Mộc Dao đương nhiên không kể đoạn kia cho Cố Minh và giám đốc Cận mới vừa gặp mặt, hôm đó Mộc Dao duy trì trạng thái đờ đẫn, còn Quan Dĩ Đồng thì hưng phấn như uống thuốc, không giống Quan Dĩ Đồng thường ngày, không ngừng hỏi, “Bố mẹ chị cởi mở thế à?”, “Vậy tôi phải đối xử với bố mẹ chị thật tốt mới được.” “Không thể tin được, nên chị mà không gặp tôi, thì thật đáng tiếc.“. “Người đàn ông ban nãy là bạn trai cũ của chị à, ánh mắt chị tệ thế?”
“Tệ chỗ nào? Chỉ có gần đây anh ấy hơi phiền, còn hầu như là rất tốt.”
“Có tốt bằng tôi không?” Quan Dĩ Đồng gác lên vai Mộc Dao.
Mộc Dao miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, “Đương nhiên không rồi, ai tốt bằng em chứ?”
Trong phòng ăn, hai người phụ nữ nghe kể chuyện, Cố Minh có chút mất hồn, có lẽ nghĩ tới bản thân, không biết bố mẹ nghe thấy bản thân yêu đương với một cô gái sẽ thế nào, cô ấy không dặn Cố Vũ, không biết cậu có nói với bố mẹ hay không, ngược lại giám đốc Cận bưng rượu tới cho Mộc Dao, chạm cốc, một hơi uống cạn, “Mệnh chị tốt ghê, ngưỡng mộ chị.” Uống xong, thấy câu chuyện cũng đã xong, lại quay lại bữa tiệc, tiếp tục nói cười với đồng nghiệp khác, cũng trong buổi tối hôm đó, tuy trước đây Cố Minh có chút nghi ngờ, nhưng vẫn không chắc chắn, có lẽ nhân viên cấp cao trong Quốc tế Kinh Điển của bọn họ, tỉ lệ đồng tính và dị tính đã đạt tới 5:5, đây thật sự là chuyện Cố Minh chưa từng nghĩ tới, không biết chủ tịch ở dưới kia liệu có muốn đá nắp quan tài, lôi Quan Dĩ Đồng xuống đó không.
Quan Dĩ Đồng đương nhiên ngồi cùng Mộc Dao, Chung Hiểu Âu để tránh hiềm nghi nên ngồi cùng Trì Úy, đúng rồi, vì gần đây Trì Úy làm việc xuất sắc nên đã được thăng chức làm trợ lí giám đốc phòng Tài nguyên nhân sự.
“Gần đây mọi người vất vả rồi, cũng là mọi người tận tâm tận lực, không quản vất vả, mới giúp công ty không rơi vào khốn khó, ừm, đặc biệt là phó tổng Cố của chúng ta, cô ấy vẫn giữ thái độ cúc cung tận tụy tới chết ngày đêm không nghỉ cho công ty, thậm chí vì công việc mà khiến dạ dày không tốt, ở đây, rất muốn tỏ lòng xin lỗi với phó tổng Cố, và người nhà của chị, sau quý ba, hi vọng phó tổng Cố có thể nghỉ ngơi, ừm, đây là phần thưởng cho những vất vả gần đây.” Quan Dĩ Đồng vô cùng đứng đắn lấy ra một phong bao lì xì lớn cho Cố Minh, lì xì kia rất dày, Cố Minh nghĩ trong lòng, người này, sẽ không đột ngột, trực tiếp đưa tiền mặt cho cô ấy đúng không? Cố Minh ghét bỏ khách sáo một phen, Quan Dĩ Đồng trực tiếp ném vào trong túi xách của cô ấy, “Sự vất vả của mọi người gần đây sẽ được thể hiện trong tiền lương tháng này. Được rồi, tôi đã nói xong rồi, mọi người, ăn cho no, uống cho say, rất hoan nghênh các quý cô gia nhập Quốc tế Kinh Điển của chúng ta, nói thật lòng, mọi người có thể tới, tôi rất vui, giá trị nhan sắc của công ty chúng ta cũng tăng lên ba phần.”
Tối đó, không khí rất tốt, có lẽ đều là người trẻ tuổi, mọi người đều cởi mở, Cố Minh vốn có chút mệt mỏi, ứng phó một lúc, liền kéo Chung Hiểu Âu về nhà. Về tới nhà cũng hơn chín giờ, không biết Cố Vũ đã về nhà hay chưa, Cố Minh và Chung Hiểu Âu ra khỏi thang máy, Cố Minh chọc Chung Hiểu Âu, bảo cô đi gõ cửa, “Em đi?” Chung Hiểu Âu chỉ vào mình.
“Không em lẽ nào là tôi?” Cố Minh đứng sau lưng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa nhà Cố Vũ, Chung Hiểu Âu gõ cửa mấy cái, nhưng không ai trả lời, “Hình như không có ai.”
“Uống rượu cả chiều vẫn chưa về sao?” Cố Minh rút điện thoại, vừa muốn gọi điện thoại, nghĩ lại, lại do dự, liền nhắn tin cho Tất Tiểu Quân, “Hai người còn uống à?”
“Ừm, chị đừng lo, em đang ở cùng cậu ấy.” Lần này Tất Tiểu Quân nhanh chóng trả lời, nhập chữ vào màn hình điện thoại, Tất Tiểu Quân nhập một dòng, lại xóa đi, rồi trực tiếp úp điện thoại xuống.
“Cậu nói thật à?” Mấy ngày nay kích thích mà Tất Tiểu Quân phải chịu cũng không nhỏ, “Sao chị cậu cũng?” Tất Tiểu Quân lắc đầu, vô lực, bọn họ lại uống thêm một đợt rượu, “Mộc Dao như thế thì thôi, bây giờ tới cả Cố Minh cũng...” Tất Tiểu Quân ôm chai rượu, buồn bã vô cùng, ánh mắt có chút mơ màng nhìn Cố Vũ, “Cậu nói xem hiện tại sao thế nhỉ? Những người phụ nữ này, đàn ông chúng ta quá tệ sao?” Vốn dĩ Tất Tiểu Quân cho rằng bản thân đã đủ tiêu sái, phóng khoáng, thấy Mộc Dao và người phụ nữ kia là thật, xác thực bản thân cũng không có ý gì, cho nên phóng khoáng chúc phúc, mấy ngày nay vẫn ăn ăn uống uống như bình thường, không biết tại sao lại bị Cố Vũ chọc phải nỗi đau này.
“Cái gì? Ngay cả chị Mộc Dao cũng... không phải trước đây chị ấy và anh ổn lắm sao?” Cố Vũ đã không còn sức để ngạc nhiên, thế sự như thế, còn có thể nói được gì?
“Có lẽ với Cố Vũ, hôm nay là một ngày khó khăn.”
Chung Hiểu Âu rút chìa khóa mở cửa nhà mình.
Cố Minh dụi mắt, “Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì tới nó, vốn là chuyện của tôi.”
“Được rồi, mệt rồi, đi tắm đi.” Vừa vào cửa, Chung Hiểu Âu liền ôm Cố Minh, sợ cô ấy quá mệt, rồi đi lấy váy ngủ cho cô ấy.
“Vậy tôi đi tắm trước đây.” Cố Minh cầm váy ngủ vào nhà tắm.
Chung Hiểu Âu thay quần áo, vào phòng ngủ thu dọn, gấp quần áo, cô làm rất chăm chỉ, rất chuyên tâm, không biết tại sao ngăn kéo lộ ra một khe hở, Chung Hiểu Âu lại đẩy nó vào, nhưng không cẩn thận, bị kẹp ngón út, “A!” Cô vội vàng rút tay ra, ngăn kéo bị giày vò như thế, cũng trượt ra nhiều hơn, túi giấy bên trong trượt ra, Chung Hiểu Âu vừa phẩy tay vừa lật ra xem, là hợp đồng mua nhà, cô nhíu mày, tháo từng vòng từng vòng sợi dây buộc trên túi giấy ra, không biết tại sao, trong lòng cô dường như thấp thoáng cảm nhận được chuyện gì đó, rút thứ trong túi giấy ra xem, quả nhiên, quả nhiên, Chung Hiểu Âu ngẩn ra ngồi trên mép giường, trong tay cầm những tờ giấy kia, Cố Minh mua lúc nào thế? Cô ấy đã mua lại căn nhà mà Chung Hiểu Âu thích, gần đây bận như thế, Cố Minh có thời gian đi xem nhà sao?
Chung Hiểu Âu cảm thấy tờ giấy mỏng trong tay rất nặng, đầu óc cô trống rỗng, không biết nói gì, một lúc sau, Cố Minh quấn khăn trên đầu ra ngoài, thấy hợp đồng mua nhà Chung Hiểu Âu cầm trong tay, cùng người đang ngẩn ra kia, thật ra Cố Minh muốn mấy ngày nữa sẽ nói với Chung Hiểu Âu, hai ngày nay vẫn chưa kịp nói.
Một tay Cố Minh lau tóc, một tay xoa đầu Chung Hiểu Âu, “Sao thế? Nghĩ gì thế?”
Vành mắt Chung Hiểu Âu phiếm đỏ nhìn Cố Minh.
Cố Minh có chút lúng túng, lại lau tóc, “Cái này, chỉ là, vốn dĩ định qua mấy hôm sẽ nói với em, chẳng qua là gần đây bận quá.”
“Đúng thế, gần đây bận như thế, chị còn nhớ tới chuyện này.”
Cố Minh ngồi xuống cạnh cô, có chút đắn đo nói, “Tôi đã dành thời gian đi xem căn này, tôi cũng rất thích.”
“Không phải môi giới nói qua mấy hôm thì không còn nhà nữa à?” Chung Hiểu Âu vẫn còn phiền não vì không có cách nào thanh toán toàn bộ tiền mà bỏ lỡ căn nhà đó, nhưng sau đó nghĩ lại, đi xem nhà khác cũng được.
“Cho anh ta chút tiền, anh ta có thể nghĩ cách, đợi một thời gian nữa hết bận, chúng ta có thể cải tạo lại, năm sau chúng ta có thể ở nhà mình rồi.” Cố Minh mím môi cười lên, đón lấy ánh mắt của Chung Hiểu Âu, vành mắt Chung Hiểu Âu phiếm đỏ, tiếp lời, “Vâng, vậy trang trí để em phụ trách.”
“Được, để em trang trí, tôi không muốn nghĩ đâu.”
“Chị thanh toán toàn bộ rồi à?” Chung Hiểu Âu dịu dàng hỏi.
Cố Minh gật đầu, Chung Hiểu Âu biết căn nhà đó bao nhiêu tiền, hơn tám trăm nghìn tệ, đối với Cố Minh mà nói, cũng là tích lũy mấy năm trời, mà tiền cô ấy kiếm được, đều phải vất vả từng chút mới có, Chung Hiểu Âu vuốt ve hợp đồng mua nhà, có chút đau lòng cho Cố Minh, cô quay người, ôm chặt lấy Cố Minh, lúc này rất hận bản thân, hận bản thân còn chưa đủ cố gắng, hận bản thân còn chưa đủ tốt.
“Nhiều tiền như thế, sao chị lại trả một mình? Chị cũng không nói với em?” Chung Hiểu Âu buồn bã gác lên vai Cố Minh.
Tóc Cố Minh còn ướt, mặc cho Chung Hiểu Âu ôm mình, lẩm nhẩm, “Lần đầu tiên mà, chắc chắn là tôi trả, sau này, những thứ còn lại, đều do em quyết định. Được rồi, em đi tắm đi, cả người mồ hôi, còn ôm tôi, tôi vừa tắm xong đấy.” Cố Minh giả vờ ghét bỏ đẩy Chung Hiểu Âu ra.
“Vâng.” Chung Hiểu Âu cúi đầu, nghe lời đi tắm.
Sau đó, quả thật Cố Minh không quan tâm tới chuyện sửa sang, công ty dần dần đi vào quỹ đạo, mỗi ngày Chung Hiểu Âu bận tới bận lui nhìn rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cô sẽ cho Cố Minh xem bản thiết kế, Cố Minh cũng không muốn xem bản thiết kế, toàn quyền giao cho Chung Hiểu Âu xử lí, Chung Hiểu Âu rất vui, ngày nắng nóng như thế, cả ngày chạy qua chạy lại đổ mồ hôi toàn thân cũng không kêu mệt, thỉnh thoảng ra ngoài sẽ đụng phải Cố Vũ, rất bối rối, Cố Vũ sẽ chào hỏi Cố Minh, cũng gật đầu với Chung Hiểu Âu, chỉ là không ồn ào như trước.
“Cậu ấy nói với bố mẹ chị không?” Có một hôm, cuối cùng Chung Hiểu Âu cũng hỏi Cố Minh như thế.
Cố Minh lắc đầu, “Có lẽ vẫn chưa, vì bố mẹ không tới tìm tôi, cho nên có lẽ tạm thời nó vẫn giữ bí mật cho tôi. Gần đây công việc bận quá mà.” Cố Minh nghĩ hơn một tháng nay, Chung Hiểu Âu bận rộn bắt đầu sự nghiệp tu sửa nhà cửa, cũng đã tới giữa tháng Chín.
“Tối nay chúng ta tới chỗ Mộc Dao đi, bảo Hứa Nặc thông kinh huyệt cho em, cũng một thời gian không gặp họ rồi.” Cố Minh đề nghị.
“Vâng.”