Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Chương 156: Chương 156




Bến Thượng Hải, Thượng Hải, một khách sạn cao cấp nào đó, trên hành lang, hai người phụ nữ ôm lấy nhau, một người phụ nữ với thân hình căng tràn trong hai người phụ trách việc nặng, hai tay người ấy kéo theo hai chiếc vali, người phụ nữ gầy gò phía sau, ôm lấy cổ người đó, dính lên người người đó, người phụ nữ kia có chút khó khăn lấy thẻ mở cửa phòng, vứt hành lí trên sàn, trực tiếp ngã lên giường, cùng ngã ra giường, một người phụ nữ trong hai, người phụ nữ mảnh khảnh, gầy gò, cuộn người lại.

“Có lẽ số quần áo này đủ rồi đúng không?” Mộc Dao nằm ngửa trên giường, cảm giác toàn thân sắp rã rời.

“Ừm, có lẽ thế, không rõ nữa.” Quan Dĩ Đồng co người, cả người rúc vào lòng Mộc Dao, người này, cũng thật là, thích rúc lên cơ thể người khác không phân bốn mùa, không phân hạ đông.

“Không chê nóng à?” Mộc Dao cũng không đẩy cô ấy ra, vuốt tóc Quan Dĩ Đồng.

“Chị chê à?” Hai người không đứng đắn hơn một giây.

“Mệ quá, những lúc này rất nhớ Tiểu Nặc.” Mộc Dao nằm ngửa trên giường trong khách sạn, thở dài. Nếu đang ở cửa hàng, lúc này Tiểu Nặc ra tay, cô có thể nằm trên giường cả ngày.

“Thật à? Tôi cũng rất nhớ em ấy, hay là gọi em ấy tới đây?” Quan Dĩ Đồng nói.

“Hờ!” Mộc Dao nghĩ nghĩ, vẫn có chút lí trí, “Thôi bỏ đi, trước đây Hứa Nặc đã không thích ứng rồi, một mình em ấy đối mặt với hai người chúng ta, lại còn bị sai bảo.”

“Cũng đúng, nhưng không có ai sai bảo, cũng rất bất tiện, chị nhìn đống trái cây kia đi, bây giờ không ai đi rửa.” Đầu ngón chân Quan Dĩ Đồng chỉ vào hoa quả vừa mua về trên bàn.

Mộc Dao nhìn theo ngón chân của Quan Dĩ Đồng, đứng dậy, nhưng chưa được hai giây, lại nằm xuống, “Thế này không được, cứ thế này hai chúng ta sẽ chết vì lười mất.”

“Cho nên muốn gọi đầu bếp nhỏ tới không?” Quan Dĩ Đồng ngoắc chân.

“Thôi bỏ đi, em tha cho Tiểu Nặc đi.” Mộc Dao lắc đầu, lại lật người.

“Vậy chị làm đi.” Quan Dĩ Đồng khẽ đạp vào Mộc Dao.

“Dựa vào cái gì lại là tôi, em đi đi.” Mộc Dao không chịu yếu thế đáp trả.

“Tôi đường đường là bà chủ một công ty.”

“Tôi cũng là bà chủ, được chưa? Chỉ mình em tài giỏi đấy.”

“Đi đi.” Quan Dĩ Đồng lại đá.

Mộc Dao giữ lấy bàn chân Quan Dĩ Đồng, “Em đi đi.”

Hai người đẩy qua đẩy lại một cách nhàm chán như thế, tới cuối cùng, không ai trong hai người động đậy, cứ nằm trên giường ngủ mất. Trái cây đặt trên bàn cách đó chừng một mét, lại không ai quan tâm, còn sống tiếp được không? Hai người này?

Còn mấy ngày nữa công ty du lịch mới khởi động chuyến đi, hai ngày này, Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng vật vờ ở Thượng Hải, mua hai vali quần áo, vì quyết định vội vàng, khi bọn họ đi Trùng Khánh cũng không mang theo đồ đạc, đột nhiên chạy đi du lịch vòng quanh thế giới gần ba tháng trời, ngoài hai nhân vật quái gở này, cũng không nghĩ ra được ai khác. Người tuân thủ kế hoạch như Cố Minh, đừng nói tới không có khả năng xin nghỉ ba tháng, cho dù có nghỉ cũng phải làm tốt các phương án trước mấy tháng, nào có tùy tiện như hai người này.

Khi gần tới hoàng hôn, hai người tỉnh giấc, Mộc Dao nghịch ngón tay Quan Dĩ Đồng, “Tối nay ăn gì nhỉ?”

Quan Dĩ Đồng xụ mặt, âm thanh có chút khàn khàn nói: “Không biết.”

“Không muốn ra ngoài ăn.”

“Vậy đi đâu ăn?”

Đột nhiên Mộc Dao nghĩ tới chuyện gì đó, ngồi dậy, “Tới nhà Cố Minh ăn đi, vừa hay chúng ta tới Thượng Hải cũng chưa tới thăm bố mẹ Cố Minh.

“Bố mẹ của Cố Minh?” Quan Dĩ Đồng nhíu mày, “Tại sao phải tới thăm bố mẹ Cố Minh?”

“Mấy năm rồi không gặp, chúng ta cũng tới Thượng Hải rồi, cũng phải tới thăm hai vị trưởng bối, vừa hay tối nay có thể ăn chực, chúng ta cũng không phải đắn đo xem tối nay ăn gì.”

Tuy Quan Dĩ Đồng không giỏi ở chung với người lớn, nhưng nếu Mộc Dao đã nói như thế, cô ấy cũng không muốn tranh chấp, tới thì cũng tới rồi, cũng nên tới thăm nhị vị phụ huynh, dù sao Cố Minh, cũng cúc cung tận tụy cho công ty của cô ấy, thế là, hai người rời giường, tắm rửa, thay quần áo, sau đó mua một ít quà và trái cây, lên xe, mới phát hiện hình như không biết địa chỉ nhà Cố Minh.

Lên xe, Mộc Dao mới nhớ ra, lục điện thoại, hình như cô có số điện thoại của mẹ Cố, bình thường hiếm khi liên lạc, không biết đã đổi số hay chưa, Mộc Dao gọi tới số điện thoại kia.

“Alo?”

“Alo, mẹ Cố, con chào mẹ.”

“Ai thế nhỉ?”

“Mẹ đoán xem con là ai nào?” Mộc Dao dùng chút tiếng Thượng Hải mà cô học lỏm được hỏi ngược lại.

Quan Dĩ Đồng chọc lên tay Mộc Dao, có thể nói năng tử tế không? Lúc này Mộc Dao mới nghiêm túc nói, “Cô Cố, con chào cô, con là Mộc Dao, Mộc Dao, là bạn tốt của Cố Minh ở Thành Đô.”

“Ôi chao, là bạn của Tiểu Minh à? Tiểu Mộc à, có chuyện gì thế? Có phải Tiểu Minh nhà cô xảy ra chuyện gì rồi không?” Đột nhiên mẹ Cố nhận được điện thoại của Mộc Dao, trong lòng có chút lo lắng.

“Không có ạ, không có ạ.” Mộc Dao ở bên này xua tay, “Cố Minh rất khỏe ạ, là thế này, cô Cố, bây giờ con đang ở Thượng Hải. Không phải Cố Minh không có thời gian về Thượng Hải sao? Cậu ấy bảo con mang ít đồ tới, cái đó, cô Cố, địa chỉ nhà cô ở đâu thế ạ?”

“Khu Từ Hối... À, vâng, vâng, vâng ạ, lát nữa bọn con sẽ tới.”

Mộc Dao đặt điện thoại xuống, miết lấy tay Quan Dĩ Đồng, “Đói chưa?”

Quan Dĩ Đồng yếu ớt gật đầu, nghiêng người dựa vào vai Mộc Dao.

May mà không phí sức tìm nhà, hai người xách đồ tới nhà Cố Minh, tới cổng khu nhà còn tìm siêu thị mua phong bao lì xì, Mộc Dao nhét tiền mặt của mình và tiền mặt trong ví tiền của Quan Dĩ Đồng vào phong bao lì xì.

“Chị muốn cho bọn họ tiền à?” Quan Dĩ Đồng nhận lại ví tiền trống rỗng hỏi.

“Đúng thế, nói là Cố Minh cho, như thế có lẽ cô chú sẽ vui hơn, sau đó em trừ tiền lương của Cố Minh là được, có lẽ cũng được mười nghìn đúng không.”

Quan Dĩ Đồng há miệng, “Có chút tiền này, chị cũng nỡ trừ tiền Cố Minh à.”

Hai người tới trước cửa nhà họ Cố, Mộc Dao gõ cửa, Quan Dĩ Đồng ngoan ngoãn đứng sau lưng Mộc Dao.

“Ôi chao, Tiểu Mộc à.” Người mở cửa là mẹ Cố.

“Con chào cô.” Mộc Dao dang tay, ôm lấy mẹ Cố.

“Mau vào đi, mau vào đi.”

“Tiểu Mộc tới à?” Bố Cố cầm bút lông trong tay đi ra khỏi phòng sách, “Hiếm thấy Tiểu Mộc có thời gian tới Thượng Hải.”

Mộc Dao đã từng gặp hai vị phụ huynh rất nhiều lần ở Thượng Hải.

“Vị này là?” Ánh mắt mẹ Mộc phát hiện Quan Dĩ Đồng vẫn đứng sau lưng Mộc Dao, Quan Dĩ Đồng đứng thẳng lưng trước mặt trưởng bối, cô ấy cung kính chào hỏi, “Cháu chào cô, chào chú.”

“Cô ơi, đây là bà chủ của Cố Minh, Quan Dĩ Đồng.” Mộc Dao giới thiệu.

“Bà chủ? Trẻ vậy à, mau ngồi đi.” Mẹ Cố nhiệt tình chào đón, lấy trái cây đã rửa sạch chiêu đãi hai người, cuối cũng cũng có thể ăn trái cây rửa sạch rồi, hai người này cũng thật là.

Mộc Dao rất biết cách giao tiếp với người lớn, có một số người, đã là trời sinh như thế, có năng lực giao tiếp, người giống như Quan Dĩ Đồng và Cố Minh, trời sinh không giỏi tiếp xúc với người lớn, thấy có khách tới, bố Cố cũng đặt bút xuống, ra phòng khách nói chuyện.

Mộc Dao tiếp chuyện, Quan Dĩ Đồng lặng lẽ đánh giá nhà Cố Minh, nhà Cố Minh có lẽ là gia đình phổ thông điển hình, chỉ là dường như không khí này không phải sắp tới giờ cơm nước.

Mộc Dao nói chuyện rất lâu với hai vị phụ huynh, đương nhiên là phần nhiều nói về Cố Minh, công việc ở Thành Đô có bận không, sức khỏe có tốt không, có ăn cơm tử tế hay không, có bị bệnh hay không, thỉnh thoảng còn hỏi tới Cố Vũ, hỏi Mộc Dao có biết tình hình của Cố Vũ hay không, hàng ngày Cố Vũ làm những gì, làm chung công ty với chị gái có chăm chỉ hay không?

Mộc Dao chỉ vào Quan Dĩ Đồng ở bên cạnh, cảm giác những vấn đề này, Quan Dĩ Đồng nên trả lời, Quan Dĩ Đồng không hề thân quen với Cố Vũ, hiểu không? Cô ấy chỉ đành nói tốt.

Cứ thế, Mộc Dao phụ trách nói chuyện, thỉnh thoảng có Quan Dĩ Đồng thêm thắt đôi câu, nói hơn bốn mươi phút đồng hồ, Quan Dĩ Đồng nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp tám giờ, người ta đói sắp điên rồi biết không?

“Đúng rồi, hai bác ăn cơm chưa ạ? Muộn vậy rồi?” Đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được tới câu này, Mộc Dao giậm chân trong lòng, nhưng biểu cảm bình tĩnh nói, “Cô chú, hai người ăn cơm chưa ạ?”

“Ôi chao, cô chú ăn rồi, hai đứa ăn chưa?”

“Chúng cháu... chúng cháu cũng ăn rồi ạ.” Mộc Dao không biết tại sao, đầu óc lại nói một câu như thế, Quan Dĩ Đồng chọc lên lòng bàn tay mình, trầm ngâm không nói.

“Ăn rồi à? Có muốn ăn thêm chút gì đó không, tối nay cô chú ăn mì, mì cá, Lão Cố, ông đi đun nước đi.”

“Cô ơi, không cần đâu ạ.” Mộc Dao vội đứng dậy, lại kéo Quan Dĩ Đồng, “Vậy, cô chú, chúng cháu đi qua Thượng Hải, nên tới thăm hai người, đây là Cố Minh gửi cô chú ạ.” Mộc Dao đưa lì xì cho mẹ Cố, rồi kéo Quan Dĩ Đồng muốn rời đi.

“Cô cùng hai đứa xuống dưới, cô cũng phải đi nhảy.” Mẹ Cố đi lấy quạt của bà.

“Cảm ơn cháu, Tiểu Mộc, còn phiền cháu chạy tới đây một chuyến.”

“Không có gì ạ, nên vậy ạ.” Mộc Dao xua tay, Quan Dĩ Đồng đã không còn sức lực nói chuyện, hai người khó khăn ra khỏi khu nhà.

“Có phải chị có bệnh không? Đầu óc chị có bệnh à? Có phải bị chập mạch không?” Quan Dĩ Đồng dùng một tia sức lực mắng Mộc Dao, phen giày vò này chỉ uống được hai ngụm nước, còn ăn chực, “Đã nói đi ăn chực cơ mà?”

“Tôi nào biết chỉ có mì cá chứ?”

“Mì cá cũng tốt hơn không có gì, thế mà chị lại từ chối.” Quan Dĩ Đồng càng nói càng vô lực.

“Tôi... đột nhiên tôi lại thấy ngại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.