi làm cả buổi tối, rất sướng.” Tống Khả dán sát mặt Quan Dĩ Đồng nói.

Bàn tay nắm lấy ly rượu của Quan Dĩ Đồng đã nổi gân xanh, nhấc tay hất rượu lên mặt Tống Khả, Chung Hiểu Âu vội đứng dậy kéo Cố Minh sang một bên, may mà âm thanh trong quán bar hỗn loạn, những người khác không chú ý tới tình hình bên này.

Tống Khả ngây ra, rượu trên mặt chảy dọc xuống cằm, “Cô cũng đâu thích cô ấy, cô còn để ý tới việc cô ấy ngủ với tôi làm gì? Đủ chưa hả? Đại tiểu thư Quan, cô hiểu luật lắm mà?”

Một tay Cố Minh nắm lấy cổ tay Quan Dĩ Đồng, Quan Dĩ Đồng đã tức quá đầu, làm ra chuyện quá đáng.

“Hôm nay là sinh nhật cô, món nợ này, ghi cho cô, hết hôm nay tôi sẽ tìm cô tính sổ.” Mặt Tống Khả không biến sắc nói, nhân viên phục vụ thấy tình hình không ổn, đi tới bên này, thấy bà chủ nhà mình kiềm chế, “Sao thế? Bà chủ?”

“Không sao, đổ rượu thôi.”

Rượu nhà ai đổ lại đổ lên mặt, không đợi nhân viên phục vụ phản ứng lại, Tống Khả đã rời đi, Quan Dĩ Đồng phiền não cầm chai rượu trên bàn rót đầy ly, một hơi uống cạn.

Mộc Dao đẩy cửa quán bar, thấy Quan Dĩ Đồng uống cạn cả ly rượu, cô quay đầu muốn đi, Cố Minh nhìn thấy cô, vội lên trước gọi Mộc Dao lại.

“Cậu làm gì thế?” Cố Minh kéo lấy Mộc Dao.

“Cậu làm gì? Sao em ấy lại ở đây?”

“Hôm nay là sinh nhật cô ấy.” Cố Minh giải thích. Mộc Dao xác thực là được Cố Minh gọi tới, khi biết hôm nay là sinh nhật Quan Dĩ Đồng, Cố Minh cũng không nói thẳng với Mộc Dao, chỉ gửi địa chỉ bảo Mộc Dao tới chơi, Mộc Dao nhìn địa chỉ, biết là quán bar của Tống Khả, chuyện náo loạn lúc trước với Tống Khả, vốn dĩ Mộc Dao sẽ không tới đây nữa, giãy giụa một phen, mới đồng ý với Cố Minh, nào biết vừa tới, liền bắt gặp Quan Dĩ Đồng uống rượu, Cố Minh cũng không biết rốt cuộc làm như thế có đúng hay không, bình thường rất ít khi Cố Minh quản những chuyện như thế, huống hồ cô ấy cũng không ủng hộ Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng, chỉ nghĩ hai người đều có khúc mắc, hoặc là Cố Minh tự nguyện cho rằng như thế, hôm nay là sinh nhật Quan Dĩ Đồng, Mộc Dao có thể đến, không biết tâm trạng Quan Dĩ Đồng có tốt hơn chút nào không.

“Chà! Ai đây nhỉ? Đi nhầm chỗ à?” Đúng lúc Quan Dĩ Đồng nhìn thấy Mộc Dao.

Mộc Dao nghe được tin tức hôm nay là sinh nhật Quan Dĩ Đồng, bước chân khựng lại, không nhấc chân bỏ đi, quay đầu lại, giả vờ như không có chuyện gì, “Đi nhầm à? Bạn tôi nói với tôi chỗ này, có lẽ tôi không đi sai đường đâu, đại tiểu thư Quan cũng ở đây à? Trùng hợp nhỉ?”

Quan Dĩ Đồng hừ một tiếng bằng mũi, hiện tại cách chào hỏi cũng khách sáo như thế, cô ấy không để ý tới Mộc Dao, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Lúc này Mộc Dao mới bị Cố Minh kéo tới chỗ ngồi.

“Cậu bị bệnh à?” Mộc Dao mắng, “Sinh nhật em ấy, cậu gọi tôi tới làm gì? Cũng không nói trước cho tôi, khiến tôi bối rối không thôi.”

“Vậy hiện tại cậu đi đi, dù sao cũng không muốn tới.” Cố Minh trợn mắt, chỉ mấy hôm không gặp, Mộc Dao đã tiều tụy rất nhiều, Cố Minh mềm lòng, “Không phải thấy hai người náo loạn thành như thế, nhìn cậu giống như quỷ, muốn giải quyết khúc mắc giúp cậu sao? Cậu cho rằng tôi muốn quản cậu chắc?”

Mộc Dao không lên tiếng, cầm ly rượu trên bàn bắt đầu uống rượu.

“Người ban nãy hai người kia nói tới có phải là cậu không?” Cố Minh hỏi.

“Cái gì?”

“Cậu và bà chủ ở đây lên giường rồi à? Người phụ nữ tên Tống Khả ấy?” Cố Minh hiếm khi trực tiếp như thế.

“Cái gì?” Mộc Dao nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.