Trì Úy cúi đầu ra khỏi phòng trà, im lặng nghiêm túc làm việc, sắc mặt cô ấy rất khó coi, Chung Hiểu Âu có chút cẩn thận, không dám nói chuyện với Trì Úy. Trì Úy rất hiếm khi như thế, bản thân cô ấy cũng biết, chuyện comeout với gia đình khó khăn lúc trước cũng có thể vượt qua, từ đó về sau, Trì Úy làm việc rất tiêu sái, vì đã thoát khỏi “quỷ môn quan”, cũng không còn chuyện gì khó vượt qua như chuyện comeout rồi bị gia đình cắt đứt quan hệ nữa, nhưng đời người, luôn luôn, không như bạn mong muốn, không biết vì sao, khi Trì Úy nhìn thấy hốc mắt Hứa Nặc đỏ lên, trong lòng rất khó chịu, Hứa Nặc buồn gì chứ, rõ ràng cô ấy mới là người bị từ chối. Bảng excel trong màn hình máy tính trước mặt hỗn loạn không thôi, tâm tình Trì Úy hỗn loạn, lại buồn bã, cầm bao thuốc trên bàn chạy tới cầu thang hút thuốc. Hiện tại cô ấy không muốn gặp bất kì ai, không muốn nói chuyện với bất kì người nào, chỉ muốn yên lặng ở một mình, tại sao cảm giác thất tình bại hoại này lại duy trì lâu như thế chứ? Rõ ràng bản thân còn chưa yêu đương, cô nhóc Hứa Nặc kia chỉ mới nắm tay, còn chưa được hôn, thất bại quá, không giống cô ấy chút nào. Nghĩ mãi nghĩ mãi, nước mắt chảy xuống, Trì Úy đưa tay lau đi, đúng là thần kinh mà, hôm nay sao thế nhỉ? Không biết từ lúc nào, Chung Hiểu Âu đưa khăn giấy cho cô ấy, Trì Úy buồn bã lên tiếng, nắm lấy khăn giấy quay mặt đi, phiền quá đi, rõ ràng ở một mình thì không sao, đột nhiên bạn tốt của mình lại chạy tới, nỗi khó chịu trong lòng, vết sẹo kia như càng đau hơn.
“Cậu tới đây làm gì? Không hút thuốc lại thích chạy tới đây.” Trì Úy hút thuốc, đẩy Chung Hiểu Âu ra.
Chung Hiểu Âu chu môi, không nói gì, nói gì cũng thừa thãi, chỉ kéo Trì Úy tới, khẽ ôm lấy cô ấy, vỗ lưng cô ấy, cái ôm này, khiến sự kìm nén, day dứt giãy giụa từ lâu của Trì Úy tràn ra như cơn nước lũ, cô ấy khóc tới ướt cả mặt, cuối cùng khóc mệt rồi, mới đẩy Chung Hiểu Âu nói, vô duyên vô cớ mắng, “Mẹ kiếp, đều tại cậu.”
“Mình làm sao?” Chung Hiểu Âu chìa tay ra, rất vô tội.
“Vốn dĩ mình không sao, cậu vừa tới, mình lại thấy rất khó chịu.”
“Được rồi, vừa ra ngoài, khuôn mặt này, tái như gì ấy, vịt chết còn cứng miệng.”
“Cái rắm, không phải chỉ thất tình thôi sao? Ai chẳng từng thất tình? Cậu nghĩ ai cũng giống cậu à.” Những lời mắng mỏ này của Trì Úy cũng coi như giải phóng không ít hậm hực trong lòng suốt thời gian dài vừa qua.
“Quay lại làm việc đi.” Trì Úy nhàn nhạt nói, giống như người vừa khóc lóc ban nãy không phải là bản thân.
Hứa Nặc đưa cơm xong, một mình bắt xe quay về, thời gian làm việc, xe buýt thưa thớt, hốc mắt cô đỏ ửng, ngồi ở hàng cuối dùng, dùng tay che mắt, hôm đó ánh nắng rất gay gắt, vô cùng chói mắt, cô tựa đầu lên cửa sổ xe, chuyện cũ lúc trước, vì bản thân cố ý trốn tránh, rất nhiều chuyện chỉ còn là những mảnh vụn, không thể ghép lại, như thế cũng tốt, Hứa Nặc cũng không muốn nhớ lại, bản thân dễ dàng tin người phụ nữ kia như thế, tại sao đầu óc lại nóng lên như vậy? Thậm chí một thời gian dài, cô vẫn thích người phụ nữ kia, chờ đợi người đó, mỗi lần người đó tới, cô sẽ vui vẻ, mấy ngày không gặp sẽ rất nhớ, tâm trạng muốn liên lạc nhưng lạc không dám liên lạc trong lòng ấy, bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy rất ngốc, Hứa Nặc chưa từng yêu, nhưng vẫn biết, đó chính là thích, tuy tới cuối cùng, bản thân bị trêu đùa, bị coi như con rối, lúc rảnh rỗi nhàm chán sẽ bị mang ra chơi đùa, chòng ghẹo. Hứa Nặc lắc đầu, hôm nay quả thật đã nghĩ quá nhiều. Bản thân khi ấy hoàn toàn mất đi ý thức, lại yêu đương với một người phụ nữ, ít nhất là cô đơn phương cho rằng như thế. Hứa Nặc chưa chân chính bước vào thế giới này, cho nên chuyện xưa trở thành bí mật không thể chạm vào trong lòng cô, thậm chí lúc Trì Úy nói thích cô, Hứa Nặc rất hoảng sợ, cô từ chối, chạy trốn theo bản năng, nhưng lại buồn bã.
Hứa Nặc ngồi trên xe buýt mất hồn, sau khi xe tới bến, cô cũng lười động đậy, vốn dĩ tuyến đường đó đã ít người, lúc tới điểm cuối chỉ còn lại một mình Hứa Nặc, cô lười biếng, không động đậy dựa vào cửa xe, mùa xuân tới rồi, bản thân rất ít khi lười biếng như thế, tài xế xe buýt cũng không để tâm tới cô, tự động xuống xe, không lâu sau, xe lại khởi động, cô lại quay lại thành phố theo tuyến đường cũ.
Hứa Nặc không tiện ngồi tiếp, liền xuống trạm xe trước công ty Quan Dĩ Đồng, đi dạo trung tâm thương mại, sắp tới sinh nhật cô, Hứa Nặc rất ít khi mua đồ cho bản thân, trước kia, vì cuộc sống, vì em trai em gái, việc gì cũng cần tới tiền, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, thói quen sinh hoạt cũng được rèn giũa ra như thế, kết quả, cô mua bốn bộ quần áo, bản thân một bộ, em trai em gái mỗi người một bộ, một bộ còn lại, cô chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn mua, cảm thấy Trì Úy mặc bộ này lên người chắc chắn rất đẹp, cứ mua trước đã, cũng không nhất định sẽ tặng.
Phòng làm việc ở Quốc tế Kinh Điển, đầu mũi Trì Úy đỏ ửng hắt xì hơi mấy cái liên tục. Hơn bốn giờ chiều, một ngày làm việc bận rộn tới mệt mỏi, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng vừa vặn, ở trong văn phòng cũng có thể cảm nhận nhiệt độ bên ngoài, huống hồ hôm nay phó tổng Cố như thần kinh mặc rất nhiều quần áo, Chung Hiểu Âu bận trước bận sau, dáng vẻ dường như rất cẩn thận, nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc hiện tại của bạn tốt, Trì Úy như được an ủi. Vốn dĩ còn muốn bảo Chung Hiểu Âu tối nay ở bên cô ấy, nhưng nhìn Chung Hiểu Âu, chắc chắn sẽ không đồng ý, thôi bỏ đi, vẫn nên chăm chỉ làm việc. Tới giờ tan làm, Trì Úy còn tăng ca thêm một tiếng, nhưng vẫn không đợi được Chung Hiểu Âu và phó tổng Cố họp xong, cô ấy chỉ đành cô đơn một mình về nhà.
Cả ngày Cố Minh bận tới chân không chạm đất, cộng thêm kiệt tác hôm nay của Chung Hiểu Âu, Cố Minh mặc nhiều tới khó chịu, còn bị Chung Hiểu Âu cười nhạo, tâm trạng không quá tốt đẹp. Trên đường về, Chung Hiểu Âu lái xe, không dám lên tiếng, may mà lúc về nhà, Cố Vũ đã chuẩn bị cơm canh xong xuôi, tuy đồ ăn có chút không thành hình.
Cố Minh vừa về tới nhà, liền đá giày, về phòng thay quần áo, thay một bộ rộng rãi nhàn nhã, coi như thông hơi, nhưng những nốt đỏ trên cổ, đúng thật là, cô ấy nhìn mà muốn tức chết, sao lại nhiều như vậy chứ? Cố Minh quay lưng muốn nhìn xem có phải sau gáy cũng có không, nhưng không nhìn được, đành bỏ đi, dù sao Cố Vũ cũng cho rằng cô ấy dị dứng, nhìn thấy thì nhìn thấy đi, Cố Minh mệt mỏi cả ngày, quả thật không muốn về tới nhà vẫn phải mặc một chồng quần áo kia.
“Chị Hiểu Âu, mau rửa tay ăn cơm đi, cơm canh nguội cả rồi, em đã đun lại một lần rồi đấy.”
“Ừ, hôm nay em đã làm gì thế? Ở nhà cả ngày à?” Chung Hiểu Âu vào bếp rửa tay.
“Ừm, ở nhà gửi đơn xin việc.” Cố Vũ nói dối, rõ ràng buổi sáng sau khi chị gái ra khỏi nhà, cậu liền bắt đầu ngủ bù, đánh một giấc tới giữa trưa, mới dậy nấu mì gói cho bản thân, ăn xong mở máy tính chơi điện tử, trang web tìm việc ở đây cậu cũng không biết, chơi điện tử hết mình tới năm giờ mới không thể không tắt đi, vì phải nấu cơm cho chị gái, sợ bị chị gái đuổi về Thượng Hải.
“Hôm nay tâm trạng của chị em không tốt à?” Thần kinh Cố Vũ có chút căng thẳng hỏi.
“Hả? Vẫn ổn mà, chỉ là hơi mệt, tiết tấu công việc của bọn chị tương đối nhanh.”
“Ừm, vậy ăn cơm xong em vẫn nên tránh đi thì hơn.” Cố Vũ rụt cổ, “Lúc chị em tức lên, đáng sợ lắm.” Vì lúc nhỏ Cố Vũ sống ở Đông Bắc, thỉnh thoảng sẽ nói bằng khẩu âm Đông Bắc.
... Cố Vũ muốn chạy, vậy phó tổng Cố sẽ chỉnh đốn mình tới chết sao? Không thể được, có thêm một người ở nhà còn có thể ngăn chặn sát khí của phó tổng Cố.
Không đợi Chung Hiểu Âu khuyên Cố Vũ, Cố Minh đã ra khỏi phòng, mặt Cố Vũ nặn ra nụ cười, nịnh nọt, “Chị, hôm nay làm việc mệt rồi, mau ăn cơm đi, em có làm món cá vược chị thích ăn nhất đấy.”
Cố Minh hờ hững gật đầu, trên bàn ăn, ba người ngồi trước bàn ăn, Cố Minh cũng hỏi vấn đề giống hệt Chung Hiểu Âu, không có chút dinh dưỡng.
“Chị này, tối nay em có chút chuyện, em ra ngoài trước đây, tối muộn một chút mới về, hai người đừng đợi em nhé.”
“Đi đâu thế? Em có chuyện gì ở Thành Đô?”
“Chị chưa mua thuốc đúng không? Em đi mua thuốc dị ứng cho chị, cái đó, bát đũa chị cứ để đấy, em về rồi rửa.” Cố Vũ nói xong, cầm ví tiền chạy đi, Cố Minh cũng không cản cậu, bệnh thần kinh, còn đi mua thuốc dị ứng.
Đáng thương Cố Vũ đơn thuần, sao cậu biết được chị Hiểu Âu ngủ một tối với chị gái mình, cổ chị gái lại đỏ thành như thế. . Ngôn Tình Hài
Đợi Cố Vũ ra ngoài, lúc này Chung Hiểu Âu mới dỗ dành, “Được rồi, đừng giận nữa, là em sai, lúc đó em cũng không khống chế được, không nhịn được, cũng không suy nghĩ chu toàn nên mới làm nhiều như thế.” Chung Hiểu Âu cúi đầu.
“Em... vậy, ngày mai em cũng mang theo cả đống nốt dị ứng này ra ngoài đi.” Cố Minh thầm mắng.
“Dạ? Ngày mai em phải ra ngoài với dáng vẻ giống chị hôm nay sao, bọn họ sẽ cười chết chúng ta mất.”
“Em cũng biết thế cơ à? Nhìn chuyện tốt em làm xem! Cả ngày nay nóng chết tôi rồi.” Cố Minh buông bát đũa xuống, “Tối nay không cho phép em ngủ chung giường với tôi.”
“Hả? Vậy em ngủ ở đâu?”
“Sô-pha, sàn nhà, tùy em, em muốn ngủ ở đâu thì ngủ, chỉ là không được phép ngủ chung giường với tôi.”
“Đừng mà, có thể đổi cách trừng phạt không?” Chung Hiểu Âu van nài, “Hay là em cho chị cắn lại nhé? Ngày mai em cũng mặc sơ mi tới công ty, bọn họ muốn cười thì cười, đó là vì đố kị, chị đừng đuổi em xuống giường mà.”