Tiền Lệ Lệ không hỏi ra được người kia, hết mười tám câu hỏi vẫn không biết được người kia là ai, thầm nói trong lòng, thật đen đủi, một ngày Trì Úy có nhiều bạn giường tới vậy, làm sao có thể đoán được, mười tám chén thôi, Tiền Lệ Lệ uống xong rồi. Cố Minh thấy mọi người chơi vui vẻ, vô thức kéo lấy Chung Hiểu Âu bên cạnh, “Tại sao có một số vấn đề tôi lại không hiểu lắm nhỉ? Không liên quan tới logic sao?” Cố Minh vừa nhìn đã biết là người chơi hệ nghiêm túc.
“Ví dụ ạ? Em giải thích cho chị, phó tổng Cố.” Trì Úy ở một bên giúp sức nói.
“Ví dụ, vấn đề thứ tư và vấn đề thứ năm không logic. Tiền Lệ Lệ, em đã lãng phí câu hỏi rồi.”
“Câu hỏi thứ tư và vấn đề thứ năm là gì nhỉ?” Tiền Lệ Lệ bị chỗ rượu kia làm mơ hồ.
“Là 'Là người cô ngủ cùng tối qua sao' cùng 'Có phải rất dữ dội không', logic của hai câu hỏi này nằm ở đâu?” Cố Minh thường rất nghiêm túc với mọi việc.
Chung Hiểu Âu nắm chặt lên quần jean, rất muốn đứng lên kéo Cố Minh rời đi, cô muốn nói, chúng ta đi thôi, phó tổng Cố, đám người này toàn là một đám lưu manh, nhưng cô không dám, càng không dám kéo lấy tay phó tổng Cố, nhưng gương mặt đã nín nhịn tới đỏ bừng, cùng nín nhịn còn có bốn năm người đang ngồi đây.
Thật là một câu nói làm người ta giật mình tỉnh giấc, lúc này mọi người mới tỉnh ngộ, phó tổng Cố là gái thẳng, đương nhiên cô ấy có hiểu biết về đồng tính luyến ái, nhưng không liên kết hai vấn đề này lại với nhau, Trì Úy mím môi, nhìn Chung Hiểu Âu mội cái, “Vấn đề này, vấn đề này, thật ra có logic...” Trì Úy phải giải thích thế nào với phó tổng Cố đây? Nói phụ nữ ngủ với phụ nữ? Thật ra cũng rất dữ dội? Vậy sau đó có phải phó tổng Cố sẽ hỏi tại sao, Trì Úy lại phải giải thích thế nào?
“Đó là... trò chơi này của chúng ta đại khái như thế, ban nãy em và Tiền Lệ Lệ đã làm mẫu một lần, bạn học Tiền Lệ Lệ cũng đích thân làm mẫu không đoán ra phải uống mười tám chén rượu, sau đây tới lượt phó tổng Cố chơi rồi, vậy đi, chị hỏi Chung Hiểu Âu đi, Chung Hiểu Âu, cậu có ba giây, xác định một người. 1, 2, 3, phó tổng Cố bắt đầu.”
Chủ đề câu chuyện chuyển biến quá nhanh, Cố Minh nhìn Chung Hiểu Âu, thật ra trò chơi này thích hợp cho những người thân quen hơn, cô ấy chỉ đành bứt da đầu hỏi, “Là nam sao?”
Chung Hiểu Âu: “Không phải.”
Cố Minh: “Là bạn tốt của em à?”
“Không phải.”
“Cố Minh: “Là người trong công ty chúng ta sao?”
“Đúng.” Chung Hiểu Âu thấp thoáng đổ mồ hôi trán, sao đột nhiên lại để cô và phó tổng Cố chơi với nhau.
“Là người trẻ tuổi sao?”
“Đúng.”
Cố Minh chống cằm, nghĩ nghĩ, là người trong công ty nhưng không phải bạn tốt, là nữ, Chung Hiểu Âu đang nghĩ tới ai?
Vấn đề này Cố Minh có tìm được đáp án hay không Chung Hiểu Âu đều rất bối rối, không tìm ra, phó tổng Cố phải uống rượu, tìm ra, đáp án cũng khiến người ta say.
“Trong số chúng ta sao?” Cố Minh học theo lượt ban nãy.
“Đúng.” Chung Hiểu Âu cắn chặt môi, Trì Úy chính là kẻ đào hố.
Ôi! Phạm vi thu hẹp rất nhiều, là những người đang ngồi đây, giới tính nữ, không phải bạn tốt, những người không phải nữ giới ở đây ngoài cô ấy cũng chỉ có ba người, Trì Úy là bạn tốt của Chung Hiểu Âu, có thể loại trừ, chỉ còn lại hai người.
“Là Tiền Lệ Lệ sao?” Cố Minh làm vẻ như nắm chắc phần thắng.
“Không phải.”
“Vậy chắc chắn là Lộ An.”
“Không phải.”
Cố Minh nhìn Chung Hiểu Âu, cô ấy hoàn toàn quên mất bản thân, ngây ra rất lâu mới phản ứng lại, “Là tôi sao?”
Chung Hiểu Âu sắp khóc trong lòng, đỏ mặt nói, “Đúng.”
Cô thua rồi, vội đi tìm rượu uống, “Em thua rồi, bao nhiêu câu rồi? Tám chén à? Có phải tám chén không?”
Cố Minh như trút được gánh nặng, dựa vào ghế, suýt chút nữa không đoán được, sẽ phải uống mười tám chén, cho dù chén có nhỏ cũng sẽ sặc.
Mọi người uống tận hứng, hết trò này tới trò khác, thật sự là tầng tầng lớp lớp, Cố Minh hiếm có cơ hội ở gần mọi người như thế, cũng vô thức uống rất nhiều, rất kì lạ, hôm nay, là vì những đè nén lâu ngày cùng sự thả lỏng hiếm có khiến cảm xúc của cô ấy không tệ sao? Bình thường cô ấy ép bản thân mình quá căng, nghĩ tới một số chuyện, trái tim lại thắt lại, cảm giác đau đớn, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng Thạch Lỗi và tiểu tam ở trong phòng ăn, mọi quyến luyến liền trở thành trò cười, cô ấy lắc đầu, cạn ly với mọi người, ngày tốt cảnh đẹp, Ngụy Hàng quay người về phòng lấy ghi-ta ra, anh ấy lùi chiếc ghế dài ra xa phía sau, bắt đầu tự đàn tự hát, tiếng hát rất ai oán, hoàn toàn là dáng vẻ oán phụ yêu mà không được đáp lại, không khí tốt như vậy mà anh ấy hát “Ánh trăng ngàn dặm gửi tương tư”, ca khúc thảm thiết như thế, Ngụy Hàng còn ngâm nga, “Sắc đêm mênh mông, trùm lên bốn phía, ánh trăng bên trời như móc câu, nhớ lại chuyện cũ, mờ như mộng, làm cách nào để tìm về mộng xưa, người cách ngàn dặm, đường dài dằng dặc, chưa cất tiếng hỏi, lòng đã sầu, lấy ánh trăng thay lời thăm hỏi, người ta tương tư, thường rơi lệ...”
Tiền Lệ Lệ đứng dậy cướp lấy ghi-ta của Ngụy Hàng, “Sầu quá, mọi người đang vui vẻ, bị anh làm sầu muốn chết.” Sau đó Tiền Lệ Lệ đàn một ca khúc rap, Cố Minh không biết tên, chỉ thấy phong cách hai ca khúc này rất khác biệt, rõ ràng còn đang đắm mình trong cảm xúc đau buồn trong ca khúc trước, nghĩ lại, cũng không bao nhiêu ngày nữa là tới Trung Thu, Trung Thu năm nay bố mẹ muốn tới Thành Đô cùng cô ấy, cô ấy còn chưa giải thích chuyện hôn sự với hai người.
“Trì Úy! Trì Úy!” Cố Minh vòng qua người Chung Hiểu Âu, từ phía sau gọi, “Gọi tài xế giúp tôi, tôi phải về rồi.” Lúc này Cố Minh nhìn thời gian, ăn uống cả tối, đã chín giờ hơn.
“Dạ? Ồn quá, phó tổng Cố, em không nghe rõ.” Cũng không biết Trì Úy thật sự không nghe rõ hay giả vờ không nghe rõ, chỉ thấy Trì Úy nắm lấy tay Chung Hiểu Âu nhảy theo tiết tấu.
“Phó tổng Cố gọi cậu kìa, cậu không nghe thấy hả?” Chung Hiểu Âu đẩy Trì Úy.
“Mình nghe thấy rồi.” Trì Úy giữ lấy cô, “Chắc chắn là cô ấy bảo mình gọi tài xế cho cô ấy.”
“Cậu biết rồi à?”
“Cậu nhìn cô ấy đi, tư thế đứng lên này, vừa nhìn là biết muốn đi.”
Khi Cố Minh đứng dậy, mới phát hiện cơ thể lảo đảo, có lẽ là vì ngồi quá lâu, thấy Trì Úy không để ý tới cô ấy, cô ấy nghĩ có lẽ chỉ có một mình mình gọi tài xế, may mà cô ấy có tài xế quen, chỉ là không biết người ta có tình nguyện tới nơi xa xôi này hay không. Ôi! Điện thoại của cô ấy đâu? Cố Minh lục tìm túi xách.
“Vậy cậu mau gọi xe cho người ta đi, chơi quên cả thời gian, hiện tại mấy giờ rồi?” Chung Hiểu Âu hỏi.
“Cậu đúng là con lợn, cậu biết không hả? Mình cố ý không gọi cho cô ấy, lúc này rồi, cậu không biết giữ người lại một tối sao?”
“Nhưng không phải cậu nói đã hết phòng rồi à, không có chỗ ngủ, xong rồi, chúng ta không nên giữ phó tổng Cố ở lại chơi muộn vậy.”
Trì Úy xoa ngực, quát lên, “Hết rồi cậu không biết bảo cô ấy ngủ ở phòng cậu sao? Rốt cuộc cậu có chút EQ nào không thế?”
Chung Hiểu Âu sửng sốt nhìn Trì Úy một cái, Trì Úy, tên cao thủ tình trường đúng là khác biệt, “Nhưng cậu không gọi cho người ta, phó tổng Cố cũng có thể tự gọi được mà.”
Làm việc xấu nhiều thành quen, sao Trì Úy không có chuẩn bị dự phòng chứ, cô ấy nắm lấy tay Chung Hiểu Âu sờ vào trong túi quần mình, cứng cứng.
“Điện thoại của phó tổng Cố?” Chung Hiểu Âu câm nín tới hói đầu, cô đã quên, trước đây Trì Úy cũng từng làm thủ đoạn này, cô đã thấy hồi đại học, nhưng đây là phó tổng Cố, nếu phó tổng Cố tức giận thì phải làm sao?
“Điện thoại của em đâu?” Hai người đang nói chuyện, Cố Minh đi đến bên cạnh hỏi Chung Hiểu Âu.
Chung Hiểu Âu quay về chỗ ngồi, lấy chiếc điện thoại cũ trong túi xách ra, Cố Minh nhận lấy, gọi tới số của mình, tắt máy, Cố Minh nhíu mày, trong lòng Chung Hiểu Âu căng thẳng, sợ cô ấy tức giận, gạn hỏi, “Sao thế ạ?”
“Không thấy điện thoại của tôi đâu, gọi điện thì tắt máy rồi.”
Chung Hiểu Âu nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô ấy, quay người chạy tới chỗ Trì Úy, móc điện thoại của Cố Minh trong túi quần của Trì Úy ra.
“Ừm? Sao lại ở chỗ em?” Gương mặt Cố Minh nghi hoặc.
“Tìm thấy ở chỗ bậc thềm đá bên kia.” Chung Hiểu Âu tùy tiện nói dối.
“Tôi nghĩ là không thấy nữa, sao lại tắt máy nhỉ?” Cố Minh cầm điện thoại của mình, ấn nút khởi động.
Chung Hiểu Âu trợn mắt với Trì Úy, chặt đứt tâm tư loạn xạ kia.
Cố Minh bật máy, không phát hiện điện thoại có vấn đề gì, mới yên tâm, thấy sắc trời ngày càng tối, gọi điện thoại cho tài xế, nhưng đường tới đây quá dài, tài xế không muốn tới, sớm biết thế này đã không uống rượu.
“Sao thế ạ?” Chung Hiểu Âu thấy sắc mặt cô ấy có chút khó coi.
“Tài xế không tới.” Cố Minh giơ điện thoại lên.
“Tối nay phó tổng Cố về Thành Đô có việc gấp sao ạ?”
“Cũng không có chuyện gì gấp, chỉ là không nghĩ tới việc sẽ qua đêm ở bên ngoài.”
“Phiền phức vậy sao ạ? Sớm biết thế này đã không bảo chị uống rượu.” Chung Hiểu Âu có chút hổ thẹn.
“Thôi bỏ đi, muộn vậy rồi, tối nay sẽ ở lại đây cùng mọi người, chỉ là có phải không có phòng cho tôi không?” Cố Minh uống chút nước, hỏi Trì Úy.
“Cái đó... phó tổng Cố, hết phòng đơn mất rồi, chỉ đành oan ức cho chị ngủ chung phòng với Chung Hiểu Âu.”
Con ngươi Chung Hiểu Âu mở to, Cố Minh ngây ra, cả người khẽ dựa vào vai Chung Hiểu Âu, “Vậy tối nay chỉ đành vậy thôi.”
Nhịp tim của Chung Hiểu Âu tăng tốc, không biết nên đưa ra bình luận gì, Cố Minh đứng dậy tới nhà vệ sinh, cô mới bừng tỉnh, lau mồ hôi trên trán, có chút bất lực nhìn sang Trì Úy, “Căn phòng đó chỉ có một chiếc giường, hai người ngủ thế nào?”
“Cậu đấy!” Trì Úy nặng nề thở dài, “Cũng không thể chuyện gì cũng bảo mình dạy cậu đúng không? Mình chỉ có thể giúp tới đây thôi, đợi qua thời gian này hình thành kĩ năng cơ bản, mình sẽ tiếp tục dạy cậu, tối nay, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân cậu thôi, mình không thể cầm tay chỉ việc được.”
Chung Hiểu Âu đưa khuỷu tay huých vào Trì Úy, nói cái gì thế, chỉ là cô có chút căng thẳng mà thôi. Ngủ trên một chiếc giường, việc này cũng thật khiến người ta không bình tĩnh nổi.